Bên ngoài.
Mộ Dạ Lê hiếm khi ra ngoài, Giang Úc Bạch lại mang đến rất nhiều người đẹp, ngay tức thì một nhóm người đẹp mặc bikini cùng nhau nhìn về phía ám đến Mộ Dạ Lê.
“Mộ thiếu sao lại ngồi một mình ở kia.”
“Đúng đó, cũng không ai qua tiếp một chút sao.”
“Hay là cô đi đi?”
“cô đi đi.”
Trong lòng các cô tựa như chim non, sớm đã xôn xao, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện điều gì.
Giang Úc Bạch tựa ghế mà nhìn đến, không khỏi lắc đầu.
Mộ Dạ Lê này, đến chỗ nào cũng cuốn hết ánh mắt chú ý của các cô em, lần sau thật không cần mời anh đi ra ngoài chơi.
Bất quá…
Lần này là có Diệp Chanh, cô gái nào mà đến gần, không chừng liền sẽ…
Ha ha…
Giang Úc Bạch ngẩng đầu nói “đi đi, dũng càm lên.”
Ánh mắt mấy cô nàng liền sáng ngay tức thì.
Có sự cổ vũ của Giang thiếu, lập tức vứt bỏ rụt rè, trực tiếp hóa sói đói mà nhào đến.
“Mộ thiếu, có muốn ăn trái cây không a?”
Mộ Dạ Lê nằm dựa trên ghế, da thịt trên người phơi dưới mặt trời, nhuộm một tầng ánh sáng, nhìn qua rất đẹp và khỏe mạnh, từng thớ da thịt đẹp tựa điêu khắc, làm người ta nhìn đến liền muốn sờ một cái.
Chỉ là gương mặt kia, nhìn rất lạnh lùng, dù phơi dưới ánh mặt trời cũng không tan hết băng giá, làm người muốn mà không dám.
“không cần.”
“Ăn một chút đi mà, quả nho này rất ngon.”
Mấy người đẹp phía sau át phía trước, giống như là đang tranh giành đồ ăn.
Dùng ánh mắt giao chiến.
cô thì có gì tốt mà dám bước lên.
Gương mặt cô rõ ràng qua dao kéo, còn dám đến gần Mộ thiếu.
Ai u, dáng người khó coi như vậy, còn nghĩ muốn tranh với tôi.
Mấy cô người đẹp này đánh nhau trong im lặng không ngừng, đều cảm thấy so với người khác mình là người tốt nhất.
Nhưng mà lúc này…
Mộ Dạ Lê đột nhiên lại đứng lên.
Vài người trong lòng vui không thôi, cho rằng anh rốt cuộc cũng nhìn thấy mình, ánh mắt liền trở nên nóng bỏng.
Nhưng mà……
Ánh mắt Mộ Dạ Lê lại trực tiếp lướt qua người họ, nhìn về phía sau.
Diệp Chanh lúc đi từ dưới lên, liền thấy bên ngoài xếp hàng náo nhiệt cả lên.
Trai xing gái đẹp tụ tập, Giang Úc Bạch, Âu Dương, Tôn Bỉnh Hiền ngồi ở đó, bên người đều có người đẹp kề cận, Mộ Dạ Lê lại càng đáng sợ hơn, bên cạnh là một rừng người đẹp vây quanh.
anh một thân quần áo màu trắng thoải mái, che dấu đi không ít lệ khí. Làm anh nhìn qua bình thường không ít, cho nên có lẽ làm người ta tạm quên đi danh xưng ám đến lẫy lừng của anh, nhất thời thật sựcho rằng có thể đến gần anh hơn.
Hơn nữa vẻ đẹp không ai bì được kia càng làm cho người ta quên hết tất cả.
Nhưng mà đảo qua hết các khuôn mặt nơi này, Diệp Chanh thật không thể không thừa nhận, trong vạn người Mộ Dạ Lê đứng thứ hai thì cũng không ai đứng nhất.
Khó trách lại thu hút nhiều người như vậy~~~
Lúc này, Mộ Dạ Lê trực tiếp đi qua mấy người đẹp kia, đi về phía Diệp Chanh.
Vài bước là đã đến bên người cô rồi, ánh mắt nóng bỏng quét một vòng.
Áo tắm mà Diệp Chanh chọn cũng không quá hở hang, phía trên còn kèm theo một tầng lụa mỏng, mỏng manh che đậy đường cong xinh đẹp của cô, nhưng cô lại là không biết, nửa che nửa hở như vậy, có bao nhiêu động lòng người.
Trong chớp mắt, ánh mắt của mọi người trên thuyền đều trực tiếp nhìn lại chỗ cô.
Khi nhìn thẳng vào người Diệp Chanh, từng tiếng kinh ngạc, cảm thán từ sâu trong cổ họng tràn ra.
Ánh mắt Mộ Dạ Lê tối sầm lại, trực tiếp dang ta ôm lấy cô, đem cô đi thẳng đến chỗ ngồi của mình.
Shit… Tự nhiên thấy hối hận khi đưa cô đến đây….