“Rốt cuộc là tại sao Phó cục trường vừa nghe thấy danh nhà họ Đinh chúng ta lại đuổi người họ Đinh ra?”
Đinh Mộng Nghiên cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Giang Sách mỉm cười, thực ra lý do rất đơn giản, bản dự án đấu thầu này chỉ có thể được ký kết bởi một người trong nhà họ Đinh.
Hiển nhiên, Đinh Phong Thành không phải là người họ Đinh được chọn.
Khi Đinh Phong Thành nhìn thấy nụ cười của Giang Sách, anh ta rất tức giận: "Tại sao mày lại cười? Tao thất bại nên mày rất vui vẻ đúng không? Mày cho rằng tao thất bại thì mày có thể thành công à? Cuộc đấu thầu này, nhà họ Đinh đã không được chọn rồi, mày chỉ cần đi vào báo tên mày họ Đinh thôi, sau đó mày sẽ bị đuổi ra ngoài!"
"Ô? Chuyện này thì chưa chắc." Giang Sách lạnh nhạt nói: "Mọi người có thể không có thành kiến với nhà họ Đinh, mà họ có thành kiến về anh đấy."
"Giang Sách, mày nghĩ tao không dám đánh mày à?"
Đinh Trọng nổi giận gào ầm lên: "Đủ rồi, còn chưa đủ mất mặt sao?"
Đinh Trọng thở dài thườn thượt nói với Đinh Mộng Nghiên: "Vừa nãy cháu cũng thấy tình hình của Phong Thành rồi. Phó cục trưởng đó có thành kiến với nhà họ Đinh của chúng ta. Cuộc đấu thầu này thật sự rất vô dụng. Ông hiểu rồi, cháu không cần làm trò cười cho người khác nữa. Mau về đi, về nhà nhanh."
Đinh Mộng Nghiên gật đầu, vừa định đứng dậy nhưng đã bị Giang Sách ngăn lại.
"Ông nội, cháu nghĩ lời của ông có vấn đề. Tại sao ông lại cho rằng Phó cục trưởng có thành kiến với nhà họ Đinh? Theo cháu, chính ông mới là người có thành kiến với Mộng Nghiên. Ông cho rằng chuyện mà đàn ông không thể làm được thì phụ nữ cũng không làm được sao? Vậy thì ông hãy mở to mắt ra mà xem, những chuyện mà Đinh Phong Thành không làm được, Mộng Nghiên đã đạt được như thế nào?”
"Tự phụ!"
Đinh Trọng Vỗ ghế mắng, chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta bằng giọng điệu này, kẻ nhà Đường Mạt dám cười nhạo ông ta thì thôi, loại phế vật như Giang Sách mà cũng dám chế nhạo ông ta.
"Giang Sách, nhà họ Đinh của chúng tôi, chưa phải hạ mình để nói chuyện với anh!"
Giang Sách cũng không tức giận, nhưng anh nói với Đinh Mộng Nghiên bằng chất giọng vô cùng bình thản: "Em có thể đi đấu thầu rồi"
Đinh Trọng chế nhạo: "Ừ, đi đi. Để cho ông già này chống mắt lên xem, phụ nữ làm những việc mà đàn ông không làm được như thế nào? Nhưng cô phải nhớ, cô đi đấu thầu là chuyện của bản thân cố, nhà họ Đinh chúng tôi không có liên quan gì hết!"
Đinh Mộng Nghiên cảm thấy rất lúng túng, cô bị kẹt ở giữa nên giờ chỉ thấy khó thở.
Cô thở dài, đứng dậy đi về phía văn phòng nhỏ.
Đinh Phong Thành cười hả hê, nói: "Ông nội ơi, cháu dám cá là chưa đến mười giây nó đã bị đuổi ra rồi."
Đinh Trọng thờ ơ, nói: "Nếu thế thì cũng đáng đời."
Bên kia, Đinh Mộng Nghiên đã bước vào văn phòng.
Quách Sướng, Phó cục trưởng Cục xây dựng Đô thị liếc nhìn Đinh Mộng Nghiên, trong mắt ông ấy lóe lên một tia phấn khích, cuối cùng người ông chờ đợi cũng đã đến.
Trước khi Đinh Mộng Nghiên mở miệng, Quách Sướng đã hỏi trước: "Xin lỗi, cô đây có phải là con gái út của nhà họ Đinh ở quận Tô Châu-Hàng Châu, Đinh Mộng Nghiên không?"
Đinh Mộng Nghiên hơi lo lắng trả lời: "Vâng, là tôi."
Quách Sướng nhếch môi nở nụ cười: "Xin chào cô Đinh, đây là hợp đồng xây dựng của buổi đấu thầu, cô có thể xem qua, nếu không có vấn đề gì, cô hãy ký tên vào trang cuối cùng."