- Vũ Tranh, anh không quan tâm quá khứ của em như thế nào, bởi điều đấy đối với anh không còn quan trọng nữa rồi. Hãy trở về bên cạnh anh đi, chỉ có anh mới có thể cho em hạnh phúc mà thôi.
Lúc này, Lương Vũ Tranh mới đẩy bàn tay đang nắm chặt của Lâm Kiệt ra, giọng có chút nghẹn ngào:
- Anh không quan tâm đến quá khứ của em nhưng em thì không thể không quan tâm được. Trước đây thì có thể, nhưng bây giờ, em không còn xứng với anh nữa rồi. Vậy nên Lâm Kiệt à, đoạn tình này coi như chỉ là giấc mơ thoáng qua thôi. Em cảm thấy cuộc sống bây giờ của em rất tốt. Em vẫn có thể đi học, vẫn có thể chăm sóc mẹ.
- Em đang nói dối phải không? Lương Vũ Tranh sẽ chẳng bao giờ nói ra những lời này. Hay là, em đã yêu Hạ Quân Dật rồi?
Lại thêm một câu nói nữa khiến cho Lương Vũ Tranh giật mình. Cô yêu Hạ Quân Dật ư? Điều đó là không thể nào.
- Dù có như thế nào đi chăng nữa, em nghĩ mọi chuyện của chúng ta nên dừng ở đây thôi.
Lương Vũ Tranh vội vàng cầm lấy túi xách chạy ra ngoài. Lâm Kiệt đuổi theo cô nhưng không kịp, cô đã lên taxi đi mất rồi.
Lâm Kiệt đứng thừ người ra nhìn chiếc xe taxi chở Lương Vũ Tranh, gương mặt anh thật sự rất bi thương.
...
Trở về Minh viên, Lương Vũ Tranh đã chạm mặt Hạ Quân Dật ngay tại phòng khách. Thấy gương mặt không ổn của Lương Vũ Tranh, Hạ Quân Dật có phần lo lắng nên hỏi:
- Em làm sao thế? Sao gương mặt bí xị thế kia? Gặp phải chuyện gì không vui hay là ốm rồi?
Hạ Quân Dật đưa tay sờ lên trán Lương Vũ Tranh, lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
- Trán vẫn bình thường, có vẻ như không ốm đau gì. Lại bị người ta bắt nạt như vụ ở trường lần trước à?
- Không có gì.
- Hôm nay em thật lạ. Thôi, mau ngồi xuống ăn cơm đi, thím Lý làm mấy món ngon lắm.
- Anh cứ ăn đi, em không đói.
Rồi Lương Vũ Tranh lẳng lặng đi lên trên lầu. Hạ Quân Dật nhíu mày nhìn theo bóng lưng của cô.
...
Mệt mỏi trở ra khỏi phòng tắm, Lương Vũ Tranh thấy Hạ Quân Dật đang ngồi trên giường xem gì đó trên điện thoại. Nghe thấy tiếng cửa nhà tắm mở ra, Hạ Quân Dật ngẩng đầu lên nhìn, anh cũng nhanh chóng bỏ chiếc điện thoại xuống tủ đầu giường.
Anh cầm cốc sữa ở trên bàn đưa cho Lương Vũ Tranh, giọng nói rất nhẹ nhàng hỏi:
- Em mau uống cốc sữa này đi. Tôi đã bảo thím Lý để phần lại đồ ăn cho em rồi.
- Cảm ơn anh.
Lương Vũ Tranh nhận lấy cốc sữa từ tay của Hạ Quân Dật, uống một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống bàn.
- Em ở bên cạnh tôi hơn 2 tháng rồi, nhưng tôi chưa từng thấy em lạ như hôm nay đấy. Rốt cuộc là em đã gặp phải chuyện gì vậy? Nói ra đi, có khi tôi lại giúp được em.
- Anh làm sao giúp em được chứ?
- Chẳng biết được thế nào đâu.
Lương Vũ Tranh không tin là Hạ Quân Dật có thể giúp đỡ mình trong chuyện này. Cô đi lên giường rồi lại ngồi thừ ra đấy. Hạ Quân Dật cũng leo lên giường, ngồi bên cạnh cô.
Bỗng dưng Lương Vũ Tranh quay sang nhìn Hạ Quân Dật, giọng nói không được bình tĩnh cho lắm:
- Hạ Quân Dật, anh đã từng yêu người con gái nào chưa?
- Yêu hả? À, không phải em muốn nói với tôi rằng, em đã yêu tôi rồi đấy chứ?
- Thấy chưa, hỏi anh những vấn đề này cũng vô dụng thôi. Ở bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như thế, bản tính anh lại đào hoa, thay phụ nữ như thay áo thì sao có thể cảm nhận được tình yêu chứ?
Hạ Quân Dật nhíu mày nhìn Lương Vũ Tranh, hỏi:
- Nhưng sao em lại hỏi vấn đề này?
- Đấy là chuyện khó mà em đang gặp phải đấy.
- Nói rõ ra hơn đi.
- Hạ Quân Dật, em... Bạn trai cũ của em trở về rồi, anh ấy muốn cùng em làm lại từ đầu. Anh nói thử xem, em phải làm thế nào đây?
Lương Vũ Tranh lại cố nén nước mắt, ngước nhìn Hạ Quân Dật. Bây giờ thì anh đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.