Giá cả bây giờ đã là mười lăm tỷ, trả giá, thì ít nhất cũng phải lên mười lăm tỷ năm trăm nghìn, Giang Sách lấy cái gì để trả?
Đương nhiên, Tôn Tuấn Phong không quan tâm Giang Sách có thể đấu giá nổi hay không.
Anh ta lo lặng là sẽ bị Bộ Nhược Trần hiểu nhầm anh ta là một nhóm với Giang Sách, đến lúc
đó coi anh ta trở thành kẻ định thì không xong rồi.
Cho nên anh ta mới nhanh chóng bảo Giang Sách hạ tay xuống.
Nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Người chủ trì đã thấy được cánh tay Giang Sách, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, cười hỏi: “Quý ông này, xin hỏi là anh muốn trả giá sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh muốn ra giá bao nhiêu?”
“Hai mươi triệu.”
Hai mươi triệu ?
Thế mà Giang Sách lại giống với Bộ Nhược Trần, vừa mở miệng đã tăng thêm năm triệu, đúng là không có tiền mà cứ giả vờ có tiền.
Đinh Mộng Nghiên ngồi bên cạnh lắp bắp kinh hãi: “Giang Sách, anh đừng làm bậy, làm sao anh có nhiều tiền như vậy? Đến lúc đó không lấy ra thì phải làm sao đây?”
Tôn Tuấn Phong cười lạnh nói: “Không lấy ra, vậy thì bị đập cho một trận, chứ còn có thể làm sao nữa?”
Người chủ trì mỉm cười nói: “Quý ông này ra giá hai mươi triệu, còn có ai ra giá nữa không?”
Ào ào, toàn bộ ánh mắt đều quay về phía Bộ Nhược Trần.
Ngoại trừ Bộ Nhược Trần, không có người nào có thể theo được mức giá này.
Có điều nói thật, tuy rằng Bộ Nhược Trần có tiền, nhưng có tiền cũng không thể tiêu như vậy, hai mươi triệu, hai mươi triệu vàng thật bạc trắng, há có thể nói tiêu là tiêu?”
Lần này anh ta ra ngoài đi chơi, tổng cộng trên người chỉ mang theo hai mươi lăm triệu.
BỘ Nhược Trần cắn răng, giơ tay nói: “Hai mươi mốt triệu.”
Anh ta lại tăng thêm một triệu.
Không chờ người chủ trì mở miệng dò hỏi có ai muốn trả giá nữa không, Giang Sách ngồi bên kia lập tức vươn tay ra: “Năm mươi triệu.”
“Tên điên!”
Tôn Tuấn Phong tựa lên lưng ghế, cạn lời nhìn Giang Sách.
Người khác thêm một trăm triệu, Giang Sách lại tăng thêm gần ba mươi triệu, đây là trả giá sao? Giả thật chính là làm bậy! Không phải tên điên thì là gì?
Ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm Giang Sách, trong lòng đều cho rằng Giang Sách điện rồi.
Khuôn mặt Đinh Mộng Nghiên càng chua xót hơn, cô không rõ Giang Sách đang làm gì.
Lần trả giá đầu tiên đã rất hoang đường, cũng may Bộ Nhược Trần theo, lúc này chỉ cần anh không theo nữa, thì chuyện này cũng sẽ kết thúc.
Nào biết rằng Giang Sách không những theo, mà còn thắng thừng nâng giá lên năm mươi
triệu.
Ha ha, anh lấy đâu ra được năm triệu đây?
Lần đầu tiên Đinh Mộng Nghiên nổi giận với Giang Sách, chất vấn: “Giang Sách, anh có biết mình đang làm gì hay không?”
Giang Sách thờ ơ nói: “Anh tự mua sợi dây chuyền cho em đó.”
“Mua dây chuyền? Anh đây là làm bậy! Năm mươi triệu, một sợi dây chuyền năm mươi triệu?”
Giang Sách mỉm cười không nói.
Lúc này, Bộ Nhược Trần đứng dậy, anh ta lớn như vậy, trước nay chỉ có anh ta khoe khoang trước mặt người khác, chứ chưa bao giờ thấy người khác khoe khoang ở trước mặt anh ta.
Năm mươi triệu? Đến trăm triệu anh ta cũng không theo nổi.
Nhưng anh ta không muốn bỏ qua như vậy.
Anh ta không nuốt trôi được cục tức này.
Bộ Nhược Trần nhìn về phía Giang Sách nói: “Này, tên nhãi kia, anh có biết tôi là ai không? Dám ra giá với tôi, có phải anh...”
Không chờ anh ta nói xong, Giang Sách lắc đầu, duỗi tay nói: “Một trăm triệu.”
Mọi người đều sững sờ.
Một hơi tăng lên năm nghìn vạn?
Chơi lớn như vậy sao?
Sau khi Bộ Nhược Trần lên tiếng, mà đối phương còn ngông cuồng như vậy, quả thực là vô cùng nhục nhã mà!
Bộ Nhược Trần quát: “Mày, mẹ kiếp, đang cố tình đối nghịch với ông đây sao? Mày có tin hay không.”
Giang Sách giơ tay lần thứ ba
“Hai trăm triệu.”
Ầm!
Hơn trăm người ngồi dậy, trong đầu ai cũng đều nổ vang ầm ầm.
Hai trăm triệu?
Để mua một sợi dây chuyền?