- Em vẫn khỏe chứ?
Phải một hồi lâu sau Lâm Kiệt mới lên tiếng. Một câu hỏi đơn giản nhưng khiến Lương Vũ Tranh cảm thấy rất nặng nề.
- Em... Vẫn tốt.
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Kiệt, câu trả lời cũng không mấy tự nhiên.
- Tại sao chuyện của gia đình em như vậy, em không nói cho anh biết? Tại sao lại cứ hứng chịu một mình? Lúc đấy em có coi anh là bạn trai của em hay không?
- Em...
Đâu phải Lương Vũ Tranh không muốn nhờ đến sự giúp đỡ của Lâm Kiệt? Hai năm ở bên anh, cô từ lâu đã có tính dựa dẫm, ỷ lại vào anh. Vào lúc khó khăn nhất, cô đã đi tìm gặp Lâm Kiệt nhưng không gặp được, cuối cùng lại gặp được mẹ của anh.
- Lương Vũ Tranh, cô còn muốn nhờ Kiệt giúp cô sao? Cô lấy thân phận gì chứ? Cô có biết bây giờ công việc của Kiệt đang gặp rắc rối hay không? Cô còn muốn tạo thêm áp lực cho nó nữa à? Nếu cô vẫn còn là thiên kim đại tiểu thư thì chuyện của cô và Kiệt, tôi chẳng phản đối. Nhưng bây giờ, cô chẳng xứng với Kiệt nữa rồi. Ở bên Kiệt bao nhiêu lâu, cô đã bao giờ nghĩ cho nó chưa? Nó càng nhường nhịn cô, cô lại càng được nước lấn tới. Cô chỉ nghĩ cho bản thân cô thôi.
- Ý của cô là gì ạ?
- Không phải cô nên chia tay với Kiệt đi à? Cô đã khiến Kiệt buồn bao nhiêu lần rồi cô biết không? Cô chỉ biết có bản thân mình mà chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của ai khác.
Lời nói của mẹ Lâm Kiệt khi ấy như một con dao đâm thẳng vào trái tim của Lương Vũ Tranh. Lúc ấy cô nghĩ, hóa ra Lâm Kiệt ở bên cô cũng phải chịu rất nhiều áp lực. Dù cô đúng hay sai, Lâm Kiệt vẫn sẵn sàng nhường nhịn cô, vẫn quan tâm cô rất nhiều.
Lương Vũ Tranh đã từng suy nghĩ rất nhiều, liệu cô ở bên Lâm Kiệt là đúng hay sao? Gia đình cô đã phá sản, cô còn xứng với Lâm Kiệt nữa hay sao? Anh đã từng làm nhiều điều vì cô mà cô chưa làm cho anh một việc đúng nghĩa nào.
Ngày hôm sau, Lâm Kiệt đã gọi điện cho Lương Vũ Tranh. Qua điện thoại, Lương Vũ Tranh nói muốn chia tay với anh. Lâm Kiệt còn tưởng cô đùa, hóa ra lại là thật.
- Khi ấy công việc ở nước ngoài của anh xảy ra biến cố, cùng lúc lại nghe chuyện của gia đình em. Anh gọi điện cho em, ý muốn bảo em hãy chờ anh, anh sẽ nhanh chóng quay về với em. Nào ngờ, em lại bảo muốn chia tay với anh. Em có biết khi nghe những lời ấy anh đã lo sợ như thế nào không? Anh chẳng quan tâm công việc nữa, vội vội vàng vàng trở về.
- Lâm Kiệt, em...
- Nhưng em có biết không? Khi anh trở về thì em bỗng dưng biến mất như một làn khói vậy. Anh gọi điện cho Vương Nhã Đồng hỏi tình hình của em nhưng cô ấy bảo cô ấy cũng không biết em đã đi đâu.
Lương Vũ Tranh nắm chặt 2 bàn tay đang đặt trên đùi, tim cô lúc này đập nhanh hơn bao giờ hết.
- Phải mãi gần đây anh mới tra ra được tin tức của em. Hiện giờ em đang ở bên cạnh Hạ Quân Dật sao? Em không có tiền thì tại sao không bảo với anh, tại sao em lại chịu làm cái việc ấy để có tiền cơ chứ?
Câu nói này của Lâm Kiệt khiến Lương Vũ Tranh cảm thấy buồn cười chính mình. Đúng vậy, cô đã bán thân thể của mình cho Hạ Quân Dật để đổi lấy tiền từ anh.
- Em hãy rời khỏi Hạ Quân Dật đi. Bây giờ anh đã trở về rồi, em không cần phải lo nữa.
Lương Vũ Tranh giật mình nhìn Lâm Kiệt. Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy? Nghe nực cười quá đúng không? Khi bản thân vẫn còn trong sạch, Lương Vũ Tranh đã cảm thấy mình không xứng với Lâm Kiệt. Nay cô đã là một tờ giấy trắng bị vấy bẩn, cô càng không xứng với tình cảm của Lâm Kiệt.
[
truyen cua tui ʘʘ net ] - Vũ Tranh, em biết mà, em biết tất cả mọi thứ. Đến bây giờ, anh vẫn còn yêu em.
Một câu “yêu em” kia của Lâm Kiệt khiến Lương Vũ Tranh rất bối rối. Cô cố gắng bình tĩnh nói:
- Anh chấp nhận em của bây giờ sao?
- Phải.
- Nhưng em không chấp nhận nổi bản thân mình. Lâm Kiệt, còn có rất nhiều người con gái khác xứng đáng với anh hơn em.
Lương Vũ Tranh vội đứng dậy, Lâm Kiệt vội vàng nắm lấy cánh tay cô. Gương mặt buồn bã của Lâm Kiệt càng khiến cho Lương Vũ Tranh mềm lòng.