Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sang trọng mà không mất đi sự ấm cúng.


Mọi người đều cực kỳ tán dương đại sảnh, thực lực của Giải trí Ức Mạch đã được mọi người khẳng định.


Sau phần này, Trình Đan Đình làm Tổng Giám đốc của Giải trí Ức Mạch nên lên bục diễn thuyết.


Sau khi diễn thuyết xong, phân đoạn quan trọng tiếp theo đã đến... Trình diễn văn nghệ, đối với cánh truyền thông thì đây chính là lời đáp trả của công ty, càng giống với cơ hội phô thiển thực lực tốt nhất ra cho mọi người thấy.



Lễ khai trương có thể mời đến các vị khách quý có thâm niên, có thể mời càng nhiều khách quý.


Thì càng thực trực tiếp chứng minh thực lực của Giải trí Ức Mạch.


Lên sân khấu đầu tiên chính là nghệ sĩ do Giải trí Ức Mạch tự bồi dưỡng ra, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, vừa múa vừa hát.


Hình thức nội dung đều không tồi, thứ duy nhất không đủ chính là: Danh tiếng.


Dù biểu diễn có tốt thì cũng chỉ là nghệ sĩ mới do công ty tự bồi dưỡng, không phải những ngôi sao hàng đầu, không có chút sức kêu gọi nào.


Nghệ sĩ như vậy chỉ có thể làm đồ ăn khai vị, dùng để lót bụng, căn bản là thể tính là món chính được.


Từ đầu nhóm truyền thông đã không để ý, họ cho rằng các ngôi sao lớn sẽ sắp trình diện, dù sao Giải trí Ức Mạch tiêu tốn nhiều tiền như vậy để xây dựng trụ sở giải trí, không thể nào ngay lễ khai trương mà không mới một vài người nổi tiếng.




Nhưng kết quả là qua liên tục mấy tiết mục, đều không có một người nào nổi tiếng xuất hiện.


Đừng nói là người cực nổi tiếng, đến một ngôi sao có chút tiếng tăm cũng không có lấy một người, làm cánh truyền thông có mặt ở đây thấy hơi thất vọng.


Hậu trường.


Trình Đan Đình thấy vậy thì hết sức sốt ruột.


Cô ấy hỏi Giang Sách: “Anh đã đồng ý với tôi là mời khách quý mà? Sao không có một người nào tới? Chỗ tôi còn ba tiết mục, nhiều lắm chỉ có thể kéo dài được mười lăm phút, khách quý còn không tới, hội trường sẽ lạnh


ngắt.”


Giang Sách nhìn đồng hồ: “Yên tâm, nhất định sẽ tới đúng giờ.”


“Chỉ mong là vậy.”


Tiết mục tiếp theo cũng đều có nghệ sĩ của Giải trí Ức Mạch.


Không có bất kỳ người nào nổi tiếng.


Người phụ trách các công ty lớn và giới truyền thông đều có hơi nổi giận, chẳng lẽ hôm nay cũng chỉ có thể được xem trình độ biểu diễn cỡ này thôi sao?


Không khỏi keo kiệt quá.


“Không phải chứ, Giải trí Ức Mạch chỉ trình diễn vậy thôi, không mời một ngôi sao nào?”


“Sấm to mưa nhỏ, ầm ĩ hồi lâu cũng chỉ cho chúng ta nhìn hội trường”


“Này, rốt cuộc có ngôi sao không hả? Nói thật một tiếng đi, để tôi đi trước, đừng làm tốn thời gian của tôi.”


Mọi người ngồi phía dưới đã ầm ỹ bàn tán, cực kỳ thất vọng với Giải trí Ức Mach.


Bách Tin Hoành vắt chéo chân ngồi, trên mặt đầy vẻ đắc chí, tự mình lẩm bẩm: “Ngôi sao? Ha ha, có ngôi sao nào dám đến thì sau này đừng mong nhận được công việc từ Giải trí Bá Khổng chúng tôi, cứ chờ bị đóng băng cả đời đi!”


Sau đó, anh ta còn dẫn đầu ồn ào.


“Này này này, Tổng Giám đốc Trình, có phải người mấy người mời đều không đến hay không hả?”


“Có muốn tôi giúp gì hay không?”


“Cấp dưới của tôi có rất nhiều nghệ sĩ chất lượng cao, cô không có người thì nói với tôi này, tôi sẽ sớm sắp xếp người đến đây, cần gì phải làm như bây giờ cho xấu hổ chứ?”.


Nghe Bách Tin Hoành châm chọc, Trình Đan Đình tức giận đến muốn nổ phổi.


Cô ấy lại nhìn Giang Sách lần nữa: “Rốt cuộc người mà anh sắp xếp có đến hay không vậy? Đây là tiết mục cuối cùng rồi, nếu còn không đến thì e là buổi lễ phải kết thúc ngay bây giờ.”


Giang Sách lại cúi đầu nhìn đồng hồ lần nữa: “Sắp rồi.”


“Giang Sách, có phải anh đã bị lừa rồi hay không? Người nổi tiếng không dễ mời như vậy.”


Dưới sân khấu, mọi người đã trở nên thất vọng.


Bách Tin Hoành vừa thấy vẻ thất vọng trên mặt mọi người, đứng dậy nói: “Chúng tôi cũng chẳng phải những người dân chưa trải sự đời, kêu chúng tôi đến đây, cuối cùng lại cho chúng tôi xem các chương trình


“Theo tôi thấy, lễ khai trương này có tham gia cũng chẳng ích gì.”


“Mọi người về hết cho rồi.”


Không ít người đồng ý, đồng loạt đứng dậy chuẩn bị rời đi.


Phóng viên truyền thông cũng không có hứng thú với những nghệ sĩ còn đang huấn luyện không có tiếng tăm, giá trị của bọn họ thậm chí còn không cao bằng người ngồi dưới sân khấu, mọi người thất vọng cất cameras và máy quay phim vào.


Lễ khai trương Giải trí Ức Mạch.


Thoạt nhìn sẽ phải chấm dứt trong thất bại.


Mọi người ở đây sôi nổi đứng dậy rời đi thời điểm, bỗng nhiên một bóng hình xuất hiện ở đại sảnh cửa, trong tay nắm microphone, một đầu phiêu dật tóc dài, có được tuấn lãng mà kiến nghị khuôn mặt.


Anh, đúng là người đàn ông đẹp trai nhất Giang Nam, được xưng là ông hoàng hát tình ca... Trương Tin Tề.


“Mau nhìn đi, là Trương Tin Tề!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK