- Lưu Cảnh Dương, nói cho em biết tất cả mọi chuyện đi, xin anh đấy. – Lương Vũ Tranh vừa nhìn Lưu Cảnh Dương, vừa van nài cầu xin anh. Trông cô lúc này rất đáng thương, những giọt nước mắt kia không kiềm chế được đã rơi xuống.
- Thật ra...
- Anh hãy nói đi.
Lưu Cảnh Dương ấp úng một hồi lâu, rồi quyết định nói cho Lương Vũ Tranh tất cả những gì mình biết, mình điều tra cũng như bên trụ sở cung cấp thông tin:
- Sáng sớm nay Quân Dật lên máy bay. Chuyến bay rất bình thường. Bọn họ cũng sắp đến gần Nhật Bản. Nhưng bên trụ sở đã vội vàng liên lạc với cơ trưởng rằng ở Nhật Bản đang xảy ra động đất rất mạnh, máy bay tạm thời quay đầu về thành phố A. Cơ trưởng đã nói sẽ quay đầu ngay. Nhưng mãi không thấy máy bay quay đầu, không nhận được trả lời từ cơ trưởng lẫn cơ phó, máy bay đi gần đến Yakushima thì mất luôn liên lạc. Bên phía trụ sở nghĩ rằng bên phía chỗ cơ trưởng xảy ra chuyện gì, gọi điện nhưng không được. Họ thậm chí còn không thể nào điều khiển máy bay từ xa. Máy bay lúc đấy mất tích.
- Vì là không phận của Nhật Bản nên chẳng phải chúng ta phải xin phép họ để đến Yakushima tìm kiếm sao? – Cô hỏi Lưu Cảnh Dương.
- Đúng vậy. Đại diện của DCL ở bên Nhật Bản cũng đã thông báo tình hình với bên lãnh sự quán của chúng ta để báo lên trên, mong rằng bọn họ nhanh chóng cho phép chúng ta đến khu vực phía nam Nhật Bản tìm kiếm. Và cũng vì là không phận của Nhật Bản nên họ buộc phải dốc toàn lực tìm kiếm.
Tay của Lương Vũ Tranh lúc này toát hết mồ hôi, cô lo lắng, trong lòng như lửa đốt.
- Em có thể đến Yakushima không?
- Em đến tìm Quân Dật sao? - Trình Minh Viễn nghe thế thì nhíu mày nhìn Lương Vũ Tranh, hỏi.
- Phải.
- Vũ Tranh, chị cứ ở đây, đừng đến đó. Bọn em biết chị rất lo lắng nhưng chị đến đấy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ khiến mọi người lo lắng thêm thôi.
- Đúng đấy, em cứ ở lại đây đi.
Hạ Tuyết Tâm và Trình Minh Viễn nghe thấy thế thì vội vàng ngăn cản quyết định của Lương Vũ Tranh. Cô cười khổ.
- Vậy mọi người bảo tôi phải làm gì đây? Tôi muốn đến đó tìm Quân Dật, phải tìm cho ra anh ấy.
- Ở đây đi, đừng để Quân Dật lo lắng cho em. - Tống Thừa Huân vỗ nhẹ lên vai của Lương Vũ Tranh.
- Các vị, tôi vừa nhận được email rằng bên phía Nhật Bản đã để cho máy bay của chúng ta vào địa phận lãnh thổ của bọn họ rồi. Bọn họ cũng sẽ tham gia tìm kiếm cùng chúng ta.
Tony ở bên cạnh nói bỗng dưng lên tiếng. Anh đã im lặng suốt từ nãy đến giờ.
- Cảm phiền anh hãy nói cho tôi biết những tin tức về máy bay sớm nhất có thể. – Lương Vũ Tranh nói.
- Phu nhân cứ yên tâm, nếu có tin gì mới tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho cô.
- Mọi người, việc đầu tiên chúng ta phải bịt miệng giới truyền thông lại đã. Chuyện của Quân Dật như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến rất lớn đến DCL. Chuyện máy bay mất tích càng ít người biết càng tốt. Chúng ta phải giữ kín nó cho đến khi tìm được Quân Dật.
- Đúng. Phải bịt miệng giới truyền thông lại. Tại sao anh lại không nhớ ra việc này sớm hơn.
- Phải mau chóng ngăn cản trước khi quá muộn.
Tống Thừa Huân đang định đứng lên thì Tiffany gõ cửa đi vào. Cô mang theo laptop, nghe giọng và biểu hiện gương mặt có vẻ không được tốt cho lắm.
- Phu nhân, các vị Tổng tài...
- Chuyện gì vậy?
- Tin tức máy bay của Tổng giám đốc mất tích hiện đã lan truyền trên tất cả các mặt báo, cũng như tin tức trên mạng rồi. Hiện tại giá cổ phiếu của DCL đang giảm rất mạnh.
Rồi cô đặt laptop trước mặt Lương Vũ Tranh. Cô nhìn những bài báo mạng này, trau mày lại. Mọi người cũng lại gần xem xét. Cố gắng giữ bình tĩnh, Lương Vũ Tranh nói:
- Nếu mọi chuyện đã bung bét ra như vậy rồi thì ta phải làm lớn hơn đi, càng lớn càng tốt vì không thể bao che được gì nữa đâu. Giấy không thể gói được lửa mà.
- Vũ Tranh, chuyện này...
- Phu nhân, không thể...
Tất cả ánh mắt đều nhìn Lương Vũ Tranh. Bây giờ mọi quyết định đều nằm hết trong tay cô rồi.