Giang Úc Bạch nói “Đừng nhìn, nhìn nữa đôi mắt sẽ rớt ra ngoài đấy.”
nói, Giang Úc Bạch, đưa tay che hờ phía trước mắt anh lại.
Mộ Dạ Lê nhíu mày, đẩy tay cậu ra, giống như là ghét bỏ.
“Này này này, ngay cả không nhìn một cái cũng không được à.”
Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh trở lại, trực tiếp đứng dậy, coi như không thấy Giang Úc Bạch, lập tức đi về phía Diệp Chanh.
Lập tức, trên đường người gặp Mộ Dạ Lê, muốn đến gần anh cuống cả lên.
Nhưng mà Mộ Dạ Lê lại chưa từng đặt người vào mắt, coi như không thấy ai, đi đến bên người Diệp Chanh.
Phía sau, Giang Úc Bạch chậc lưỡi hai tiếng, Diệp Chanh ở đây, mấy cô nàng mặt hoa mặt phấn còn nghĩ muốn Mộ Dạ Lê để mắt chú ý?
không có khả năng.
Mộ Dạ Lê nói “Xong rồi?”
Diệp Chanh gật đầu “Đó là đương nhiên, không thấy là ai ra tay à?”
Mộ Dạ Lê nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, hừ hừ hai cái.
Phía sau, Giang Úc Bạch giả vờ nôn mửa.
Nhìn thì thấy Mộ Dạ Lê là khinh bỉ, chứ thật ra là đang vô cùng tự hào đấy.
Giống như cô vợ nhà anh có bao nhiêu là trâu bò đi.
Mộ Dạ Lê nắm tay lôi cô thẳng đi ra ngoài “đi thôi, tìm chỗ yên tĩnh một chút.”
Người ở đây quá nhiều, Mộ Dạ Lê cảm thấy phiền chết được.
Diệp Chanh nhìn nhìn, tất cả người xung quanh đều đang nhìn chăm chăm Mộ Dạ Lê, ánh mắt kia thậtgiống như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Mình bị liên quan trở thành tiêu điểm.
Quả nhiên, uy lực của nam thần quốc dân không phải hạng vừa.
Thấy đúng là quá phiền người mà.
“Từ từ, em đi với anh.”
Diệp Chanh đuổi kịp Mộ Dạ Lê cũng cảm thấy, ở một nơi yên tĩnh sẽ thoải mái hơn.
cô nghĩ, Mộ Dạ Lê từ nhỏ đã bị người chú ý như vậy....
thật sự là rất phiền a.
Cuối cùng theo như cách nói của nhị sư huynh, từ nhỏ anh ta đi WC cũng có thể giật tít được.
Chậc chậc....
Diệp Chanh cứ như vậy cùng Mộ Dạ Lê biến mất ở đại sảnh.
Lại không nghĩ, như vậy thật ra càng làm cho người ta mơ màng.
Mọi người đều hâm mộ bàn tán “Hai người họ đi cùng nhau nha.”
“Bọn họ có quan hệ gì nha.”
“thật là hâm mộ a, đây là đi làm gì thế nhỉ? Hahaha “
Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê cùng nhau giải quyết chuyện đã qua, dường như cũng gần nhau thêm mộtchút.
Diệp Chanh chằm chằm nhìn Mộ Dạ Lê không rời.
thật ra, có thể nhìn anh gần như vậy, đúng thật là cảm thấy anh rất có sức hấp dẫn.
Chỉ tiếc……
Bộ dạng tốt như vậy, thế mà lại thích Diệp Tử nha.
Diệp Chanh thở dài.
Mộ Dạ Lê chú ý thấy hỏi “Nghĩ cái gì đó?”
Diệp Chanh hoảng sợ, nghĩ đến vừa rồi mình còn cảm thấy tiếc, nhanh chóng chột dạ gãi đầu “không có gì, không có gì.”
Vậy mà còn thấy đáng tiếc, cô là bị điên rồi sao?
Quả nhiên gần gũi anh quá sẽ sinh ra ảo tưởng?
cô nhanh lắc đầu “A, em đi Wc trước.”
Vừa đi ra cửa, cô liền đụng phải Giang Úc Bạch.
“Này, em vội vã chạy ra ngoài làm gì đó?”
“không có gì không có gì, cùng anh ấy ở bên trong, thật là rất rất rất bị áp lực.” Diệp Chanh khoa trương nói.
Giang Úc Bạch cười ha ha “Người ta tốt với em như vậy, có cái gì mà áp lực hả, em không biết, mấy côgái bên ngoài thấy hai người đi vào, đều muốn bóp chết em đó sao, lỗ tai em không cảm thấy nóng à?”
“……” Diệp Nịnh phi một chút, “Thôi đi, ai không biết Mộ Dạ Lê thích chính là Diệp Tử, muốn mắng ai, cũng là mắng Diệp Tử trước đi.”
Giang Úc Bạch nhíu mày “anh không nói chuyện khác, anh chỉ biết cái buổi đấu giá hôm nay, căn hộ đó có giá trị vô cùng cao, nhưng anh ta vì người nào đó, không hề nghĩ ngợi, liền thẳng tay lấy ra đấu gia, chậc chậc.”
Người nào đó……
Là nói mình?
Diệp Chanh ngẩn người “anh nói, vì em cho nên anh ấy mới đưa ra căn hộ đó.”
Đúng vậy, trang viên đó em chưa thấy đâu, vô cùng đẹp, ngay gần bờ sông, đôi mắt cậu ấy không hề chớp liền lấy ra.”
Diệp chanh trong lòng lập tức nghĩ, giàu ha~~~
Bởi vì một việc nhỏ như vậy, không cần thiết như vậy.
thật ra tất cả đều là vình mình sao?