- Xin chào Thẩm tiểu thư, tôi là nhân viên của công ty Vĩnh Đông, tên là Lương Vũ Tranh.
- Chào cô. Tôi thấy cô và tôi chắc cũng trạc tuổi nhau, không cần phải dùng kính ngữ làm gì đâu, cô cứ gọi tôi là Băng Tâm. Vậy, tôi cũng có thể gọi cô là Vũ Tranh chứ?
- À được, đương nhiên là có thể gọi rồi. Nếu cô không ngại thì cứ gọi như vậy đi.
- Đúng rồi Vũ Tranh, chúng ta lần đầu gặp mặt, tại sao cô lại nhận ra tôi nhanh như thế?
Lương Vũ Tranh nghe vậy thì mỉm cười, nói:
- Tôi nghe đồng nghiệp bảo, nhà thiết kế nội thất hôm nay là nữ. Vừa rồi lại thấy xe của cô dừng ngay ở đây nên đoán chắc là cô. Hơn nữa... Tôi đã từng gặp cô rồi nên mới biết mặt.
Nghe Lương Vũ Tranh nói, Thẩm Băng Tâm lộ vẻ mặt không hiểu cho lắm, hỏi:
- Mặc dù trí nhớ của tôi cũng khá tốt nhưng mà Vũ Tranh, tôi thật sự không nhớ ra đã từng gặp cô ở đâu. Cô có thể nói lại một chút không, biết đâu tôi lại nhớ ra.
- Lần trước trong đám cưới của nhà thiết kế Hạ Tuyết Tâm và Tổng giám đốc Lưu Cảnh Dương, tôi cũng thấy cô ở đó. Một người quen của tôi cũng biết cô.
- Thì ra là vậy. Nhưng hôm đó tôi không thấy cô.
- Hôm đấy đông khách, để chúng ta chạm mặt cũng thật khó. Nhưng không sao, hôm nay cũng đã gặp rồi.
Lại đến lượt Thẩm Băng Tâm mỉm cười. Lương Vũ Tranh nói:
- Thẩm... À Băng Tâm, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu công việc được chưa?
- Tất nhiên là được rồi.
Lương Vũ Tranh lấy trong túi xách ra chìa khóa rồi mở cổng, cùng Thẩm Băng Tâm đi vào.
Khi cả hai bước vào phòng khách, Lương Vũ Tranh mới lấy tờ giấy trong túi hồ sơ ra đưa cho Thẩm Băng Tâm:
- Băng Tâm, đây là những yêu cầu của khách hàng. Cô có thể xem qua một chút yêu cầu này của họ.
- Cảm ơn cô.
Thẩm Băng Tâm đón lấy tờ giấy từ tay của Lương Vũ Tranh, đọc qua một lượt rồi nhìn đi nhìn lại phòng khách.
Nhìn một hồi, Thẩm Băng Tâm vừa lấy đồ trong chiếc cặp da nhỏ vừa hỏi Lương Vũ Tranh:
- Cô làm ở công ty Vĩnh Đông lâu chưa vậy? Trước tôi không thấy cô lần nào cả.
- Thật ra thì hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến Vĩnh Đông làm. Vì một người đồng nghiệp bị ốm nên tôi mới thay cô ấy đưa cô đi tham quan xem xét ngôi nhà này. Người đồng nghiệp mới bảo là việc này không cần đến kỹ năng chuyên môn nên tôi có thể tự đi được.
- Vậy à.
Thẩm Băng Tâm lấy ra một bản vẽ phác thảo sâu hơn về ngôi nhà, nhìn xung quanh rồi bắt đầu thiết kế. Biết là lúc này Thẩm Băng Tâm đang cần yên tĩnh nên Lương Vũ Tranh cũng chẳng dám nói nhiều, chỉ im lặng đi theo cô.
Dù đã gặp nhau lần trước trong đám cưới của Hạ Tuyết Tâm và Lưu Cảnh Dương nhưng đến hôm nay, Lương Vũ Tranh mới chính thức làm quen với Thẩm Băng Tâm. Nhìn người con gái này, cô không nghĩ cô ấy lại là người yêu cũ của Tổng giám đốc Trình Thị Trình Minh Viễn. Cách ứng xử của Thẩm Băng Tâm ngày hôm nay khiến cô khá ngạc nhiên. Thật không ngờ Thẩm Băng Tâm lại là người thân thiện và thoải mái như thế, trông cô ấy rất xinh đẹp và cũng rất giản dị, không khoa trương. Nhớ lại vị hôn thê Tiêu Tuyết Vân của Trình Minh Viễn, xinh đẹp thì có nhưng vẫn có chút kiêu căng ngạo mạn và hơi khoa trương.
Nhưng dù có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, Lương Vũ Tranh cũng thật không hiểu vì sao Trình Minh Viễn lại chia tay với Thẩm Băng Tâm để đến với Tiêu Tuyết Vân chứ?
...
Sau hơn 2 tiếng lẽo đẽo đi theo Thẩm Băng Tâm lên lầu rồi vào phòng, cuối cùng Lương Vũ Tranh cũng có thể ngồi tạm xuống một chiếc ghế nhỏ ở phòng khách nghỉ ngơi. Lúc này Thẩm Băng Tâm vẫn đang xem xét lại những chi tiết trong bản thiết kế của cô ấy.
- Ấy Băng Tâm, những dấu tích mà cô đánh dấu có nghĩa là gì thế? Cô có vẻ đánh dấu này hơi nhiều.
- À, dấu tích này có nghĩa là vị trí dùng để gắn đèn chùm ấy mà.
- Có phải là hơi nhiều đèn không?