“Bạn bè nào, mà bạn bè làm kỹ thuật, nói không chừng anh cũng quen biết.” anh đi theo vào, không có ý định là cho Diệp Chanh cơ hội chạy trốn.
Cũng kiên quyết không lại giống như lần trước, bị cô dùng sắc đẹp lừa chạy trốn.
“Này…”
Diệp Chanh thật ra hi vọng, anh có thể chất vấn cô một câu, sao em lại có thể đối xử với người con gáimà anh yêu thương, sao em lại có thể nhắm vào Diệp Tử….
Bởi vì vấn đề này bây giờ…
không có cách trả lời á.
Diệp Chanh nói “thì là ….Là.. a, em có điện thoại.”
Điện thoại Diệp Chanh đúng là có đổ chuông, cô nhanh nghe điên thoại, không đợi Mộ Dạ Lê hỏi lại, côcũng làm bọi làm tịch lớn giọng nói với cái điện thoại “Alo.”
Mộ Dạ Lê vô cùng kiên nhẫn.
cô trốn được nhất thời, chứ không thể trốn được cả đời.
Hai người bọn họ ….. Thời gian còn nhiều, cứ từ từ….
Vì thế, Mộ Dạ Lê chị dựa người, nhìn vẻ mặt khoa trương đang nghe điện thoại của Diệp Chanh.
một cuộc điện thoại, chắc không thể gọi cả đời đâu hen?
“Alo? Chuyện gì ạ?”
“Thiếu phu nhân, trong nhà tìm tiên sinh không được, cho nên phải gọi điện thoại làm khó xử cô rồi, trong nhà muốn hai vị đi Ý một chuyến, để đi chúc mừng một người bạn trong nhà, lại lo là …Tiên sinh không muốn, cô có thể bàn bạc lại với tiên sinh.”
Gọi điện đến là quản gia Mộ gia.
Ông ta nói chuyện quanh co ngoằn ngoèo, nhưng mà Diệp Chanh nghe đã hiểu.
Là có chuyện muốn hai vợ chồng họ cùng nhau tham dự, nhưng mà, bởi vì trước khi kết hôn, Mộ Dạ Lê đã nói qua, dù có là kết hôn thì cũng kiên quyết sau này không cần bất cứ trường hợp nào cũng mang Diệp Chanh theo, cho nên, trong nhà lo là anh không muốn, muốn để Diệp Chanh nói lời hay, dụ dỗ Mộ Dạ Lê.
Diệp Chanh nói “A, được được, tôi sẽ lập tức nói lại với tiên sinh.”
Nếu là ngày xưa, không chừng là trong lòng Diệp Chanh đang thầm mắng, liên quan cô cái rắm á.
Nhưng mà lúc này, Diệp Chanh thật là muốn tạ ơn trời đất.
cô quay đầu, ngồi thật nghiêm chỉnh nhìn Mộ Dạ Lê nói “Nhà nói, có người bạn cũ ở Ý, muốn chúng ta cùng đi dự tiệc sinh nhật con ông ấy, anh có biết chuyện này không?”
Mộ Dạ Lê khựng một chút.
“À, đúng là có một người, là bạn già trong nhà, nhà họ di cư sang ý đã lâu, nhưng mỗi năm lui tới không ít, gần đây nhà ông ta có đứa con nhỏ lúc tuổi già, dường như rất vui vẻ, mời không ít người sang ăn mừng.”
Diệp Chanh nói “A, vậy có thật là muốn chúng ta cùng đi không?”
Mộ Dạ Lê thật ra cũng không phản đối, “nếu trong nhà muốn chúng ta đi, vậy thì đi thôi.”
“thật tốt, em đi chuẩn bị một chút.”
“Này em còn chưa nói rốt cuộc là ai mà!”
“Em….”
Diệp Chanh vừa muốn chạy, lại bị anh kéo về.
Diệp Chanh bị anh bắt lấy, nhìn đôi mắt nhíu chặt của anh, làm như cô không cho anh lời công đạo, thìchuyện này sẽ không kết thúc, Diệp Chanh chỉ có thể lẩm bẩm nửa ngày nói “Cái này là em tìm người chuyên nghiệp, tổ chúc của bọn họ, anh không phải không biết, bọn họ chưa bao giờ dùng tên thật gặp người, cũng không muốn để lộ ra ngoài, em, em đã đồng ý với người ta tồi, không thể nói, nếu mà nóicho anh biết, bọn họ là đến tìm em gây phiền toái, em đây sẽ không phải là rất thảm sao, có đúng hay không?”
nói như vậy có vài phần chính đáng.
Nhưng mà…
anh mới là không tin!!!
anh chậm rãi buông tay ra…
Diệp Chanh như nhận được đại xá, chạy nhanh đi vào thu xếp quần áo.
Mộ Dạ Lê vẫy tay gọi Mộ Bát đến.
“Chuyện này là ai làm, cậu đi tra cho tôi, còn nữa, điều tra người mẹ ở nông thôn của Diệp Chanh.”