Tô Nhàn choáng váng hoàn toàn rồi, người đàn ông trước mắt này đã mang đến một sự chấn động quá lớn dành cho cô ấy.
Mới vừa rồi cô ấy còn xem thường Giang Sách, dùng những lời ác độc nhất công kích anh, nhưng anh không những không tức giận lại còn giúp cô ấy trả sạch toàn bộ số tiền nợ.
Tô Nhàn cũng không biết nên báo đáp phần ân tình này như thế nào thì mới ổn thỏa.
“Vì sao lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Bởi vì em là em họ của Mộng Nghiên”
Giang Sách đạp chân ga, khởi động xe chạy đi, đám người Long Trọc Đầu ở phía sau kính cần cúi đầu chào.
“Ông nội đi đường an toàn!”
Tô Nhàn nhìn qua cửa sổ phía sau của xe, vui vẻ cười khúc khích.
“Bình thường nhóm người này bắt nạt kẻ yếu, không biết có bao nhiêu học sinh đã bị bọn họ tra tấn đến chết đi sống lại, không ngờ rằng hôm nay lại thua trong tay anh. Giang Sách, làm sao mà anh có thể đánh được như thế?”
“Anh đi lính mấy năm, những người này không tính là gì cả.”
Rẽ qua một khúc cua, Giang Sách nhắc nhở cô ấy: “Nhưng mà chuyện ngày hôm nay có em biết anh biết là được rồi, không cần nói cho người khác biết.”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả, em sẽ không muốn chuyện bản thân thiếu tiền khắp nơi rồi bị người ta đuổi giết trở nên ầmĩ đến mức mọi người đều biết đâu, đúng không?”
Tô Nhàn lè lưỡi với anh: “Hừ, em biết rồi!”
Về đến nhà, Đinh Mộng Nghiên đã ngủ được một giấc, nhìn thấy cô em họ đi tới thì vui vẻ cùng cô ấy ôm chầm lấy nhau.
Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ tốt đến không thể tốt hơn.
Các cô trò chuyện tán dóc, bỗng nhiên Tô Nhàn véo nhẹ Đinh Mộng Nghiên một cái: “Chị họ, chị hạnh phúc thật đấy, gà được cho một người chồng tốt thế cơ mà.”
Lúc nói ra lời này, vậy mà cô ấy lại có một chút ghen tị.
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt: “Hửm, em nói Giang Sách à?”
“Đúng vậy, hôm nay anh ấy cứ lắm, anh ấy..” Giang Sách trừng mắt liếc nhìn Tô Nhàn một cái, cô ấy mới nhanh chóng ngậm miệng lại.
Lúc này, Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cùng đi tới.
“Dượng, cô.”
“Tiểu Nhàn tới rồi, lại đây nhanh lên, hôm nay cô tự tay làm một bàn đồ ăn chỉ vì chào đón cháu thôi đấy.”
“Cảm ơn cô ạ.”
Trong lúc bọn họ đang ăn cơm, Đinh Khải Sơn nói với Giang Sách: “Anh thì chờ lát nữa rồi ăn sau, đi lau phòng bếp trước đi đã.”
“Vâng.”
Giang Sách cũng không phản đối, lập tức đi vào phòng bếp, Đinh Mộng Nghiên nhìn thấy cảnh này mà đau ở trong lòng.
Tô Nhàn càng thêm tò mò, hỏi: “Dượng, tại sao không cho anh rể cùng ăn cơm vậy?”
Đinh Khải Sơn hừ lạnh một tiếng: “Cùng ăn cơm? Dường nhìn cái bộ dáng cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng này của nó đã muốn nổi giận rồi, còn muốn ăn cơm chung với lượng nữa sao?”
“Chơi bời lêu lổng." Tô Nhàn cảm thấy không thể tin nổi.
Đinh Khải Sơn nói: “Dượng càng nhìn nó là càng bực mình, sớm muộn gì dượng cũng sẽ bảo Mộng Nghiên ly hôn với nó!”
Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên lập tức trầm xuống.