- Alo, Minh Viễn, em có chuyện muốn nói với anh đây. Anh có thể ra ngoài...
Tiểu Hoa đứng bên cạnh nhìn Lương Vũ Tranh, thấy gương mặt của cô hơi lạ.
- Thật sao? Anh đừng đùa em như thế chứ...
Cô lại chăm chú nhìn Lương Vũ Tranh lúc này. Vẻ mặt của Lương Vũ Tranh trở nên rất vui mừng khiến vài người đứng ở đó cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Được, em tới ngay.
Lương Vũ Tranh vội vàng chạy ra bên ngoài, gọi cả tài xế lái xe đi cùng nữa. Mọi người vẫn chưa biết có chuyện gì đã xảy ra.
...
Lương Vũ Tranh liên tục thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn. Cô vừa vui mừng, vừa hồi hộp chờ đến chỗ sân bay.
Từ phía xa, Lương Vũ Tranh đã nhìn thấy hai hàng vệ sĩ cùng một chiếc trực thăng. Tài xế nhanh chóng lái xe đến chỗ đó.
Lương Vũ Tranh vừa bước xuống xe cũng vừa lúc Hạ Quân Dật rời khỏi trực thăng đi xuống. Nhìn thấy Hạ Quân Dật, cô ngỡ như mình đang nằm mơ vậy.
Hai hàng vệ sĩ, người nào người nấy đều cúi đầu chào rất nghiêm trang. Hạ Quân Dật đứng cách xa cô, phía sau còn có Trình Minh Viễn và Tống Thừa Huân. Anh nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng. Anh giống hệt trong giấc mơ của cô, mặc sơ mi trắng, quần đen.
Lương Vũ Tranh vừa vui mừng vừa chạy chỗ Hạ Quân Dật và ôm chầm lấy anh, Hạ Quân Dật cũng bật cười, ôm chặt lấy cô.
- Hạ Quân Dật, anh là một tên đàn ông tồi, anh có biết là em lo lắng cho anh như thế nào không hả?
- Anh xin lỗi vì bây giờ mới quay trở về. Đừng lo lắng nữa, sau này anh sẽ không khiến em lo lắng nữa đâu.
- Nói cho em nghe đi, đây không phải giấc mơ đúng không? Lần trước em mơ em cũng gặp anh như thế này, nhưng chỉ trong chốc lát anh đã biến thành mây khói.
Anh nhìn thẳng vào gương mặt cô, gõ một phát vào đầu cô.
- Đau...
- Đau có nghĩa là không phải mơ. Giấc mơ của em ngược lại với sự thật rồi nên về sau đừng có hoàn toàn tin tưởng vào giấc mơ.
Lương Vũ Tranh mỉm cười nhìn Hạ Quân Dật. Anh đưa tay chạm vào khóe mắt hơi đỏ lên của cô, hơi nhíu mày lại:
- Em nhìn em xem, rốt cuộc sao lại biến bản thân mình thành thế này chứ? Mắt vừa đỏ vừa sưng, rốt cuộc là em đã khóc bao lâu, không ngủ không nghỉ bao lâu rồi?
- Không phải là vì anh à? Nghe những tin bất lợi về anh, anh có biết là em vừa buồn vừa lo lắng không?
- Được rồi Vũ Tranh, anh xin hứa là từ nay trở đi sẽ không để em phải lo lắng nữa.
- Anh biết thế là tốt rồi.
Trình Minh Viễn lúc này mới đi đến chỗ hai người, giọng nói có phần chọc ngoáy:
- Hai người muốn thể hiện tình cảm thân mật thì về nhà đi, ở chỗ này là chỗ công cộng đấy, có bao nhiêu người thế này.
- Thân mật thì sao? Cậu về mà thân mật với em gái Thẩm đi.
- Đúng thế, anh về với vợ anh đi.
- Này, mấy người có để ý đến cảm nhận của một người độc thân như tôi không đây?
Lúc này Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật mới nghe thấy tiếng của Tống Thừa Huân.
- Không muốn độc thân thì cậu kiếm một em gái đi.
- Tống đại luật sư, anh có muốn em giới thiệu cho anh một mối không? Bạn thân của em ấy, Vương Nhã Đồng đến giờ vẫn còn độc thân đấy. Nếu muốn thì em sẽ trở thành bà mối.
- Thôi thôi em ơi, cô gái ấy không phải là hình mẫu lý tưởng của anh. Giới thiệu người khác đi.
Hạ Quân Dật đứng bên nghe thấy thế thì cũng bật cười. Rồi anh bỗng dưng lên tiếng:
- Được rồi, bây giờ đến việc của mình.
Lúc này Hạ Quân Dật nhìn sang Tống Cường, nói:
- Tống Cường, cậu về nhà mang sổ hộ khẩu và chứng minh thư của tôi và Vũ Tranh đến đây.
- Vâng ạ.
- Mang mấy thứ đó làm gì vậy?
- Em nghĩ mang mấy thứ đó để làm gì chứ? Anh muốn ngay bây giờ cùng em đi đăng ký kết hôn.
Lương Vũ Tranh và những người ở đó nghe xong thì hết sức kinh ngạc.