- Đại ca, giờ làm thế nào bây giờ? Không ngờ tên Hạ Quân Dật đó lại không đến cứu con bé này.
- Để tao gọi điện cho boss hỏi xem.
Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng nhìn chằm chằm vào tên đại ca kia. Hóa ra vẫn có người đứng sau hắn trong vụ này.
Tên đại ca rút điện thoại trong túi ra, ấn vào một dãy số rồi gọi đi. Lương Vũ Tranh nghe thấy rõ hắn hỏi người bên đầu dây là “Hạ Quân Dật không thèm cứu người, vậy 2 đứa kia tính thế nào?” Vì chẳng nghe thấy người đầu dây kia nói gì nên Lương Vũ Tranh cũng chẳng biết cô và Vương Nhã Đồng sẽ bị bọn chúng làm gì.
Sau tiếng “Dạ” đầy vẻ kính trọng, tên đại ca tắt máy rồi nhét lại vào túi, quay sang nói với bọn đàn em:
- Boss nói, thả 2 đứa này ra.
- Nhưng mà chúng ta vẫn chưa được thưởng thức...
- Mẹ mày, boss bảo không được động vào chúng nó, phi vụ hoàn thành rồi.
Cả Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng đều rất kinh ngạc. Bọn họ đã được thả đi rồi sao?
...
Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng bị bọn bắt cóc thả ở đường cái. Vì trời tối, đường lại vắng vẻ nên không có taxi hay xe nào đi qua, cả 2 chỉ có thể đi bộ ra quốc lộ.
Ra đến quốc lộ, Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng bắt một chiếc taxi. Ngồi trên xe, Vương Nhã Đồng có thể thấy rõ gương mặt thất thần của Lương Vũ Tranh.
Đưa Vương Nhã Đồng về nhà, Lương Vũ Tranh bảo tài xế taxi đưa mình về Minh viên.
Dù rất ghét Hạ Quân Dật nhưng cô không thể không trở về được.
đọc truyện❤ở http://truyencuatui.net/
...
Chuông cửa vang lên, thím Lý ngay lập tức ra mở cửa. Thấy Lương Vũ Tranh, bà vui mừng nắm cánh tay cô:
- Lương tiểu thư, rốt cuộc cô cũng đã về, may quá.
Thím Lý mừng quá, sau đó còn gọi lớn:
- Tiên sinh, tiên sinh, Lương tiểu thư đã về.
Tiếng gọi của thím Lý vang vọng khắp nhà. Tiểu Hoa từ trong phòng bếp cũng vội vàng đi ra.
Hạ Quân Dật từ trên lầu đi xuống, bên cạnh anh là 2 người đàn ông nữa. Một người là trợ lý Trần Kiên, cô đã từng gặp anh ta một lần. Còn người đàn ông kia, cô không biết là ai.
Hạ Quân Dật thấy Lương Vũ Tranh nhìn chằm chằm mình, anh không khỏi đau lòng. Má phải của cô sưng lên, khóe miệng dính máu, quần áo xộc xệch, cả người cô có cả những vết thương, cả lớn cả nhỏ.
Trong căn phòng khách rộng lớn ấy bỗng chốc yên tĩnh đến lạ thường. Lương Vũ Tranh không nhìn Hạ Quân Dật nữa, cô bước nhanh lên bên trên, lướt qua anh. Hạ Quân Dật cứ nhìn theo bóng lưng của Lương Vũ Tranh cho đến khi cô vào tận trong phòng.
- Không còn việc gì nữa, hai cậu cũng về đi.
- Vâng.
Hai người đàn ông kia cũng chẳng dám nói nhiều, cúi đầu chào Hạ Quân Dật rồi đi luôn.
Đóng cửa lại, thím Lý nhìn Hạ Quân Dật rồi nói:
- Tiên sinh, Lương tiểu thư bị thương như vậy, có cần phải đưa cô ấy đến bệnh viện không ạ?
- Không cần đâu. Tiểu Hoa, cô lấy cho tôi lọ thuốc trị thương, thuốc tiêu sưng, băng gạt.
- Tiên sinh, tôi sẽ lên băng bó vết thương cho tiểu thư.
- Để tôi. Hai người cũng đi nghỉ đi.
Đón lấy những món đồ trị thương, Hạ Quân Dật nhanh chóng lên trên phòng. Thím Lý và Tiểu Hoa tắt đèn dưới, kiểm tra các cửa rồi đi ngủ.
...
Lương Vũ Tranh vừa tắm xong đi ra thì gặp ngay phải Hạ Quân Dật. Cô chẳng quan tâm, cứ thế đi lướt qua chỗ anh.
- Ngồi xuống đi, để tôi xem vết thương của em như thế nào.
- Không dám làm phiền Hạ tiên sinh, vết thương của tôi chỉ là vết thương ngoài da thôi.
- Em nhìn cổ tay em xem, đây là vết thương ngoài da hả? Nếu không xử lý thì sẽ nhiễm trùng, có khi còn để lại sẹo nữa. Còn gương mặt em thì sưng vù lên, cả gương mặt mất cân đối trông chẳng ra gì.
Không nói gì nhiều, Lương Vũ Tranh ngồi xuống bên cạnh Hạ Quân Dật rồi nhìn thấy mấy thứ đồ trị thương ở bên cạnh.
- Sẽ hơi xót một chút, em chịu được không?
Lương Vũ Tranh không nói gì, cũng chẳng có hành động gì. Đây là người đàn ông vừa nãy đã từ chối không muốn cứu cô sao?