Lại không nghĩ lúc này...
Diệp Chanh hừ một cái, nhìn bọn họ lao đến chỗ mình, không khách khí túm váy sang một bên, một chân nhấc lên, dẫm trên ghế, thuận tiện đè đầu người đàn ông bên dưới chân mình, tư thế thật là soái khiến người ta líu lưỡi.
cô nhìn gã, hừ lạnh “Sao hả, không phải nói là không ai đến cứu họ sao, không phải nói bọn họ chạy trốn như chuột sao? Bây giờ nhìn lại thử xem, ai mới là chuột hả?”
“Tao...Tao...Mày buôn tao ra.” Gã ở dưới chân lắc lư, hết đá rồi đánh, chỉ là bất lực.
“Mau, gọi tao một tiếng ba, thì tao sẽ thả mày ra.” Diệp Chanh nhỏ giọng nói.
“Tao không gọi....”
“Ha ha vậy mày xong rồi, mày là muốn hại chết những người này, bởi vì mày khônggọi tao là ba, từng người chúng mày không ai hoàn chỉnh rời khỏi đây đâu.”
“……”
“Ha, có điều, mày gọi tao một tiếng ba, tao sẽ suy nghĩ sẽ để lại toàn thây có chúng mày, mỗi người đều có thể, hoàn chỉnh mà được mang ra ngoài đến nhà tang lễ.”
“……”
cô gái này…… cô gái này thật là……
“Làm sao vậy, nghĩ muốn phản đối sao? Vô dụng thôi, bây giờ chúng mày cũng khôngphải là chúa tể thế giới này, chúng mày là bị tao dẫm dưới chân, hiểu không?”
Những lời này, không phải là lời bọn họ vừa nói sao?
cô gái này...
Bây giờ dùng thực lực toàn bộ đá trả ngược về cho bọn họ.
Mà dưới đất, những nhân viên cửa hàng kia, sớm đã trợn tròn há hốc mồm, cũng chẳng biết nói gì.
Mặt đỏ tai hồng mà nghe từng lời Diệp Chanh nói, chỉ cảm thấy tự mình xấu hổ, đáng thương.
Đầu cũng không dám ngẩng lên, các cô cắm đầu nhìn xuống đấy, ngồi quỳ tại chỗ, cảm thất lời mình vừa nói, đáng sợ ngay cả mình cũng không nghĩ là quen biết mình đâu.
Mộ Dạ Lê nhìn cô bé con tràn đầy ý vị trả thù, liếc mắt một cái liền kinh diễm, chỉ cảm thấy cô vừa xinh đẹp như một thiên sứ, đáng chú ý như vậy, thật không giống người thường.
Những thành phần khủng bố kia, đánh chết cũng không không nghĩ đến, hôm nay ra đường thật không may.
Càng đáng nói chính là.....
Bọn họ nào nghĩ đến, ngày xưa toàn là gặp được người trói gà không chặt, bây giờ ra đường dạo phố, vậy mà lại gặp được hai người đáng sợ như vậy.
Bọn họ vốn nghĩ, đi ra cũng sẽ không trở ngại, các tổ chức hay cảnh sát, muốn đi vào cũng phải mất không ít thời gian, lúc trước, đầu lĩnh của bọn họ còn lớn giọng nói “thìsao chứ, những người này hoàn toàn sẽ không có năng lực phản khác đâu.”
Chính là, có một số người, thật sự không phải là người thường.
Chỉ là, người không bình thường này đó, hôm nay lại rất bình thường đi dạo phố mà thôi.
Lúc này...
Diệp Tử nhìn hai người, một lúc liền tỉnh táo.
cô không thể để hai người tung tăng đi ra ngoài, đặc biệt là Diệp Chanh....
cô liền tìm cơ hội, chạy trốn ra ngoài.
Nhưng thật ra là cô ta xác định chính xác vị trí của một tên khủng bố, cố ý chạy qua đó.
Quả nhiên, người nọ vừa thấy Diệp Tử chạy đến, liền thẳng tay bắt lấy người.
“A.....” Diệp Tử hét chói tai, bị người ta kéo đến trước mặt.
“Tụi mày không được nhúc nhích, bằng không, tao sẽ giết cô ta.”
Diệp Chanh ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tử.
Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Tử đầy ghét bỏ.
Diệp Tử một mặt lem luốc, tóc tai bù xù, nhìn qua cứ như bà điên.
cô ta khóc sướt mướt, “Cứu em, Dạ Lê, cứu cứu em,em... Em rất sợ.”
Tự cho là hoa lê dưới mưa, mà thật ra là tro bụi rơi xuống nước buồn, nhìn qua, thậtlà khó coi.