Trời vẫn chưa sáng hẳn. Nhưng giờ này, Hạ Quân Dật đã cùng với trợ lý Trần ra sân bay.
- Tổng giám đốc, ông Nakamura hiện vẫn còn đang ở Châu Âu, chúng ta không cần sang Nhật Bản vội thế đâu. - Trợ lý Trần như đang nhắc nhở Hạ Quân Dật.
- Không cần, tôi muốn qua sớm một chút. Mọi việc tôi bảo với cậu đã làm xong hết rồi chứ?
- Đã xong rồi ạ.
- Ừ.
Hạ Quân Dật vẫn bình thản ngồi trong xe, mắt hướng nhìn cảnh bên ngoài. Lúc anh đi, Lương Vũ Tranh vẫn còn đang ngủ. Anh đang nghĩ, đợi công việc ở bên Nhật Bản sắp xếp ổn thỏa, khi về anh sẽ cùng với Lương Vũ Tranh tổ chức một đám cưới thật lớn. Chỉ nghĩ đến những chuyện này thôi cũng đủ khiến cho Hạ Quân Dật cảm thấy rất hạnh phúc. Anh đang mong thời gian trôi qua thật nhanh.
...
Sân bay.
Sang Nhật Bản bàn chuyện làm ăn, Hạ Quân Dật sử dụng máy bay riêng, ngoài trợ lý Trần thì không đưa ai khác đi cùng.
Hai hàng vệ sĩ đứng cúi đầu chào Hạ Quân Dật, anh đi lướt qua bọn họ cùng trợ lý Trần lên máy bay.
Máy bay nhanh chóng cất cánh.
- Tổng giám đốc, anh có muốn uống café không ạ?
Từ lúc lên máy bay đến giờ, Hạ Quân Dật chỉ ngồi chăm chú đọc tài liệu, dặn dò trợ lý Trần vài câu, đến tận bây giờ thì chẳng nói gì nữa. Biết thói quen của Hạ Quân Dật là hay uống café khi làm việc, trợ lý Trần bèn hòi qua xem anh có muốn uống không.
- Không cần đâu, lấy cho tôi một cốc nước ấm.
- Vâng.
- Mà máy bay cất cánh được bao nhiêu lâu rồi?
- Được 20 phút rồi ạ.
Hạ Quân Dật gật đầu rồi nói:
- Được rồi, mang cốc nước lên cho tôi rồi cậu cũng đi nghỉ đi. Công việc mấy ngày qua bận rộn nên cậu cũng không được nghỉ ngơi nhiều rồi. Hợp đồng lần này mà ký thành công, cậu muốn nghỉ phép một thời gian tôi cũng không ngăn cấm.
- Cảm ơn Tổng giám đốc, nhưng tình hình tôi vẫn ổn.
- Ừ.
Trợ lý Trần nhanh chóng rời khoang chính, đi lấy nước cho Hạ Quân Dật. Còn Hạ Quân Dật vẫn chăm chú làm việc.
...
Máy bay đã cất cánh được 40 phút.
Hạ Quân Dật bỗng cảm thấy rất khó thở như trong khoang không có oxi vậy. Anh thở mạnh, tay đặt lên ngực.
- Tổng giám đốc...
- Trợ lý Trần, rốt cuộc là đã có xảy ra chuyện gì vậy? Tôi cảm thấy rất khó thở.
- Tổng giám đốc, cơ trưởng và cơ phó chết rồi.
- Cái gì?
Nghe vậy Hạ Quân Dật bỗng trở nên lo lắng hơn. Mọi chuyện là như thế nào?
- Hiện tại chúng ta đang ở độ cao 15 km so với mực nước biển trong khi máy bay của chúng ta chỉ có thể chịu được áp suất cao nhất ở 13 km. Dường như oxi đang dần cạn và...
- Máy bay sẽ rơi sao? Mau phát tín hiệu về trụ sở đi.
- Tổng giám đốc, tôi đã gửi tín hiệu rất nhiều lần nhưng không có ai trả lời..
Hạ Quân Dật chạy nhanh vào khoang lái. Cơ trưởng và cơ phó đã tự sát bằng súng, máy bay đang trong chế độ tự điều khiển.
- Không đúng, hình như đang có ai đó điều khiển máy bay của chúng ta.
Hạ Quân Dật nhìn mọi thứ, anh ấn nút phát tín hiệu nhưng không có ai trả lời cả. Anh gửi báo động cho trụ sở nhưng đều bị lỗi.
- Không thể nào...
Máy bay động mạnh khiến anh và trợ lý Trương suýt nữa ngã.
- Tổng giám đốc...
- Mọi chuyện...
...
Minh viên.
- Phu nhân, cô không sao chứ?
Lương Vũ Tranh giật mình khi nghe Tiểu Hoa gọi. Hôm nay cô cảm thấy rất lo lắng và gần như mất tập trung vào mọi việc.
- Phu nhân, cô nghĩ gì mà tập trung quá vậy?
- Không có gì ạ.
- Cô mau vào trong dùng bữa sáng đi ạ.
“Choảng”
Là tiếng ly nước rơi xuống nền nhà. Lương Vũ Tranh nhìn ly nước vỡ vụn trên sàn nhà, lo lắng hơn lúc nào hết. Không hiểu sao ly nước từ trên tay cô lại rơi xuống đột ngột như vậy.