Trong lúc nhất thời, toàn thân váy trắng liền hóa thành hoa văn loang lỗ.
An Khả Nhi thấy thế, ha ha cười, “thật là thực xin lỗi, tôi thật không nhìn thấy, không có việc gì chỉ là vừa bước vào lại ngửi thấy mùi tanh tưởi, dọa tôi sợ quá nên không cẩn thận làm rơi tách cà phê, bất quá quần áo của cô cũng không có đáng bao nhiêu tiền, không biết cô mua hàng fake này ở cửa hàng nào, không ấy để tôi đưa cho cô một bộ hàng thật đến, coi như bồi thường cho cô.”
Tất cả mọi người đều nhìn về Diệp Chanh đầy châm chọc.
“Hàng Fake à.”
“Khó trách nhìn cứ lạ lạ.”
“An Khả Nhi nói nhất định không sai, nhà cô ấy có tiền như vậy, nhìn quần áo fake hay auth.”
Diệp Chanh cúi đầu, cười lạnh, vỗ nhẹ nhẹ quần áo của mình.
An Khả Nhi đắc ý ngẩn đầu, cằm đã nhọn lại hất lên trời.
Lúc này, phía sau, một người lên tiếng, “Các cô cũng ức hiếp người khác quá rồi đó.”
Diệp Chanh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một nữ sinh mặt bánh bao, đang ở phía sau lên tiếng.
Mọi người vừa thấy, liền chỉa mũi tấn công cô bé bánh bao.
“Lâm Vũ Oánh, cô muốn đứng cùng Diệp Chanh như vậy, là bởi vì An Khả Nhi chướng mắt cô, cô thấy Diệp Chanh được chú ý, nghĩ đến muốn chia điểm cùng cô ta?”
“Ha ha, cũng đúng, Lâm Vũ Oánh với diện mạo, dáng người này của cô, còn không nhanh tìm đùi để ôm lấy, nếu không thì sẽ nhanh bị loại thôi.”
“Hơn nữa, cô muốn ôm đùi, cô cũng không chịu nhìn xem đùi đó có chắc, có mạnh hay không, nhỡ mà ôm không được thì cả hai cùng nhau ngã đó.”
“Ha ha ha ha.”
Mọi người cười vang lên, Lâm Vũ Oánh mặt đỏ lên, căng cổ nói, “Các cô nói bậy gì đó, tôi thấy chướng mắt mới nói, các cô rỏ ràng khi nãy còn khen Diệp Chanh, nói quần áo Diệp Chanh đẹp này nọ. An Khả Nhi vừa đến thì các cô như cỏ đầu tường, bây giờ còn hùa nhau khi dễ cô ấy, Diệp Chanh chính là rất đẹp, các cô cũng đừng có suy nghĩ không phục đi.”
Diệp Chanh thật sự kinh ngạc, quay đầu nhìn thấy tướng mạo ngây thơ của cô gái, nhếch môi cười.
Mọi người nghe Lâm Vũ Oánh nói xong, lại càng cười lớn hơn, “Làm sao vậy, chúng ta khen cô ấy đẹp là một chuyện, bây giờ nói cô ấy dùng hàng fake lại là chuyện khác.”
Lâm Vũ Oánh nói, “cô ấy mặc rỏ ràng không phải là hàng fake.”
“Ai u, nói như cô giống như là toàn mặc hiệu chanel không bằng.”
một mình Lâm Vũ Oánh tất nhiên là không đấu lại nhiều người như vậy.
“Mấy người …… Mấy người ……”
“Huống chi, khen cô ấy lớn lên xinh đẹp, là bởi vì đúng như vậy, chỉ là, vẫn là không bằng Khả Nhi của chúng ta, cô cho rằng, loại này, dựa vào diện mạo liền nổi lên sao? không khỏi quá ngây thơ rồi đó!”
Lúc này, lại thấy bên ngoài, có người bước vào.
“Diệp Chanh, cô đến đúng lúc lắm, đạo diễn đang muốn tìm cô bàn luận chút vấn đề vê việc quay bộ phim《 Nhiếp chính vương triều》.”
《 Nhiếp chính vương triều 》?
Tất cả nhìn về phía sau, nhân viên vừa đến kinh ngạc nói, “Ai, Diệp Chanh quần áo cô sao vậy?”
“À. không sao, chỉ bị chó tiểu nhầm chỗ thôi.”
“cô…… Diệp Chanh, cô……”
An Khả Nhi mắng sau lưng cô, nhưng cô không quan tâm, mặc kệ cô ta, hướng về phía Lâm Vũ Oánh vất lại ánh mắt quyến rủ rồi liền rời đi.
Để lại một đám người kinh ngạc, đứng tại chỗ mà bàn tán xôn xao.
《 Nhiếp chính vương triều 》 là nói về một cô nương thời cổ đại.
cô nương ấy đột phá cung đấu, trở thành triều thần sau đó lại thành nhiếp chính vương phi.
Tiểu thuyết này rất nổi tiếng, sau đó được một công ty lớn mua bản quyền chế tác, mùa hè năm nay dự định hoàn thành, trong đó, từ đạo diễn đến diễn viên chính, tất cả đều là át chủ bài, bộ phim này định mùa hè sẽ công chiếu, chính là muốn chiếu trong thời gian tốt nhất.
Tại sao bây giờ, đơn vị chế tác, lại muốn mời Diệp Chanh tham gia?
Diệp Chanh sao lại may mắn đến vậy chứ……