Lương Vũ Tranh nhanh chóng nhìn thấy chiếc laptop ở trên bàn. Máy vẫn mở, thoáng nhìn thấy một số dữ liệu của DCL, mà những dữ liệu này thì toàn bộ nhân viên của DCL đều biết, chẳng có gì cần phải bảo mật ở mức độ riêng tư. Lương Vũ Tranh ấn vào email của Hạ Quân Dật, anh vẫn để chế độ đăng nhập. Cô nhanh chóng gửi một bức thư vào địa chỉ email của Lâm Kiệt. Chỉ cần một bức thư gửi đi, chắc Lâm Kiệt sẽ tìm ra địa chỉ IP laptop của Hạ Quân Dật.
- Tiên sinh, cậu về rồi à?
- Phải, Vũ Tranh đã về chưa?
- Lương tiểu thư đã về rồi ạ.
- Được rồi, thím đi làm việc tiếp đi.
Đoạn đối thoại của Hạ Quân Dật và thím Lý, Lương Vũ Tranh ở trên này đều nghe rõ hết. Cô cố gắng xóa lá thư vừa gửi đi nhưng vì tay run quá mà bấm nhầm vài lần. Tiếng bước chân càng ngày càng rõ, Lương Vũ Tranh sợ đến lạnh sống lưng.
...
Hạ Quân Dật bước vào phòng ngủ thì thấy Lương Vũ Tranh đang lấy quần áo, anh hơi mỉm cười hỏi:
- Em về rồi à, lâu chưa?
Lương Vũ Tranh quay người sang nhìn Hạ Quân Dật, tay đang cầm quần áo và một số đồ chuẩn bị đi tắm.
- Em cũng vừa mới về thôi. Mà anh ra ngoài làm gì thế?
- Mua một vài thứ tế nhị, muốn biết không?
Cái thứ tế nhị mà Hạ Quân Dật nói chắc chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Lương Vũ Tranh cũng chẳng muốn hỏi sâu.
- Anh ăn cơm chưa?
- Vẫn chưa. Nhìn em ướt thế kia, đội mưa về nhà đấy à? Mau đi tắm đi kẻo lại bị cảm bây giờ. Nhanh lên, tôi chờ em cùng ăn tối.
- Được.
Lương Vũ Tranh nhanh chóng đi vào phòng tắm. Hạ Quân Dật cũng không ở trong phòng, liền đóng cửa rồi đi vào thư phòng.
...
Từ trong một ngôi nhà nhỏ đi ra, Lương Vũ Tranh thấy tất cả mọi người xung quanh đều bị giết chết. Cô kinh hoàng nhìn xung quanh. Rồi cô nhìn thấy xác của Vương Nhã Đồng, Lâm Kiệt, dì Tần rồi cả thím Lý. Lương Vũ Tranh cảm thấy rất kinh hoàng.
Lương Vũ Tranh quay đầu lại thì nhìn thấy Hạ Quân Dật đang giơ khẩu súng chĩa thẳng vào giữa trán của cô.
- Á...
Lương Vũ Tranh hét to. Thì ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng cơn ác mộng này thật đáng sợ.
- Em làm sao vậy? Gì mà vã hết mồ hôi ra như thế này?
Hạ Quân Dật bị tiếng hét của Lương Vũ Tranh làm cho tỉnh lại. Anh bật đèn, với tay lấy trong ngăn kéo ra chiếc khăn, lau hết mồ hôi trên trán cho Lương Vũ Tranh.
- Em gặp ác mộng à?
- Vâng.
- Người ta nói, những người mà gặp ác mộng là những người đã làm phải chuyện xấu. Lương Vũ Tranh, không phải em cũng đã làm chuyện xấu gì để rồi đêm mơ thấy ác mộng đấy chứ?
- Có mà anh làm chuyện xấu đấy.
Khi Hạ Quân Dật nhắc đến “chuyện xấu” kia, quả thật Lương Vũ Tranh đã giật mình. Nhưng mà, cô đúng là đã làm chuyện xấu thật.
- Thôi được rồi, mới có 1 giờ sáng, em mau ngủ tiếp đi, nếu không sáng mai mắt sẽ sưng lên đấy.
Hạ Quân Dật lại tắt đèn ngủ đi, ôm chặt Lương Vũ Tranh ở trong tay.
Rất nhanh, tiếng thở của Hạ Quân Dật trở nên đều đặn hơn, anh đã ngủ say rồi.
Hôm qua, Lương Vũ Tranh nói với Hạ Quân Dật là cô đã đến ngày nên trong vòng 1 tuần sẽ không tiện. Anh cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ đơn giản là ôm cô ngủ. Gương mặt anh lúc ngủ trông rất đẹp, rất hoàn hảo, rất thoải mái và cũng rất bình thường. Ánh sáng nhỏ bên ngoài hắt vào cũng đủ để Lương Vũ Tranh nhìn ra gương mặt lúc này của Hạ Quân Dật.
Không hiểu sao Lương Vũ Tranh cảm thấy rất có lỗi với Hạ Quân Dật. Anh đối xử với cô tốt như vậy mà cô lại làm chuyện xấu sau lưng anh. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng biết, cô chỉ làm một lần này thôi.
Sau cơn ác mộng kinh hoàng kia, Lương Vũ Tranh không thể nào ngủ được nữa. Phải đến 5 giờ sáng, cô mới chợp mắt được một chút nhưng không ngờ 6 giờ đã lại tỉnh.
Trời vừa sáng, mặt trời đã bắt đầu lên nhưng người nằm bên cạnh đã đi đâu mất rồi.