Người làm một câu cũng không dám nói, chỉ có thể co quắp núp phái sau, hai anh em này, gây nhau thìsự liên lụy sẽ rất rộng.
Hơn nữa, thiếu gia thật đúng là có chút đáng sợ.
Tất cả mọi người đều sợ thiếu gia.
Cũng đều cảm thấy, thiếu gia đối với tiểu thư thật sự rất tốt, chỉ là quá nghiêm khắc.
Tự nhiên, tiểu thư đơn thuần như vậy, nếu không nghiêm khắc, chỉ sợ không phải là bộ dáng đơn thuần như hôm nay.
Bây giờ đó, trong cái giới lẩn quẩn này, quá đen tối, những cái gọi là danh viện kia, rất đáng sợ.
Nơi nào có được như tiểu thư nhà họ, đơn thuần lại đáng yêu như vậy
Lâm Tư Khuynh nghe được tiếng Lâm Vũ Oánh vui sướng gọi Diệp Chanh, liếc mắt nhìn qua, liền thấy Diệp Chanh đang đi thẳng đến đây.
một thân nhanh nhẹn, khí thế tràn đầy.
Căn bản không phải dáng vẻ diễn viên bình thường nên có.
Lâm Tư Khuynh nhìn cô, trực tiếp giữ Lâm Vũ Oánh lại.
Lâm Vũ Oánh tức giận quay đầu lại trừng Lâm Tư Khuynh.
Diệp Chanh cười cười, bắn cho Lâm Vũ Oánh ánh mắt yên tâm, mói nói với Lâm Tư Khuynh “Lâm tiên sinh, tôi có thể nói mấy câu với anh chứ?”
Lâm Tư Khuynh nói “Tôi rất cảm ơn cô đã hỗ trợ cứu Vũ Oánh, nhưng mà tôi không nghĩ sẽ nói chuyện cùng cô.”
Diệp Chanh tiếp tục duy trì nụ cười “Như vậy, tôi nghĩ muốn cho Lâm tiên sinh xem một thứ.”
“Cái gì?”
Lâm Tư Khuynh không hề có chút nào là khẩn trương, cũng hoàn toàn cảm thấy Diệp Chanh cũng không cho mình xem món đồ gì có ích cả.
Tuy rằng cô gái này rất nguy hiểm, nhưng là Lâm Tư Khuynh hoàn toàn không cảm thấy được đang uy hiếp điều gì.
Diệp Chanh nói “anh đến đây xem, sẽ không hối hận đâu.”
“không cần quanh co với tôi.”
Diệp Chanh đến gần vài bước.
Lâm Vũ Oánh có chút lo lắng nhìn Diệp Chanh, nghĩ muốn nói với cô, anh trai thật là đáng sợ, khôngcần ở một mình với anh.
Lại không nghĩ, Diệp Chanh đi thẳng đến gần anh.
không biết Diệp Chanh cho anh xem cái gì, Lâm Vũ Oánh nhìn thấy, sắc mặt Lâm Tư Khuynh thay đổi nhanh chóng.
Diệp Chanh lại lui về phía sau “Thế nào, được không?”
Lâm Tư Khuynh nhìn Diệp Chanh chằm chằm, cuối cũng, vẫn là xua xua tay, để cho người phía sau trông chừng Lâm Vũ Oánh, còn mình thì đi đến bên cạnh Diệp Chanh,
Lâm Tư Khuynh nhìn cô “cô muốn làm gì?”
Diệp Chanh tắt màn hình điện thoại, phóng khoáng ném sang cho anh.
trên di động chỉ có một tư liệu, trên đó viết, chính là đã tìm được ba mẹ ruột của Lâm Tư Khuynh, hiệngiờ đang ở một địa phương xa xôi.
Lâm Tư Khuynh hiển nghiên cũng biết đến, nhưng mà anh còn không công bố ra ngoài, cho nên Lâm gia cùng người ngoài, cũng không ai biết đến.
Diệp Chanh nhờ Cung Dã đi tra một chút, rất nhanh đã tra ra.
Người ngoài sao biết được cách thức điều tra của tổ chức bọn họ.
Diệp Chanh nói “Tôi muốn Lâm Vũ Oánh trở về, hy vọng anh về sau có thể cho cô ấy tự do, cô ấy khôngmuốn về, cũng đừng ép cô ấy về, tôi cũng có thể cam đoan với anh về sự an toàn của cô ấy, có tôi ở đây, cô ấy sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào.”
Thấy sắc mặt Lâm Tư Khuynh ảm đạm, Diêp Chanh nhìn thoáng qua di động kia “Tôi có thể tra được cái này, anh cũng nên biết, tôi có năng lực, tự nhiên tôi rất có tự tin bảo vệ Lâm Vũ Oánh.
Lâm Tư Khuynh cắn răng.
cô gái này, thật sự....
Càng làm người đoán không ra.
Chính là, khi nãy còn mang vẻ khinh thường, hoài nghi, lúc này bởi vì thấy được tư liệu đó, lập tức biến thành cảnh giác.
cô gái này, so với tưởng tượng của mình, nguy hiểm đáng sợ hơn rất nhiều.
“Được, nhưng mà, nếu Vũ Oánh chịu bất cứ thương tổn nào, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
“Yên tâm.”
Diệp Nịnh hơi hơi mỉm cười.