Nghe xong lời này, trong mắt Đinh Mộng Nghiên đã lấp lánh ánh nước.
Cô dở khóc dở cười nói: “Anh có tấm lòng này là được rồi, nhưng cái giá này... Quá cao! Sao anh có thể lấy ra được số tiền này chứ?”
Giang Sách mỉm cười nói: “Tin tưởng anh là được.”
Anh nhìn về phía người chủ trì: “Vừa rồi anh mới nói đồng ý sử dụng (RMB”, vậy không biết yêu cầu bảng Anh của tôi có được thông qua hay không?”
Người chủ trì xấu hổ ho khan một tiếng: “Ha ha, nếu như anh vẫn kiên trì, thật sự thì tôi không tìm được lý do để từ chối.”
Trả thiếu tiền thì còn lý do để từ chối.
Chứ còn trả dư tiền thì làm sao để từ chối?
Người chủ trì tiếp tục nói: “Có điều bây giờ anh phải trả ngay hai tỷ RMB, đây không phải là lời nói đầu mối cho qua chuyện, cần phải trả vàng thật bạc trắng mới được.”
“Đương nhiên.”
Giang Sách đi lên sân khấu, lấy một tấm thẻ từ trong túi cho đối phương.
Thẻ vàng Long Phượng Tử!
Người chủ trì nhận lấy, lập tức sắp xếp người bắt đầu chuyển khoản ngay tại đây, hai tỷ, đó chính là một con số trên trời, không phải muốn chuyển là chuyển được.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, ước chừng số tiền này chuyển hết mười phút mới xong!
Nghe được một tiếng “Đinh”, tất cả mọi người mới ý thức được một chuyện: Trả tiền thành
công!
Hai tỷ, thật sự có thể lấy ra được hai tỷ!
Hiện trường lại yên lặng một lần nữa, mỗi người đều kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Tôn Tuấn Phong ngây ra như phỗng, lúc trước anh ta luôn miệng trào phúng Giang Sách là một tên nghèo hèn, ăn cơm mềm, kết quả người ta có thể nhẹ nhàng lấy ra hai tỷ, cái mặt này, chát chát chát, đánh đến là đau!
Bộ Nhược Trần cũng ngơ ngác ra.
Đến anh ta cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, mà người khác lại có thể lấy ra được.
Anh ta còn chê cười Giang Sách đang đùa giỡn mọi người, nhưng cuối cùng Giang Sách thật sự lấy được tiền ra, hôm nay xem như anh ta thật sự bị người dùng tiền vả vào mặt.
Người nhà họ Bộ bị người dùng tiền vả mặt, đây đúng là lần đầu tiên nghe được.
Trên sân khấu, người chủ trì hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, bàn tay anh ta run rẩy nâng thẻ vàng Long Phượng Tử, cung kính đưa tấm thẻ này đến trước mặt Giang Sách.
“Quý ông, thẻ của anh.”
Giang Sách lấy thẻ ngân hàng lại, sau đó dắt Đinh Mộng Nghiên lên sân khấu ngay trước mắt bao người, đeo giúp cô sợi dây chuyền phỉ thúy có giá trị liên thành này lên.
Khoảnh khắc này, Đinh Mộng Nghiên có cảm giác sống ở trong mơ.
Cô có cảm giác mình giống như là công chúa trong truyện cổ tích, nhận được ngàn vạn yêu chiều của hoàng tử bạch mã, vẻ vui sướng bộc lộ ra ngoài.
“Thích sao?" Giang Sách hỏi.
“Ừm!” Đinh Mộng Nghiên gật đầu rất mạnh.
Lúc này, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người đều đang chúc phúc cho đội giai nhân này, mà họ càng bị khí khái hào sảng vung tiền như rác của Giang Sách thuyết phục.
“Hôn một cái!”
“Đúng vậy, hôn một cái đi.”
“Hú..”
Mọi người ở bên dưới ồn ào, Đinh Mộng Nghiên xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Giang Sách mỉm cười nâng cằm Vợ lên, thâm tình hôn xuống, trái tim của hai người đã sắp bị tình yêu hòa tan.
Giây phút này, có hơn trăm người chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Dưới sân khấu, Tôn Tuấn Phong nhìn trong mắt tức trong lòng, một tiếng răng rắc, chiếc đũa trong tay đã bị bẻ thành hai nửa.
Trong lòng anh ta ngập tràn thù hận.
Vốn bố cục sắp xếp cho bản thân, kết quả cuối cùng trở thành thành tựu của Giang Sách.
Người đẹp, danh tiếng, tất cả đều bị Giang Sách giành hết.
Tôn Tuấn Phong lại nhìn vào bàn tay trống trơn của mình, lúc trước đã bị Bộ Nhược Trần làm nhục một lần, bữa cơm nay đúng là ăn không ngon.
“Giang Sách, Giang Sách, Giang Sách!”
Tôn Tuấn Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Giang Sách, hận đến trong mắt cũng sắp lồi ra.
Ngoài ra, Bộ Nhược Trần ở bên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Một cậu ấm như anh ta, trước giờ chỉ có người khác nịnh bợ anh ta, đây là lần đầu tiên anh ta bị người dùng tiền sỉ nhục, trong lòng anh ta rất khó chịu.
Sau khi Giang Sách kết thúc nụ hôn.
Bộ Nhược Trần hỏi: “Anh tên là gì?”
“Giang Sách”