Mộ Dạ Lê thấy cô buông điện thoại ra, mày cong lên, tâm tình rất là sung sướng, đôi mắt lưu ly lấp lánh.
nói lại quên mất, cô ấy cùng Diệp Tử và anh nhỏ tuổi hơn rất nhiều, cũng chỉ là 21 tuổi, suy cho cùng tâm trí chưa thể lớn hết được.
Mộ Dạ Lê nói, “Nhìn em kìa, mới chỉ nói đến trường quay một lần liền sung sướng như vậy, thật khôngcó tiền đồ.”
Diệp Chanh nhìn dáng vẻ xem thường của anh, hừ một cái” Dạ, dạ, dạ, nói chung không phải ai cũng giống như thiên hậu Diệp Tử nhà mấy người, đi đâu cũng có cả đống người bảo vệ, em cũng chỉ là người nhỏ bé ngay cả đoàn phim còn chưa được gặp qua, em chính là không có tiền đồ như vậy đó.”
Cái gì mà Diệp Tử nhà mấy người.
Mộ Dạ Lê bị cô chọc đến bực mình.
không có việc gì cứ luôn miệng gọi Diệp Tử.
Diệp Chanh nói xong muốn đứng dậy xuống giường, không cẩn thận đạp trúng mu bàn tay của lão Mộ đang đặt trên giường.
“Diệp Chanh!” Mộ Dạ Lê lập tức tránh ra, gào với Diệp Chanh.
Diệp Chanh nhanh nhảu chạy đi, cười ha ha” Em không có cố ý, chỉ là do anh xui xẻo nha.”
“Em… Diệp Chanh, em mau lại đây cho anh.” Mộ Dạ Lê khẳng định rằng phải túm con nhỏ này lại dạy dổ thật tốt một lần mới được.
Thấy mắt Mộ Dạ Lê hóa đỏ đang chạy theo bắt mình lại, Diệp Chanh nghĩ mình có điên mới có thể điqua đó.
cô muốn chạy thật nhanh để trốn.
Từ phía sau, Mộ Dạ lê liền đuổi theo.
Diệp Chanh không ngờ được, thân thủ của anh lại nhanh đến như vậy, liền có thể bắt được mình, trực tiếp ném lên giường.
Diệp Chanh bị ném ngã đau xoa đầu ngẩng lên liền tố cáo, “anh… Sao có người lại đối xử với cô gái nhỏnhư vậy chứ!”
cô, vậy mà còn là cô gái nhỏ?
anh nhìn một chút cũng không nhận ra…
Nhưng mà đang định đánh khẽ một cái, bổng nhiên Mộ Dạ Lê phát hiện, phía sau cô là một mảnh đỏ thắm, đem ga giường nhuộm thành một vùng..
Trong lòng anh chùng xuống.
Tại sao lại như vậy, anh chỉ là vừa hơi mạnh tay một chút, cũng chưa có đánh cô, vì sao lại… bị thương nặng như vậy?
“Diệp Chanh, em đừng cử động.”
Diệp Chanh còn đang sững sờ, liền thấy Mộ Dạ Lê cả người đi qua ôm chặt lấy cô, trực tiếp ôm cô lên, đặt trên đùi mình, kì lạ vì sao cô lại chảy máu phía sau, lại là ở mông, chẳng lẽ… Chỗ bị thương lần trước sao?
Mộ Dạ Lê lập tức có chút luống cuống.
Ở trong lòng không ảo não nghĩ, vừa rồi không nên dùng sức như vậy, ném cô lên giường, phút chốc lại quên rằng cô nhìn mạnh miệng như vậy nhưng cũng là cô bé yếu đuối thôi.
anh tự trách, vội ôm cô nói” Em bị thương, có thể là chỗ đó lại bị xé rách, để anh kiểm tra một chút rồi gọi bác sĩ,”
Cái gì? Bị thương?
Diệp Chanh lập tức cảm thấy có chút không đúng.
Cảm thấy Mộ Dạ Lê sắp cởi quần mình ra, cô liền kinh ngạc, vội cuống lên” Á này, anh tránh ra, anh cởi quần em làm gì, em không không cần anh xem, để tự em xem….”
Mộ Dạ Lê nhướn cao mày, mặt đổi đủ màu, nhìn cô gái nhỏ lúc này lại còn không ngoan, giận lớn giọng nói” Em sao lại không thể nghe lời như vậy, không thể ngoan ngoãn một chút sao,em muốn chống đối với anh phải không, em đang muốn chết hả?”
Nghe giọng điệu giận dữ của anh, Diệp Chanh cũng đưa tay ra phía sau mình.
Cái khỉ gì đây……
không phải chứ?
Là dì cả đến sao?
Diệp Chanh càng giãy giụa, “anh buông em ra, buông ra, em không cần anh nhìn, em biết lý do vì sao rồi, tự em đi nhìn…”