Sau khi mọi người ngồi xuống, Đinh Trọng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, muốn mở miệng nhưng không biết phải nói từ đầu.
Bởi vì ngay từ ban đầu ông ta chưa bao giờ cho rằng những ông lớn này sẽ đến, cho nên cơ bản là không chuẩn bị những điều cần nói, âm thầm lén nhìn thoáng qua Giang Sách, sự ngờ vực trong lòng càng sâu thêm.
Giang Sách có tài đức gì mà mời được những người này tới đây?
Ngược lại, Đường Mạt chủ động hỏi: “Cho phép tôi được hỏi một câu, tại sao hôm nay các vị lại đến nhà họ Đinh chúng tôi thế?”
Phan Khố lạnh nhạt mà nói: “Không phải nhà họ Định các người viết thư mời, mời chúng tôi tới sao? Sao vậy, cậu đây là người chủ trì mà ngược lại lại dò hỏi khách mời à?”
Đường Mạt nghe xong, cười ha ha, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Giang Sách.
“Nói cách khác, mọi người đều là vì Đinh Mộng Nghiên mà tới đây, chứ không phải vì Giang Sách mà tới đúng không? Ha ha, Giang Sách, cuối cùng thì cậu cũng phải dựa vào một người phụ nữ mới có thể hoàn thành mục tiêu, đúng là yếu đuối quá đi.”
Những lời này là đang mắng Giang Sách, nhưng các vị Chủ tịch hội đồng quản trị ở đây nghe vào tai lại vô cùng không thoải mái.
Phan Kho lạnh lùng nhìn Đường Mạt: “Cậu là ai?”
Đường Mạt kiêu ngạo nói: “Tôi là Phó Tư lệnh khu Đông.”
“Phó Tư lệnh?” Phan Khố khinh thường nói: “Một nửa tài nguyên hậu cần của khu Đông các người đều là do công ty chúng tôi cung cấp, dù có là Tư lệnh của các người tới cũng phải nói lời khách sáo với tôi, cậu đang giả vờ giả vịt cái gì trước mặt tôi vậy?”
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Đường Mạt trở nên rất khó xem, ở trước mặt Phan Khố, quả thật là anh ta không đáng được nhắc tới.
Vốn dĩ anh ta chỉ muốn chế giễu Giang Sách hai câu, không ngờ ngược lại lại làm mất lòng Phan Khố, vừa mới muốn giải thích hai cậu lại bị Phan Khố coi khinh.
Phan Khố nhìn quét mọi người ở đây, lạnh lùng nói: “Hội nghị ngày hôm nay hẳn là không cần dùng nhiều người như vậy chứ? Những người khác không liên quan đều đi ra ngoài hết đi.”
Đám người nhà họ Đinh nhìn nhau, ngoan ngoãn cúi đầu rời đi.
Cuối cùng, nhà họ Đinh chỉ còn lại mấy người Đinh Trọng cùng với Đinh Mộng Nghiên, Giang Sách, Đường Mạt.
Phan Khố chỉ vào Đường Mạt: “Không nghe thấy tôi nói gì sao? Người không liên quan đều đi ra ngoài hết cho tôi!”
Vẻ mặt Đường Mạt càng thêm khó coi, ở nhà họ Đinh anh ta chính là kiểu người mà ai ai cũng tâng bốc, chưa từng trải nghiệm loại đối xử như thế này, nhưng anh ta thật sự không dám dông dài với Phan Khố, đứng dậy đi ra ngoài.
Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc vừa thấy Đường Mạt cũng bị đuổi ra, vì thế nhanh chân đứng dậy rời đi.
Lúc đi ngang qua bên người Giang Sách, Đường Mạt cảm thấy trong lòng khó chịu, phát tiết toàn bộ tức giận lên người Giang Sách, quát mắng anh: “Không nghe thấy Chủ tịch Phan nói sao? Còn không cút ra ngoài cho tôi!”
Giang Sách cười lạnh: “Mới vừa rồi hình như tôi chỉ nghe thấy Chủ tịch Phan bảo anh cút thôi mà?”
Đường Mạt nghiến răng nghiến lợi mà cười to ha ha ha, tức giận đến mức muốn tiến lên đấm cho anh một quyền.
Đinh Trọng thấy Đường Mạt tức giận khó kìm chế liền nhanh chóng nói giúp anh ta hai câu: “Giang Sách, cậu mau ra ngoài đi, chỗ này chỉ để tôi với Mộng Nghiên ở lại là được rồi.”
"Ồ.” Giang Sách đứng lên, đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Phan Khố: “Vậy thì Chủ tịch Phan, chuyện đất ở Nam thành kia tôi thấy để qua mấy ngày nữa rồi lại bàn tiếp đi.”
Gì chứ?
Phan Khố hơi sửng sốt một lúc, nhìn Giang Sách kỹ hơn.
Có thể biết được chuyện này lại chẳng được mấy người, hơn nữa mục đích chủ yếu mà Phan Khố tới đây ngày hôm nay chính là vì chuyện đất đai.
Ông ta nhận ra được Giang Sách tuyệt đối không phải là người bình thường, gấp gáp mở miệng nói: “Người anh em này cơ trí thông minh, trầm ổn đáng tin cậy, ở lại hợp chung luôn đi.”
Phụt
Đường Mạt thiếu chút nữa là hộc ra máu, Giang Sách nói một câu làm người nghe không hiểu gì cả, làm sao lại thành cơ trí thông minh, trầm ổn đáng tin cậy? Có thể không đáng tin thêm một chút nữa không hả?