Tóm lại, vẫn là muốn nhanh đưa Vũ Oánh về là tốt nhất.
“Cung Dã, lát nữa bọn họ đi đàm phán với QM, anh nhân cơ hội lẻn vào đó, âm thầm giúp đỡ bọn em một chút!”
Cung Dã cười “Được a, chỉ có mỗi Lâm Vũ Oanh, Lâm gia, lại có Mộ Dạ lê, thêm một GT, yên tâm, cô ấy nhất định sẽ được cứu ra một cách an toàn.
………..
Lâm Vũ Oánh lo lắng nhìn người bên ngoài.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, hôm nay những người này càng thêm cẩn thận nghiêm ngặt hơn.
“cô gái ngày hôm qua đến không biết là ai, thật là mạnh.”
“Đúng đó, giết chết nhiều anh em của chúng ta.”
“Canh chừng cho đàng hoàng, QM nói không sai, người này thật sự là khó đối phó.”
Lâm Vũ Oánh nghĩ, người đến hôm qua, là Diệp Chanh?
Giết người …Lại là cái quỷ gì a?
Trời ạ, thật đáng sợ.
Lâm Vũ Oánh liền thấy những người này thật đáng sợ, làm thế nào cũng không dám ngồi ở đây mà chờ được.
Nhìn thẳng ra bên ngoài, thấy họ không nhìn mình, liền lén lút chạy trốn ra ngoài.
“QM, không xong rồi, người đã chạy trốn, ….”
QM có nói trước đó, không được là cô bị thương, vậy phải làm sao bây giờ?
QM nhìn chằm chằm máy tính của mình.
Lẩm bẩm, “Ha ha, chỉ là một đứa nhỏ, để nhiều người đuổi bắt như vậy, Diệp Chanh lại không tự mình đến, Diệp Chanh cũng thật là, gặp ta một lần là chết sao?”
anh lẩm bẩm xong rồi nói “Bỏ đi, để cô ấy đi đi.”
Nghĩ nghĩ lại lầm bầm tiếp “Trông chừng một chút, đừng để bị lạc.”
“……”
Thường thì QM nhà bọn họ có vài tính lạ như vậy, người nào vào tay anh, nhiểu nhất chỉ có thể để lại nửa cái mạng.
Bây giờ, QM nhà bọn họ vậy mà muốn bọn họ trông chừng một cô bé chạy trốn ra ngoài.
không phải là đem người bắt về mà là bảo vệ an toàn cho cô?
……
Lâm Vũ Oánh đi mãi, liền nhìn phía sau dường như có người đang đi theo mình.
cô đâu biết được, địa hình nơi này phức tạp, bọn họ lo lắng cô chạy trốn bị ngã, lại nghe theo lời của QM cho nên họ mới ở gần cô hơn một chút.
Nhìn Lâm Vũ Oánh xiêu vẹo đi xuống, đám người họ thật là lo lắng a.
“Đáng chết, con gái nhà tao còn chưa được tao quan tâm như vậy.”
“Đúng vậy, ngay cả mẹ già của tao, tao còn chưa lo lắng nhiều đến thế này đâu.”
Khó khăn lắm mới nhìn thấy cô xuống được, lúc này bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, Lâm Vũ Oánh vừa mới đi xuống, vướng cái chân một cái….
“A……”
“không xong.”
“không hay rồi……”
Đám người bị dọa muốn chạy nhanh đến, lại thấy ngay lúc này.
một người đàn ông lao đến, trực tiếp đến trước mặt cô, ôm lấy cô.
Lâm Vũ Oánh che ngực mình, ngẩng đâu lên, liền nhìn thấy được người đàn ông trước mắt.
“anh hai….”
Lần này, so với bị dọa sợ khi bị té lăn xuống còn gấp hơn mấy lần
“Em….”
Lâm Tư Khuynh nhanh đem người kéo đến “Để anh nhìn, bị ngã ở đâu, sao em lại chạy ra ngoài.”
“Em…Em thừa dịp bọn họ không chú ý, lén chạy đi.”
Lâm Vũ Oánh nhìn phía sau, người đi theo khi nãy đã biến mất, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Tư Khuynh khựng người.
Nơi này, còn có thể nhân lúc người không chú ý mà chạy ra ngoài được?
Chỉ là, cũng không có ai đuổi theo, anh mang cô đi trước, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
…….
Bệnh viện.
Lâm Vũ Oánh vừa tỉnh lại, liền bị Lâm Tư Khuynh trực tiếp đè xuống.
“anh hai….” cô kinh hoảng nhìn anh.
Lâm Tư Khuynh nói “Ngày mai theo anh về nhà.”
“Cái gì?”