“Nhân viên nội bộ? Tôi cũng đâu phải chứ?”
“Đúng là có không phải, nhưng tôi có thể giúp cô đấy. Chỉ cần sẵn lòng gả cho tôi, trở thành Vợ của tôi. Vậy tôi là người nội bộ thì cô còn không phải là nhân viên nội bộ rồi hay sao?”
Tô Nhàn lập tức trở nên cảnh giác.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên Triệu Chí Hiên nhìn thấy Tô Nhàn đã vừa ý cô ấy rồi.
Là hoa khôi của Học viện Ngoại ngữ, trên người Tô Nhàn vốn phô bày ra loại khí chất thanh xuân tươi sáng quá đỗi hấp dẫn người khác, thêm vào đó còn có dáng người mảnh mai cùng với đường nét khuôn mặt hết sức tinh tế của cô ấy, rất nhiều tên đàn ông đều quỳ dưới làn váy thạch lựu của cô ấy.
Triệu Chí Hiên không phải là tên đàn ông đầu tiên muốn có được Tô Nhàn, cũng tuyệt đối không phải là tên đàn ông cuối cùng.
Tô Nhàn lạnh mặt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Đương nhiên là cô ấy không chịu thuận theo, nhưng nếu cô ấy dám nói không, mạng sống của ông Cố sẽ không còn nữa. Không thể xúc động, cần phải bình tĩnh,
“Thế nào, Tô Nhàn, em có bằng lòng không?
“Thật ra tôi cũng chỉ lớn hơn em gần mười tuổi mà thôi, hơn nữa công việc của tôi có thu nhập rất ổn, gả cho tôi thì em tuyệt đối sẽ không phải chịu khổ đâu.”
“Tôi hứa với em nhất định sẽ đối xử tốt với em cả đời”
Hai tay của Tô Nhàn nắm chặt thành nắm đấm, kìm nén lửa giận ở trong lòng.
Thịch thịch thịch.
Giang Sách dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, thản nhiên mà nói: “Danh sách này hình như có chút vấn đề nhỉ.”
Triệu Chí Hiện cau mày: “Ý cậu là sao?”
Giang Sách bình tĩnh nói: “Trên danh sách mà anh đã liệt kê có rất nhiều thuốc đều là loại thuốc vô cùng bình thường chỉ ba mươi đến năm mươi tệ một hộp, giá cả mà anh ghi ở trên đây lại là năm sáu trăm tệ một hộp. Còn có giường bệnh của bệnh viện này, một tháng cần mười hai vạn? Giỡn cái gì vậy, đây là phòng bệnh hay là phòng tổng thống năm sao đấy?”
“Quan trọng nhất chính là lượng thuốc cần dùng này, tự anh đã xem qua chưa vậy? Nếu thật sự dựa theo liều lượng mà anh kể trên này để uống thuốc thì ngày nào cũng uống đến no luôn à? Đây là lấy uống thuốc thay ăn cơm đúng không?”
“Bác sĩ Triệu, tính chính xác của danh sách này thật sự đáng bị nghi ngờ đấy.”
Một tràng lời nói này khiến cho Triệu Chí Hiên phải cau mày.
Tô Nhàn cũng kịp phản ứng, từ nhỏ cô ấy đã được nuông chiều, chưa từng tự mình xem qua đơn thuốc bao giờ, cho nên cô ấy mới có thể tin bất cứ lời nào mà Triệu Chí Hiên nói ra.
Tô Nhàn trừng mắt nhìn Triệu Chí Hiên: “Ông cố ý gạt tiền của tôi?!”.
Triệu Chí Hiên cười khà khà: “Tô Nhàn, em nói cái gì vậy? Tôi là một bác sĩ chuyên nghiệp, chẳng lẽ còn có thể kê thuốc lung tung cho em hay sao? Em tin tưởng một người tốt nghiệp trường y chuyên nghiệp lại còn là bác sĩ có mười mấy năm kinh nghiệm như tôi, hay là tin một người bạn của em đây?”
Tô Nhàn hơi do dự một chút.
Chính xác thì Giang Sách chỉ là một người lính tham gia quân ngũ, anh có bao nhiêu sự hiểu biết đối với y dược đâu chứ? Những lời của kẻ gian ác như Triệu Chí Hiên này cũng không thể tin tưởng hoàn toàn.
Triệu Chí Hiên nhún vai: “Em phân vân à? Vậy được rồi, để tôi gọi điện thoại cho Cục Quản lý Dược phẩm, để bọn họ cho người tới đây kiểm tra, hẳn là được rồi đúng không? Chẳng lẽ đến người của Cục Quản lý Dược phẩm mà em cũng không tin?”
Tô Nhàn gật đầu: “Vậy thì được.”
Triệu Chí Hiên lập tức làm trò gọi điện cho người của Cục Quản lý Dược phẩm trước mặt bọn họ, nói đối phương cho người tới đây xem xét, trong lúc đó vẻ mặt vẫn bình tĩnh, dù chỉ một chút lo sợ cũng không có.