Diệp Chanh liền viết trên wechat “Nhị sư huynh, có người theo dõi em, giúp em coi thử đó là ai đi.”
Cung Dã bên này cũng rất là kinh ngạc nói “A ha ha, tên này không muốn sống nữa sao, vậy mà dám theo dõi em, về chuyện này em chính là tổ sư gia rồi.”
“Cút đi, mau làm việc.”
“Làm đây, có điều là cảm thán chút, em cũng có ngày hôm nay, bị người ta nhìn chăm chăm, cảm giác thế nào hả? Nghi lại ngày thường những người bị em nhìn chăm chăm….Ai nha, có phải hay không là có cảm giác đồng cảm a?
“Thôi à, em đi làm việc, chẳng lẽ lại làm người ta không thoải mái sao? Cũng lộ liễu quá đó.”
“Thôi đi, đi theo em phải tốn nhiều tâm tư mới không bị em phát hiện, em chính là Tố Diện S, em nghĩ ai cũng giống như em chắc?”
“Được rồi, em muốn biết người này là ai.”
“A, được rồi, ha, là Thiết kỵ.”
“……”
Diệp Ninh nhướng mày, “Được rồi.”
“Này, em không thể như vậy chứ, lợi dụng xong liền ném người ta đi…”
Diệp Chanh cũng lười để ý đến, trực tiếp tắt điện thoại.
Người của Mộ Dạ Lê….
Mộ Dạ Lê này, thật là tạo phiền phức cho mình đây mà.
Diệp Chanh cười nhẹ, nếu dám không sợ chết dây dưa với mình, vậy mình liền nghĩ cách… Làm anh ta sống sẽ nhớ mãi không quên một chút.
Diệp Chanh đi về phía trước.
Phía sau, Mộ Đại chỉ nhìn thấy cô luôn vừa đi vừa chơi điện thoại.
Hơn nữa đêm rồi còn một mình chạy ra ngoài.
Nhất định là đi làn chuyện không đàng hoàng rồi.
Có lẽ tiên sinh cũng nghi ngờ cô ta cho nên mới sai mình đi theo dõi.
Mộ Đại tự an ủi mình như vậy, nhung mà trong lòng vẫn là không tình nguyện.
một người có tám năm huấn luyện Thiết kỵ vậy mà lại đi theo dõi một cô gái, thật là làm anh cảm thấy rất là nhàm chán và phiền não.
anh khinh thường nhìn cô gái phía trước, là cô vận khi không tốt, để Mộ Đại tôi theo dõi, cô đã làm chuyện có lỗi với tiên sinh nhà chúng tôi, tôi sẽ làm cho ra nhẽ để cô không có chuyện gì làm lại đi lừa gạt tiên sinh nhà chúng tôi nữa.
Diệp Chanh vẫn cứ đi.
Kỹ thuật ngụy trang của Mộ Đại là hạng nhất, so với người khác có chút mạnh hơn.
anh hoàn toàn không cảm thấy cô gái phía trước sẽ phát hiện được, nhưng cũng thả lỏng lơ là cảnh giác.
Làm Thiết kỵ quân, từng giây từng phút đều dốc toàn bộ sức lực hoàn thành nhiệm vụ, đó là quy tắc của bọn họ.
Mộ Đại nhìn thấy.
cô gái phía trước xoay lưng trực tiếp đi vào khu đèn đỏ.
Mộ Đại hừ lạnh, cô ta vậy mà đi vào nơi dơ bẩn như vậy, quả nhiên không là thứ tốt đẹp gì.
Tiếp đó liền thấy cô đi vào câu lạc bộ đấu vật.
Nơi đó chính là tràn ngập những giao dịch dơ bẩn.
Ngày thường không có mấy cô gái nào dám đi vào.
Hôm nay cô ta vậy mà dám vào đây, thật là không muốn sống nữa.
Mộ Đại đi qua, thầm nghĩ, chẳng lẽ cô ta đến đây để mua thuốc phiện? Hút loại nào? Hay là đến buôn bán, hoặc tới tìm người.
Nghĩ đến những con hát ngày thường đã không sạch sẽ, cô ta chẳng lẽ vì muốn nổi tiếng mà vẫn luôn làm chuyện có lỗi với tiên sinh sao?
anh một bước đi vào, lại không ngờ được, vào cửa lại không thấy người.
Da đầu Mộ Đại có chút tê dại, đảo mắt quét một vòng, vậy mà lại không thấy được người….
Lại đi vào bên trong, đã có thể thấy được những kẻ buôn lậu ngày xưa, chuyện ác nào không dám làm.
Nhưng mà Diệp Chanh lại không thấy bóng dáng nơi này, cô ta không đi vào cũng không có khả năng.
anh thở dài một hơi, dù là dân buôn lậu thuốc này nọ, trong mắt người ngoài là đáng sợ, nhưng trong mắt anh không tính là gì.
Vì thấy anh suy nghĩ một chút vần là đi thẳng vào trong.
…..
Chân trước, Mộ Đại vừa bước vào trong.
một thân hình linh hoạt, nhảy xuống từ phía sau.
không có người nào biết được, thân hình nhỏ gầy này làm sao trong nháy mắt dọc theo vách tường nhỏhẹp, leo lên nóc nhà, tứ chi chống trên vách tường, dùng thời gian ngắn nhất, treo mình bất động trênnóc nhà.