- Các cô mau gói lại bộ “Tuyết Dương” đi, cấp trên nói mang bộ đấy về tập đoàn có việc.
- Dạ? Quản lý à, bọn em vừa bán bộ “Tuyết Dương” mất rồi.
- Cái gì?
Đúng lúc này, Lưu Cảnh Dương cùng Hạ Tuyết Tâm cũng vội vàng đi vào bên trong.
- Tổng giám đốc, phu nhân?
Những nhân viên trong cửa hàng nhanh chóng ra chào đón, trên mặt xuất hiện sự ngạc nhiên và cũng có phần lo lắng.
- Tôi nghe bảo bộ “Tuyết Dương” ở cửa hàng này chỉ là hàng mẫu ban đầu, được làm từ loại kim cương bình thường. Lập tức đóng gói bộ đó lại, không được đem bán ra ngoài, nếu không danh tiếng của Lưu Thị sẽ bị hủy hoại đấy.
Hạ Tuyết Tâm nói ra một tràng dài. Không khí trong cửa hàng càng lúc càng ngột ngạt.
- Thưa Tổng giám đốc, phu nhân, bộ “Tuyết Dương” đó vừa mới được bán đi rồi ạ. – Quản lý sợ hãi, ngẩng đầu lên nói.
- Cái gì?
Nghe đến đây, Hạ Tuyết Tâm rất kinh ngạc.
- Bộ “Tuyết Dương” đó bán ra thị trường với giá 30 triệu USD, người bình thường khó có thể mua được, hẳn người mua phải là người rất có địa vị. Có nhận ra người mua là ai không?
Lưu Cảnh Dương thì bình tĩnh hơn Hạ Tuyết Tâm, anh bình thản hỏi quản lý cùng đám nhân viên.
- Xin lỗi Tổng giám đốc nhưng chúng tôi không biết người mua vừa rồi là ai cả.
- Đưa tôi đi xem camera giám sát.
Quản lý ngay lập tức đưa Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Tâm đi xem camera giám sát. Nhìn đoạn ghi hình, Hạ Tuyết Tâm thở dài:
- Nếu như đã là anh ấy mua thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rồi.
- Trong cái rủi cũng có cái may.
Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Tâm đi ra bên ngoài, nhân viên chỉ dám liếc nhìn mà không nói gì.
- Không ngờ Quân Dật lại sẵn lòng chi ra 30 triệu để mua “Tuyết Dương” cho vị Lương tiểu thư kia. Cảnh Dương, anh có thấy lạ không? Cô gái này cô vẻ rất đặc biệt.
- Tính cách người anh họ này của em, anh có phải là không biết đâu. Có lẽ Lương tiểu thư này sẽ là người phụ nữ đầu tiên được anh họ em cưng chiều đến như vậy.
Ngoài quản lý ra, đám nhân viên nghe thấy Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Tâm nói chuyện đều ngạc nhiên không hiểu gì. Bỗng Hạ Tuyết Tâm quay sang hỏi người quàn lý:
- Bộ “Tuyết Vũ” còn không? Chúng ta đã bán nhầm hàng thì cũng phải có gì đó bồi thường cho người mua chứ.
- Dạ, vẫn còn ạ.
- Gói lại cho tôi đi.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy bộ trang sức mang tên “Tuyết Vũ” ra, gói cẩn thận rồi giao lại cho Hạ Tuyết Tâm.
Lưu Cảnh Dương cũng gọi điện về Lưu Thị bảo trợ lý mang bộ “Tuyết Dương” thật đến cho anh. Xong xuôi mọi chuyện, anh cùng với Hạ Tuyết Tâm rời khỏi cửa hàng.
Một nhân viên bán hàng không hiểu nổi tình huống này, quay sang hỏi quản lý:
- Quản lý à, mặc dù “Tuyết Vũ” không đắt như “Tuyết Dương” nhưng bồi thường cho người mua không cần phải dùng đồ đắt tiền như vậy chứ ạ? Phu nhân cũng ra tay hào phóng quá đi.
- Người vừa mua “Tuyết Dương” rốt cuộc là ai thế ạ?
Thấy đám nhân viên bán hàng ai nấy cũng tò mò hỏi, quản lý chỉ thở dài đáp lại:
- Các cô vừa rồi không nghe Tổng giám đốc với phu nhân nói gì à? Phu nhân gọi người mua là Quân Dật, Tổng giám đốc gọi người đó là “anh họ”, vậy thì người đó có thể là ai? Chỉ có thể là Tổng giám đốc của Tập đoàn DCL Hạ Quân Dật thôi.
- Hả?
- Với người khác thì có thể bồi thường bằng cái khác rẻ hơn, nhưng đối với Hạ Tổng tài kia thì “Tuyết Vũ” chẳng là gì đâu.
- Chà, cô gái đi cùng với Hạ tổng thật hạnh phúc nha. “Tuyết Dương” có giá tận 30 triệu đấy.
Nhân viên lại bắt đầu nhao nhao bàn tán về Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh. Quản lý thấy thế bèn hắng giọng:
- Bàn tán cái gì nữa, tập trung làm việc đi.
- Vâng ạ.
Những nhân viên bán hàng kia không dám cãi lại lời của quản lý, lẳng lặng đi về chỗ của mình.