Đinh Khải Sơn càng nói càng tức, văng bậy tứ tung.
Tô Cầm cũng không có cách nào đành lắc đầu, ở bên cạnh thở dài.
Lúc này, Giang Sách mỉm cười bước đến rồi nói: “Không phải lo, đi thì đi thôi, con đi cùng với Mộng Nghiên là được rồi?”
Ba người cùng nhìn về phía Giang Sách.
“Có được không?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, anh xin nghỉ phép hai ngày là được chứ gì? Để bà xã xinh đẹp rạng ngời thế này một mình ra ngoài với người đàn ông khác, sao anh có thể yên tâm được chứ?”
Lúc này trên mặt Đinh Mộng Nghiên mới lộ ra nụ cười.
Cô bĩu môi nói: “Thế còn được.”
Đinh Khải Sơn nói: “Ừ, đây cũng là cách, cứ để Giang Sách đi cùng Mộng Nghiên đi, có Giang Sách chăm sóc, chắc sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng bọn con cũng phải cẩn thận, đến khu vực Nham Thái không giống như đến khu vực Giang Nam. Đến đấy lạ nước lạ cái, bàn chuyện xong mau chóng quay về, đừng có ở lại đấy.”
“Vâng”
Giang Sách liền đồng ý ngay.
Sau đó, mọi người ăn xong bữa tối, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Đóng cửa.
Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên nhìn nhau, không biết tại sao lại cùng đỏ mặt .
Đinh Mộng Nghiên nói: “Giang Sách, tối nay... Anh có thể ôm em ngủ không? Dạo này em... Luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, có chút... Sợ hãi.”
“Ừ."
Hai người ôm nhau ngủ.
Đinh Mộng Nghiên ở trong vòng tay của Giang Sách, giọng lí nhí hỏi: “Anh... Sẽ che chở cho em cả đời chứ?”
Giang Sách gật đầu: “Nhất định rồi!”
Khóe môi của Đinh Mộng Nghiên bất giác cong lên, cười tươi như hoa, duỗi tay ôm chặt Giang Sách, đầu dựa sát vào trái tim của anh, nhắm mắt hưởng thụ thời gian hạnh phúc này.
Ngày hôm sau.
Đinh Mộng Nghiên cùng Giang Sách đi đến trạm xe lửa, ngồi cao tốc đến khu vực Nham Thái.
Vừa ra khỏi trạm, đã nhìn thấy Tôn Tuấn Phong đứng đợi bên ngoài.
Trụ sở công ty của Tôn Tuấn Phong chính là ở khu vực Nham Thái, có thể nói là, nơi đây mới là địa bàn của anh ta, nhà họ Đinh hợp tác với anh ta, cũng là vì nhìn trúng tiềm lực của anh ta ở khu vực Nham Thái, muốn lợi dụng tiềm lực của anh ta mở rộng quan hệ với các công ty khác ở khu vực Nham Thái.
Nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên đi từ sân ga ra, trên mặt Tôn Tuấn Phong lộ ra vẻ dung tục gian xảo.
Khi nhìn thấy Giang Sách, vẻ mặt lại trở nên tức giận.
Anh ta vẫn không quên được chuyện buổi chiều hôm đó bị Giang Sách sỉ nhục, sau này sai người đi nghe ngóng, thì ra con xe Rolls-Royce kia là đi mượn, suýt chút nữa khiến Tôn Tuấn Phong tức hộc máu.
“Giang Sách, một thằng khố rách áo ôm như mày mà dám chơi tao à, hôm nay đến địa bàn của tao, để xem tao có trị được mày?”
Anh ta lại nhìn chằm chằm Đinh Mộng Nghiên, nhìn thân hình đang lắc lư kia, nhìn đến mức cũng sắp rỏ dãi.
“Đinh Mộng Nghiên, đẹp thật đấy.”
“Ở khu vực Giang Nam tôi không làm gì được em, đến khu vực Nam Thái, chẳng phải là để tôi tùy ý chơi hay sao?”
“Nghĩ rằng đưa theo thằng chồng ăn hại đến là có thể bảo vệ được em sao? Ha ha, nghĩ quá nhiều rồi. Tôi không chỉ muốn chơi em, còn muốn chơi em trước mặt chồng của em!”
Anh ta càng nghĩ càng vui sướng, lại không khỏi bật cười thành tiếng.
Lúc này Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách đã đến nơi, nhìn vẻ mặt dung tục của Tôn Tuấn Phong đã thấy buồn nôn.
“Chủ tịch Tôn, xe anh chuẩn bị đâu?”