Khuôn mặt thiên thần, lập tức nhuộm đầy máu.
Nhìn vẫn cứ đẹp như thường.
Tóc vàng lập tức có chút hoảng “Đây là phụ nữ sao....”
Lúc này, hắn mới bỗng nhiên nhớ đến, lúc trước QM đã từng dặn dò qua, nói bọn họ nhất định phải cẩn thận, hơn nữa, tất cả mọi người đều nâng cao cảnh giác hết sức có thể, ngay cả con ruồi con muỗi cũng khó bay lọt vào.
Chẳng lẽ là cô ta sao?
Gã lập tức ngây người, vừa định hô to, không cần đánh.
QM biết được, nhất định sẽ giết chết bọn họ mất.
Chính là nhận thấy.....
Người bị đánh rõ ràng là bọn họ....
....
Lúc này.
Trong góc tối.
Mộ Dạ Lê nhìn cô gái bên ngoài, lúc vừa mới vọt vào, liền nhìn thấy...
Diệp Chanh dùng một tay bẻ cổ một người đàn ông.
Bẻ gãy ở đây thật sự không phải là như vậy, chỉ là đem kéo người đàn ông đó đến trước mặt mình, nâng gối, đánh thẳng lên ngực gã, sau đó vòng cánh tay, đánh vào sau cổ gã, gã liền phun thẳng mộtngụm máu tươi, ngã đùng xuống đất.
Mộ Dạ Lê híp mắt, cản Mộ Bát ở phía sau.
Mộ Bát cũng đang nhìn thấy, chỉ thấy phu nhân nhà mình, động tác vẫn đẹp như trước, cũng máu me như trước....
Đàn ông trong tay cô, thật giống như đồ chơi, đều không có đủ cho cô cảm giác luyện tập.
Quả thật.
Bọn họ cũng không biết, QM là lo lắng sẽ gây thương tích cho Diệp Chanh, người tình nhuệ làm sao dám phái đến đây, phái tới, toàn bộ đều là mấy tên cô đồ dạng tầm, tên còn không biết, cho nên anh ta mới cố ý dạn dò những người này, chăm chăm nhìn cô, chính là biết cô có năng lực này.
Lần này làm cho mấy tên côn đồ nhỏ này cùng mở rộng tầm mắt rồi.
Quả nhiên, bọn họ đúng là dã mở rộng tầm mắt, có nhắm mắt cũng tuyệt đối không mở ra.
Diệp Chanh nhìn họng súng đang chỉ thẳng về phái mình.
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn đến.
Mộ Dạ Lê còn chưa đi qua, liền thấy Diệp Chanh bay nhanh tới đá một cái, họng súng bị lệch đi khôngít, viên đạn bay qua sợ tóc của cô, bang một cái gim vào trên tường, gã đàn ông cầm súng, liền bị Diệp Chanh dùng tay kéo qua, thẳng tay dập vào tường, máu tươi tung tóe dính đầy tay.
cô lạnh lùng, xé rách vải trên người gã, lau tay.
Tổ chức huấn luyện vô cùng tàn khốc, máu lạnh, cô từ nhỏ đã biết, trên chiến trường liền không có tình người.
Nếu có, thì ngay sau đó, người chết có lẽ chính là mình.
Cho nên mỗi khi như vậy, cô liền không khống chế được bản thân.
Bên kia, Mộ Bát kinh hô “Phu nhân...thật lợi hại.”
Mà Mộ Dạ Lê, chỉ là nhìn thấy cảnh này, làm như trong lòng có điều gì đó hiện lên.
anh nhớ không rõ, bối cảnh của Diệp Chanh không hề có cái gì đáng giá, đủ để cô trở nên mạnh mẽ đến như vậy.
Diệp Chanh là con riêng của Diệp gia, cái này không sai, cô từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, điều này cũng đúng.
Như vậy hiện tại……
một màn trước mắt này, là chuyện một cô bé con nông thôn có thể tạo tra sao?
Mộ Dạ Lê nói “Sau khi về mang tư liệu của phu nhân, kiểm tra lại một chút rồi đưa cho tôi.”
“Dạ... Tiên sinh.”
Mộ Bát không hiểu lắm, vì sao Mộ Dạ Lê lại muốn tư liệu của phu nhân.
“Tiên sinh... Ngài cảm thấy phu nhân có điểm không đúng sao? Ngài....”