Lại là người thích cô, bây giờ nổi nối nóng cũng không có khả năng nói chuyện với cô đâu.
Diệp Chanh trực tiếp muốn lên xe.
Dung Lệ Hoa phía sau thật sự tức điên đến cực điểm rồi, trực tiếp nhìn chiếc xe nhà mình bên cạnh, tự mình leo lên.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì liền nghe thiết kỵ quân kêu lên.
“Phu nhân, mau tránh ra.”
Diệp Chanh quay đầu lại, liền thấy một chiếc BMW màu xanh như điên lao thẳng đến chỗ mình.
trên xe đúng là có Dung Lệ Hoa đang nổi điên.
Mộ Dạ Lê nhanh xoay người một cái, ôm Diệp Chanh qua, chính là xe xiêu vẹo chạy đến, lần này cũng không phải là có thể tránh được.
Cũng may, Diệp Chanh cũng không phải như người thường, trực tiếp nói “Nhảy.”
Mộ Dạ Lê bế cô lên, dẫm một chân lên đầu nắp xe nhảy qua.
Trong tiếng thét chói tai của mọi người, hai người trực tiếp đáp xuống đất sau chiếc xe.
Làn váy của Diệp Chanh vẫn vướng vào xe, cô liền ngã từ trên người Mộ Dạ Lê xuống đất, đầu gối va đập mạnh.
Diệp Tử có chút sợ hãi.
Mộ Dạ Lê lập tức bế Diệp Chanh lên.
“Diệp Chanh, em có sao không?”
thật ra Diệp Chanh cũng không có việc gì, đầu gối chảy máu, trầy một mảnh da thịt.
Diệp Vinh Quang, Diệp Tử cùng không ít người nhà Diệp gia chạy đến.
Thấy cả người Mộ Dạ Lê phát lạnh, tựa như núi băng gặp sông lạnh, áp lực lạnh lẽo ùn ùn kéo đến, làm cho người ta cảm thấy nếu sau khi bùng nổ chắc chắn sẽ là cơn đại hồng thủy khó mà cản được.
Nhưng là, khi Mộ Dạ Lê cúi đầu nhìn Diệp Chanh, trong mắt chỉ toàn là đau lòng không thôi, trực tiếp nâng đầu gối cô lên, đặt gần bờ môi ra sức thổi nói “Đau không em?”
nói thật ra, không tính là đau lắm, chỉ là cô nghĩ đến bộ dạng ma quỷ kia của Dung Lệ Hoa, liền giận sôi máu, lúc này trong mắt liền dâng đầy nước, nâng con mắt lên nhìn Mộ Dạ Lê, ngẩng đầu lên, thuận tiện lướt nhìn bà con chung quanh.
Lập tức, mọi người đều bị đôi mắt chứa đầy nước kia làm cho bối rối vô cùng, thật làm người khác muốn thương yêu….
Dung Lệ Hoa lúc này mới xuống xe.
Bước chân chếnh choáng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
“Diệp Chanh, ai kêu mày không chịu tránh ra, tao mới học lái xe chưa bao lâu, dừng không được, tao cũng không có cách.”
Dung Lệ Hoa trong lòng trộm nghĩ, không đâm chết mày thật là đáng tiếc, có điều cũng không sao, va chạm một chút chỉ là trầy da, có ba cô là Diệp Vinh Quang còn ở đây, lại có Diệp Tử nữa, Diệp Chanh cũng không thể làm gì mình.
Diệp Vinh Quang nhìn Dung Lệ Hoa, tức đến xì cả khói.
“Bà, bà rốt cuộc là làm gì hả?” Ông trừng mắt thở phì phò, thiếu chút nữa là động tay.
Mà Diệp Tử căn bản là không biết nói gì cho tốt.
Nhìn Mộ Dạ Lê còn làm trò như vậy trước mặt nhiều người, ôm Diệp Chanh như vậy, trong lòng lại ghen ghét, lại còn đau lòng, lại có thêm chút không cam lòng, nếu Dung Lệ Hoa đã tàn nhẫn như vậy cớ sao lại không đâm chết Diệp Chanh luôn đi.
hiện tại nếu người không chết, Diệp Tử cảm thấy may mắn không phải là do mình làm, làm mẹ mình làm, tuy rằng mất mặt…
Rốt cuộc cũng chẳng liên quan gì đến mình.
“Mẹ, mẹ sao lại, đã vậy còn lái xe, may mắn là có Dạ Lê ở đây, bằng không Diệp Chanh nhất định sẽ bị thương, may là chỉ va chạm trầy chút da.”
Nhưng mà trong đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Dạ Lê, liền ngưng đọng một tầng băng lạnh.
Trầy chút da? A…
Mộ Dạ Lê buông Diệp Chanh xuống, từng bước đi lên.
Nhìn thái độ này của anh, Diệp Tử bị dọa sợ rồi.
Đôi mắt chớp động một cái, nghĩ nên nói cái gì.
cô chính là chưa từng thấy qua một Mộ Dạ Lê như vậy.