Hầu Liễm phúc phận không nhỏ, từng có may mắn thấy một tên Vũ điện cao thủ cùng nguyên anh lão yêu giao phong... Nhưng lập tức liền đấu pháp tới chỗ mấu chốt, hai người kia cũng không thi triển pháp thuật thần thông kinh khủng tựa như "Mặc lưu phân thần thuật" như vậy.
Có lẽ Ninh Phàm lợi hại hơn so với nữ yêu tóc tím...
Nhưng mình tại sao lại chọc phải tên sát tinh này, uổng bị gieo niệm cấm.
- Ai, lưu niên bất lợi, lên tặc thuyền, đụng sát tinh..
Hầu Liễm âm thầm mắng thầm trong bụng, chẳng qua là trên mặt, cũng không dám biểu lộ vẻ bất mãn.
Lúc ông ta mắng thầm trong bụng, Ninh Phàm lại đang nhắm mắt chờ đợi, khiến khí tức của mình cùng cánh đồng hoang vu nơi đây hợp nhất.
Yêu thuật tu luyện, một cái thu hoạch trong đó chính là cảm giác cùng thiên địa hòa hợp.
Đối với Tử Phong, hắn không có bất kỳ khinh thường, nguyên anh sơ kỳ nữ yêu, nói không chừng có thể lợi hại một ít so với giết hoa nữ, cũng có thể yếu chút, nhưng nhất định người mang huyết sắc phù văn, có thủ đoạn bảo mệnh hóa thần một kích.
Nhưng Ninh Phàm vẫn có nắm chắc tất thắng, bởi vì Tử Phong kia là nữ yêu! Hắn không sợ nữ nhân...
Lúc Ninh Phàm súc thế thời gian qua một nén nhang.
Ngoài chân trời, một trận yêu phong cuồng loạn cuốn tới, làm mấy tên Ngụy quốc tu sĩ phụ cận Hà Tây nguyên đua nhau chạy tản loạn tứ tán.
Mà trong trận yêu phong, lập tức bay tản ra mấy trăm đầu dung linh yêu thú, cũng có yêu binh thi triển bí pháp nửa người nửa yêu, còn có kim đan kỳ thú dữ cùng yêu ma.
Yêu tộc tản mát, đua nhau bắt đầu săn giết tu sĩ tứ tán, mấy người tu sĩ lập tức chết thảm. Trong yêu phong, một đạo tử quang lập lòe mấy cái chạy thẳng tới Ninh Phàm.
Tử quang kia mang từng làn gió thơm, cùng với xung thiên tức giận. Trong tử quang, một nữ yêu thân hình yểu điệu, tóc tím như thác, ánh mắt rơi vào trên người Ninh Phàm, hơi kinh ngạc. Ả dựa vào con dấu gieo trong cơ thể của yêu vệ đã biết được, trước sau hai tốp yêu vệ bị người tiêu diệt. Người cầm hộp ngọc sao là một gã dung linh tiểu bối...?
- Dung linh... Chẳng lẽ giết tiên phong yêu vệ của ta chỉ là dung linh tiểu bối thôi sao?
Ả có vóc người cực đẹp, hai ngực nửa lộ, có mị hoặc vô tận, nhưng vừa khéo dung mạo lại giống như Trà Hoa Nữ vậy, các loại vết sẹo bị hủy phải thê thảm không nỡ nhìn. Khí tức của nữ yêu động một cái, ngửi được yêu tộc huyết khí trên người Ninh Phàm, trong lòng rét một cái, mới chợt tin chắc là Ninh Phàm sát hại yêu vệ của mình.
Dung linh tu sĩ có thể tiêu diệt kim đan yêu vệ, có chút ý tứ... Nhưng cũng bất quá như vậy thôi. Dưới nguyên anh dung linh lại coi là cái gì!
Ả đứng lặng giữa không trung, trên gương mặt xấu xí cười lạnh không dứt.
- Nhân tộc tiểu bối, yêu vệ dưới quyền ta là ngươi giết chết đúng không?
- Ngươi nói sao?
Ninh Phàm hỏi lại hờ hững.
- Hừ, xem ra chính là ngươi! Như vậy, ngươi có thể chết rồi! Yêu thuật, cửu trọng tử!
Cô gái này tính cách tựa hồ căn bản không có ý nói nhảm cùng Ninh Phàm. Lấy tay bắt pháp quyết, lập tức trên Hà Tây nguyên bỗng nhiên cuốn lên từng đạo hương phong, tất cả mang khói độc màu tím, tổng cộng có chín đạo. Khói độc khai một cái, lập tức hóa thành chín đạo long quyển cao ngàn trượng, từ mặt tây cuồng bạo cuốn tới. Chỗ nó đi qua, trên Hà Tây nguyên, có tốt tươi trong vòng mười mấy dặm đều bắt đầu khô héo, một lát sau, rốt cuộc hóa thành bụi cỏ tứ tán bay tản ra.
Nữ nhân chỉ quyết, ưu nhã, thành thạo, nhanh như vô ảnh, so sánh với tốc độ chỉ quyết của Ninh Phàm khổ tu bốn tháng, căn bản chẳng đáng kể gì.
- Đây cũng là yêu tộc cao thủ...
Ánh mắt của Ninh Phàm trầm xuống, càng hiểu ra với yêu thuật, hắn càng có thể nhìn ra cô gái này thi triển yêu thuật bất phàm.
Lấy niệm thành phong, lấy phong nhuộm tím, lấy tím thành hương, lấy hương hóa sương mù, lấy sương mù thành long quyển...
Chín đạo long quyển màu tím, mang lũ lũ phong độc, dung linh tu sĩ lầm vào trong đó, khoảnh khắc sẽ hóa thành máu đặc. Chính là kim đan lão quái lầm vào trong gió, cũng khó mà tự vệ, huống chi chỉ là cỏ xanh.
Dưới gió như thế, Hầu Liễm bị dọa sợ đến cả người run rẩy. lão ta nhớ kỹ, có bao nhiêu Ngụy quốc kim đan, dung linh cao thủ, dưới nữ yêu tóc tím Tử Phong, độc phát thành từng đoàn máu đặc.
Mà Tử Phong yêu úy, hai chữ Tử Phong chính là tới như vậy.
Loại độc này trừ phi tu vi đạt đến kim đan hậu kỳ, nếu không không cách nào hoàn toàn chống đỡ... Yêu thuật này, ngược lại có chỗ bất phàm.
Nhưng cũng chỉ là bất phàm mà thôi!
- Kiếm niệm, diệt!
Ninh Phàm lạnh lùng một tiếng, trong mắt kiếm khí ngang dọc, giờ khắc này, tâm tư của hắn cùng đất đai hòa vào nhau, ngay cả kiếm niệm của hắn cũng mang lên một tia bao la vận vị. Khiến cho nữ yêu trong lòng bừng tỉnh dâng lên một loại ảo giác, giờ phút này ả đối mặt không phải là Ninh Phàm, mà là đất đai linh mạch khắp Hà Tây nguyên.
Hỏi thương mang đại địa, có ai biết được chìm nổi đổi dời!
Kiếm niệm màu mực phô đầy trong không trung, một cổ kiếm niệm mạnh mẽ có thể so với Tử Phong càn quét ra!
Dưới kiếm niệm này đất ngàn dặm đều bị kiếm khí màu mực bao phủ.
Nữ yêu tóc tím mang tới nhiều đội yêu thú, yêu binh, dưới kiếm niệm như thế, đua nhau kêu thảm thiết không dứt, thân thể vỡ thành bùn máu mà chết.
Về phần long quyển màu tím từ bốn phương tám hướng cuốn tới, thì bị từng đạo kiếm khí màu mực vào phong nhãn, từ trong ra ngoài thẳng thừng đánh tan.
Chỉ có số ít kim đan trung kỳ yêu thú, yêu binh trở lên, mới vừa trong kêu gào giữ được tánh mạng, nhưng bị thương không nhẹ.
Nhất thức phá chín tử thuật, nhất thức diệt mấy trăm yêu thú, chính là nữ yêu tóc tím kiến thức rộng cũng không khỏi âm thầm chấn kinh.
- Kiếm niệm! Không ngờ ngươi lại có vật khắc chế yêu thuật!
Bị Ninh Phàm một giới dung linh, lấy kiếm niệm phá vỡ pháp thuật, nữ yêu tóc tím giật mình không ít nhất thời cả kinh nói không ra lời.
Uy lực của kiếm niệm còn không đủ để thương tổn đến mình, nhưng cũng đủ khiến cho mình coi trọng.
Người này không thể khinh thường, mới chỉ là dung linh nắm giữ kiếm niệm, tuyệt đối không thể là hạng người vô danh.
Chẳng qua là Di Thiên xá lợi, ả nhất định phải được, không thể để bị kiếm niệm dọa lui. Vòng thứ nhất giao thủ, lấy không thắng không bại chấm dứt, đối với ả coi như là vũ nhục... Nguyên anh cao thủ, cùng dung linh tiểu bối ngang tay sao! Hoang đường!
- Một kích kế tiếp, ngươi hẳn phải chết!
Ả động sát tâm, thanh âm lại dễ nghe dị thường, cùng dung mạo xấu xí vô cùng không tương xứng. Hơn nữa trong thanh âm này, xen lẫn một tia yêu lực, rất có mị hoặc dụ cổ lực, nhưng đối với Ninh Phàm không hiệu quả.
Mà nữ yêu căn bản không chú ý tới, trong quá trình yêu thuật cùng kiếm niệm giao thủ, Ninh Phàm âm thầm cùng nữ yêu rút ngắn khoảng cách tới năm trăm trượng.
Ninh Phàm không vừa lên tới thi triển thuật mạnh nhất, như vậy có thể ép nữ yêu liều mạng, lấy lá bài tẩy động thủ.
Ninh Phàm muốn một mặt tan rã nữ yêu đề phòng, một mặt đến gần nữ yêu, lấy Thái Âm chỉ bắt được nữ yêu!
Vòng thứ nhất giao thủ, thắng bại chưa phân.
Vòng thứ hai, nữ yêu quyết định không nương tay nữa. Ả vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một thanh phi kiếm màu tím nửa cực phẩm, phát ra từng trận cổ phác chi khí, thổi một hớp nguyên anh khí, phi kiếm lập tức hóa thành dài ngắn một trượng. Tử quang lộ ra, kiếm khí uy lăng, mũi kiếm nhắm thẳng vào Ninh Phàm, thật giống như một đạo phi điện đánh xuống, thế không thể đỡ! Thêm vào đó kiếm quang cực kỳ quỷ dị, càng lập lòe, thật giống như nguyên anh tu sĩ thuấn di vậy. Mỗi một lần kiếm quang lập lòe, cũng có thể thẳng thừng na di ra khoảng cách trăm trượng, chỉ mấy cái lập lòe, ngay lập tức quang cảnh kiếm mang đã đâm tới trước mặt Ninh Phàm!
Kiếm quang này quá nhanh! Cho dù là Ninh Phàm cũng hơi lộ vẻ xúc động.
- Kiếm thật là nhanh! Đây là... hóa cấp phụ linh thần thông, "Thuấn di" thần thông!
Kiếm quang lập lòe đó chính là phụ linh thuật.
Phi kiếm thuấn di, là khó khăn tiếp nhất, dựa vào thân thể đi bắt phi kiếm, cực dễ bắt không được, dựa vào phi kiếm đi ngăn cản, cũng khó khăn ngăn trở.
Trong mắt nữ yêu hiện lên vẻ đắc ý. Kiếm này tuy không phải cực phẩm, nhưng phụ linh thần thông phẩm cấp cao, dù là cực phẩm pháp bảo cũng chưa chắc so được.
Thủ đoạn duy nhất phá thần thông này là đạt tới nguyên anh tu vi, hiểu ra thiên địa nguyên khí, lấy thủ đoạn phá hỏng thiên địa nguyên khí của phi kiếm, chế trụ phi kiếm thuấn di, mới vừa có thể kháng cự kiếm này. Kim đan tu sĩ không cách nào cảm ngộ nguyên khí, muốn ngăn trở kiếm này chỉ có để phòng ngự chống cự!
Ninh Phàm cũng không phải là chân chính nguyên anh, không cách nào thao túng thiên địa nguyên lực, không ngăn cản được phi kiếm thuấn di.
Nhưng hắn lại có phòng ngự thuật đủ cường đại ngăn cản phi kiếm!
Thân hình hóa thành cầu vòng, bay ngược ngàn trượng, trong mắt lại lập lòe một tia khí linh động.
Theo thần niệm của hắn chợt động, một cổ thần niệm màu mực hóa thành lưu quang, bao lấy Ninh Phàm, thật giống như một cái trứng khổng lồ màu đen, vừa như cái kén khổng lồ, bao lấy thân thể vào bên trong nó.
Vốn dĩ phi kiếm có khí thế ác liệt, đâm vào trên lưu quang màu đen, rõ ràng chẳng qua là bức tường thần niệm ngăn cản, vô hình vô thể, lại thật giống như chém tường đồng vách sắt vậy, chỉ đâm vào nửa tấc, căn bản không thể nào phá vỡ hắc quang phòng ngự.
"Niệm thần quyết" quyết thứ hai "Niệm thủ quyết"! Lấy nguyên anh sơ kỳ thần niệm thi triển, đủ để ngăn cản nguyên anh sơ kỳ tu sĩ toàn lực một kích!
Nữ yêu tóc tím hơi ngẩn ra, không hiểu.
Thần niệm hóa bích, chẳng lẽ Ninh Phàm thi triển là yêu thuật sao? Nhưng nếu yêu thuật, vì sao cũng không bắt pháp quyết? Không, không đúng! Thuật này cùng niệm lực mượn pháp yêu thuật bất đồng, cũng không phải là niệm lực mượn pháp, mà là... căn bản lấy thần niệm bản thân phòng ngự!
Thuật này tuyệt đối xem như nữ yêu tóc tím bình sinh mới gặp!
Nhưng chuyện mới vừa khiến cho ả giật mình chợt phát sinh.
Sau khi ả thấy Ninh Phàm ngăn trở phi kiếm, mi tâm lôi tinh chợt lóe, ngón tay bên phải hiện lên lôi quang, nhẹ nhàng chỉ phi kiếm một cái. Lập tức phi kiếm thật giống như gặp đòn nghiêm trọng vậy. Thân kiếm run lên, đường đường nửa bước cực phẩm pháp bảo, dưới một cái chỉ, vết rách giăng đầy, linh tính giảm nhiều, không còn khả năng thuấn di chém địch!
Nữ yêu không cách nào tưởng tượng, thân thể của Ninh Phàm rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ, mới có thể dưới tình hình không thi triển bất kỳ luyện thể thuật, chỉ một cái đem nửa bước cực phẩm pháp bảo, điểm ra vết rách, hủy đi linh tính!
Giờ phút này, nàng mới ý thức tới mình sợ là đánh giá thấp "dung linh tiểu bối" không đáng kể trước mắt rồi.
Mà nàng cũng ý thức được, khoảng cách giữa mình cùng Ninh Phàm càng kéo gần hai trăm trượng.
Vừa nghĩ tới luyện thể thuật của Ninh Phàm cực kỳ kinh khủng, nữ yêu da đầu hơi tê dại, lập tức độn quang chợt lóe, định cùng hắn kéo dài khoảng cách.
Nhưng đã muộn rồi!
Hai lần công kích, Ninh Phàm đều không thi triển toàn lực, vì muốn khiến cho nữ yêu sơ sót khinh thường, liền đến gần.
Khoảng cách hai trăm trượng ả đã khó mà chạy khỏi!
Một chớp mắt, sát cơ chợt hiện trong mắt Ninh Phàm, mi tâm lôi tinh chợt lóe, lôi đình đầy trời cùng với quang đãng vũ động!
Ngự lôi tinh!
Dưới một ngón tay, lôi đình đầy trời tựa hồ bị hắn dẫn động, hóa thành nhất trọng trọng lôi hải, cuốn nữ yêu vào trong đó.
Thời cơ hắn thi triển lôi đình quá độc đáo, rất ngoài ý liệu của nữ yêu. Mà khiến cho nữ yêu chấn kinh là trước mắt mới chỉ là dung linh tu sĩ, lại có thể thao túng thiên lôi! Từng đạo lôi đình, vẽ đất thành nhà tù, phong tỏa đường lui của nữ yêu, cũng từ bốn mặt bắn phát lôi đình, phong tỏa ả, khiến cho ả căn bản không thể nào thuấn di xê dịch.
Mà thừa dịp thời cơ nữ yêu bị kẹt, Ninh Phàm quanh thân hắc mang chợt động, lại thi triển ra... thuấn di!
Một cái thuấn di, hắn đã cách lôi hải, cực kỳ đến gần nữ yêu.
Dưới khoảng cách gần như vậy, nữ yêu chợt từ trên người Ninh Phàm, cảm nhận được một tia khí tức không cách nào kháng cự.
Đó là khí tức gì lại khiến cho mình cảm thấy vô lực tránh thoát, chỉ có... sa vào!
Lôi đình, trong chốc lát khó mà chạy khỏi.
Sự nguy hiểm không biết tên, ẩn trong cơ thể Ninh Phàm, đang từng bước một đến gần ả!
Nên sử dụng mi tâm phù văn, sử dụng yêu tướng đại nhân một kích lực hay không?
Nữ yêu do dự, nhưng sợ mình đoán sai thực lực của Ninh Phàm, lãng phí cơ hội trân quý bảo vệ tánh mạng. Có lẽ, loại cảm giác nguy cơ đó là cảm giác sai, mới chỉ là dung linh, lại nghịch thiên, sao lại cho mình cảm giác không cách nào kháng cự... Hắn cũng không phải là hóa thần tu sĩ.
Nữ yêu mười ngón tay bắt pháp quyết, thi triển yêu thuật, không ngừng suy yếu lôi đình phong tỏa, đồng thời sắc mặt giận dữ, quát tháo:
- Yêu vệ bọn ngươi, còn muốn xem cuộc chiến đến khi nào! Nhanh nhanh vì bổn úy ngăn trở người này!
Vừa nghĩ tới mình đối phó một tên dung linh, lại còn cần chính là yêu vệ tương trợ, nữ yêu cũng cảm giác bực bội. Nhưng mà ai bảo mình khinh thường, bị đối phương gọi ra lôi đình phong tỏa đây... Phá vỡ lôi đình cần một ít thời gian, trong thời gian này, tuyệt đối không cho phép Ninh phàm thuấn di đánh lén.
Mấy trăm yêu tộc, bị Ninh Phàm kiếm niệm hoành sát, chỉ còn dư hơn mười tên kim đan trung, hậu kỳ yêu tộc. Lũ yêu này đối với Ninh Phàm quả thực đã sợ hết sức, lại không dám cuốn vào chiến trường, nhưng cũng không dám tự tiện rời khỏi.
Nhưng bọn chúng bị nữ yêu hạ lệnh thì chỉ có nhắm mắt, hóa thành độn quang, ngăn trở trước người nữ yêu, vì ả thoáng trì hoãn Ninh Phàm chốc lát.
Ngăn trở chốc lát thì cũng đủ rồi... Một khi nữ yêu tránh thoát lôi đình, hiển nhiên sẽ ngăn trở Ninh Phàm, lũ yêu cũng không cần nhúng tay.
Chẳng qua là những yêu tộc ấy không khỏi quá để ý mình rồi.
Đối mặt bầy yêu, trong mắt Ninh Phàm bỗng nhiên lung thượng một tầng băng hàn, bất đồng cùng kiếm niệm!
Xương cốt quanh thân hắn, vừa vang lên một tiếng rắc, một quyền lại thi triển anh cấp luyện thể thuật, Băng toái!
Quyền xuất ra băng bể! Thiên địa ngàn trượng thật giống như đông kết, nhưng dưới quyền lực, sau khi rung mạnh một cái, băng băng tan vỡ từng miếng.
Trong tiếng vỡ vụn giòn giã, từng kim đan trung kỳ, hậu kỳ yêu tộc, lại thật giống như khối băng vậy, thân thể ốm yếu, đua nhau nát bấy thành từng mảnh băng tiết, một mạng ô hô! Đảm nhiệm thân thể yêu tộc dù có mạnh mẽ nữa, dưới một quyền như thế cũng căn bản không thể nào ngăn cản một hai.
Giờ phút này đã đến gần lôi hải, Ninh Phàm không nương tay nữa!
Hắn muốn bắt nữ yêu!
Nữ yêu vạn lần không thể nào ngờ tới, Ninh Phàm lại có thân thể mạnh mẽ một quyền diệt bầy yêu. Hắn đã có thân thể như vậy, vì sao không vào lúc đối mặt lần thứ nhất liền vận dụng, nếu như vậy mình nhất định không địch lại chỉ có độn trốn!
Chẳng lẽ, hắn là vì khiến cho ta sơ sót khinh thường, là vì bắt sống ta mới cố ý yếu thế như vậy hay sao!?
Gương mặt của ả lần đầu tiên hoảng sợ biến sắc, Ninh Phàm mạnh mẽ trước mắt căn bản vượt xa dự liệu của ả!
Ả không nắm chắc tất thắng... Không, cho dù liều chết, cũng chỉ có ba thành phần thắng, dưới lôi quang ả đã hơi bị thương.
Khinh thường! Mình đánh giá thấp thực lực của Ninh Phàm rồi! Xem ra hôm nay muốn cướp xá lợi là khó khăn rồi... Trừ phi sử dụng lá bài tẩy, thế nhưng lá bài tẩy chỉ có một lần, ả không đành dùng.
Lôi quang chưa hoàn toàn phá, nhưng nữ yêu trong lòng biết mình không thể đợi nữa.
Sử dụng lá bài tẩy tạm thời rút lui, trong hai thứ ả phải chọn một!
- Thôi, hôm nay đành lui vậy, ngày khác lại giết người này đoạt xá lợi!
Nữ yêu ánh mắt hung ác, cắn răng, không để ý lôi đình tăng thêm, vỗ một cái vào trữ vật đại, lấy ra mấy tờ thượng cổ yêu phù, vỗ vào ngực, lập tức yêu khí cuồn cuộn, cưỡng ép đột phá lôi đình mà đi.
Đáng tiếc may là có phù lục tăng thêm, dưới mấy đạo lôi đình, phù lục lập tức hóa thành tro bụi biến mất. Còn nữ yêu miễn cưỡng lao ra lôi đình, đã bị lôi đình ảnh hưởng đến một hai, bị thương không nhẹ.
Đây cũng là giá cao cưỡng ép lấy thân kháng lôi, lôi là thiên kiếp, há tu sĩ có thể kháng cự. Bất luận người hay yêu, dưới thiên lôi chỉ có cẩn thận độ kiếp. Về phần thần tiên trong truyền thuyết của phàm trần lấy thân kháng lôi kiếp, phần lớn là nói vớ vẩn. Có thể lấy thân ngăn cản lôi, chỉ có số rất ít thân thể của Thần Ma...
Ả vừa ra khỏi lôi đình, lập tức thuấn di, cướp đường bỏ đi.
Nhưng sau lưng ả, Ninh Phàm hắc mang chợt lóe, thuấn di ra.
Một quyền băng bể, đang đánh vào chỗ nữ yêu thuấn di, ngàn trượng đóng băng, một khí tức nát bấy!
- Bể!
Trong thanh âm lạnh như băng của Ninh Phàm, dưới quyền lực, băng bể quang đãng, nữ yêu cũng hộc máu rơi xuống.
Trong quyền lực, như có một cổ lực cực kỳ âm hàn, vừa vào cơ thể liền khó mà lau trừ.
- Đây là... Đây là mị thuật sao?! Hắn làm sao gieo thuật này?!
Yêu lực của nữ yêu bắt đầu đình trệ, chậm chạp, thậm chí, không đủ để thúc giục thuấn di chạy trốn, thậm chí, ngay cả phi độn cũng khó khăn, chỉ có thể cắn răng rơi xuống từ trường không.
Ả cưỡng ép lấy yêu lực bức ra hàn lực lại càng... tốn công không!
- Đây là Thái Âm chỉ, kể từ hôm nay ngươi không còn mười hai bạn yêu, mà là đỉnh lô của ta!
Thanh âm của Ninh Phàm, lạnh như băng vang lên từ sau lưng, sống lưng của nữ yêu gật liên tục mấy chục cái.
Từng làn Thái Âm chỉ lực nhập vào trong sống lưng, khiến cho thân thể mềm mại của nữ yêu càng ngày càng mềm, dung nhan xấu xí đều bắt đầu đỏ ửng lên.
- Đây rốt cuộc là mị thuật gì...? Còn nữa, ngươi làm sao biết được ta là bạn yêu của yêu tướng đại nhân chứ?
Nữ yêu cắn răng, phẫn hận hỏi, trong lòng biết hôm nay đã rơi vào trong tay Ninh Phàm, bởi vì ả chớ nói phản kháng, ngay cả thúc giục mi tâm phù văn, đều làm không được rồi.
Khinh thường... Ngay từ đầu, mình cũng không nên bị Ninh Phàm từng bước tới gần. Nếu trực tiếp thi triển một kích của yêu tướng đại nhân thì tốt rồi...
Ninh Phàm đã hoàn toàn khóa yêu lực của nữ yêu, nhưng hắn vẫn không ung dung.
Hắn nhớ đến, trà hoa nữ yêu lần trước yêu lực bị khóa, lại vẫn có thể tự động từ trong phù văn gọi ra hư ảnh của yêu tướng.
Lần này, hắn không chuẩn bị cơ hội cho hư ảnh kia ngưng tụ.
Một chỉ điểm ở mi tâm, Trảm Ly kiếm ảnh cực nhanh, một khắc nữ yêu mi tâm huyết quang dâng lên, lập tức mũi kiếm đâm liên tục, ở thiên linh phù văn của ả phá vỡ vết máu. Nhất thời trong phù văn truyền ra một tiếng kêu rên của nam tử, thanh âm chưa ngưng tụ liền biến mất... Như vậy, nữ yêu xem như hoàn toàn mất thủ đoạn phản kháng.
- Ngươi, ngươi dám đả thương Lý Bạn đại nhân! Ngươi, ngươi đáng chết!
Trong mắt nữ yêu sát cơ lập lòe.
- Lại còn hô to gọi nhỏ với ta nữa, ngươi sẽ hối hận. Kể từ hôm nay, ngươi là nguyên anh đỉnh lô thứ hai của ta... Tên thứ nhất là Trà Hoa yêu... Còn ngươi là Phong Tín tử...
- Cái gì? Trà Hoa yêu, chẳng lẽ...
Nữ yêu tóc tím âm thầm chấn kinh, chẳng lẽ Ninh Phàm nói Trà Hoa yêu là người nọ mà ả biết sao?
Chẳng qua là đối với sự nghi vấn của nữ yêu tóc tím, Ninh Phàm không có bất kỳ trả lời, mị công động một cái, nữ yêu hôn mê bất tỉnh, hắn thu ả vào trong Đỉnh Lô hoàn.
Ba chiêu, bắt nữ yêu... Nếu nam tử, hắn chỉ có khổ chiến, lại không nắm chắc tất thắng. Nhưng tiếc là nếu nữ yêu, như vậy không đáng để lo.
Trên Hà Tây nguyên, Hầu Liễm trong lòng thật giống như kinh lôi nổ vang, cả người phát run.
Từng tên kim đan yêu ma tu vi kinh khủng chỉ chết một cách đơn giản như vậy rồi.
Mà Tử Phong yêu úy hung danh lan xa, cứ như vậy bị bắt.
Đáng sợ! Tên này là "Chu Minh" ma đầu, quá đáng sợ... Chu Minh này rốt cuộc thực lực gì?! Bắt sống nguyên anh sơ kỳ, chính là trung kỳ nguyên anh, cũng chưa chắc làm được a...
Hầu Liễm càng nghĩ càng lệch, trong lòng cơ hồ đã xem Ninh Phàm tương đương với nhau cùng nguyên anh hậu kỳ, thậm chí nguyên anh điên phong đại tu sĩ.
Đối với Ninh Phàm ông ta càng ngày càng sợ, càng ngày càng không dám đắc tội...
- Chu Minh này là một sát tinh... Tuyệt đối là một sát tinh...
Đây là kết luận cuối cùng mà Hầu Liễm rút ra được.
Nguyên anh đỉnh lô thứ hai... Nhưng mà vẫn là mình mưu lợi chiến thắng. Chân chính nguyên anh cao thủ, sẽ không đều là nữ nhân... Nếu mình có nguyên anh tu vi, đối mặt cô gái này, phải là cục diện nghiền ép...
- Thực lực của ta vẫn không đủ... Cần, nhanh chóng kết đan!
Ninh Phàm thu lấy trữ vật đại đầy đất, ánh mắt quay đầu, nhìn về chân trời, như có cảm giác. Nơi đó có mấy đạo khí tức mạnh mẽ đang phi độn tới, có lẽ là cảm giác được dị tượng đấu pháp nơi này... Bốn tên nhân tộc cao thủ, hẳn là Vũ điện gấp rút tiếp viện người của Ngụy quốc.
Nếu bị phát hiện, ngược lại có không ít phiền toái... Cũng không cần gặp mặt thì tốt hơn.
- Chỉ đường đi tới tông môn của ngươi...
Không cho Hầu Liễm cơ hội đặt câu hỏi, Ninh Phàm chộp lấy ông ta như linh tiểu kê vậy, lập tức thuấn di, biến mất trên Hà Tây nguyên.
Tử Phong đã bắt thành công, tiếp theo ở Ngụy Quốc vơ vét một phen, hắn lại nghênh ngang rời khỏi...
Nguyên anh đỉnh lô thứ hai, hóa thần một kích phù văn thứ hai tới tay!
Chuyến đi Ngụy quốc không uổng chuyến này!
...
Sau khi hắn đi chừng nửa nén hương, bốn nguyên anh cao thủ bộ dạng khác nhau, đáp xuống trên Hà Tây nguyên, vừa thấy nơi đây kịch biến, đều ánh mắt lộ vẻ chấn động.
- Nguyên anh đấu pháp, sẽ không sai...
Một vị lão đầu bộ dáng lão nho sinh, ánh mắt ngưng trọng nói.
- Ừ, xem ra vừa mới phát sinh, mà từ khí tức lưu lại hẳn là cuộc chiến giữa người và yêu, vả lại từ khí tức mạnh yếu nhìn ra là nhân tộc cao thủ chiến thắng.
Một tên đạo bào trung niên nói.
- Nhân tộc, thật kỳ quái... Tới trợ giúp Ngụy quốc, trừ bốn tên Vũ điện thần sử ta còn có những người khác sao?
Một mỹ phụ dung mạo khoảng ba mươi, cổ quái nói.
- Vân Liệt đại ca, ngươi thấy thế nào?
Mỹ phụ nhìn về một bên, một đại hán xấu xí mặc áo gai, lời nói lại cực kỳ cung kính.
- Ta không nhìn ra gì...
Trên gương mặt xấu xí của đại hán, hơi có mấy phần không kiên nhẫn.
Đối với tranh đấu nơi dây, thật giống như hoàn toàn không để trong lòng. Nguyên anh sơ kỳ đấu pháp mà thôi, không quá vui đùa rồi.
Tình cảnh mặc dù nhìn thật lớn như vậy, thực là hai người cũng không phân sinh tử... Không có pháp thuật liều mạng, vậy kết quả ra sao?
Đối với tính cách của đại hán xấu xí, ba người khác tựa hồ hiểu rất rõ, nhưng không mảy may dám bất mãn.
Lão nho, trung niên đạo sĩ, mỹ phụ, đều là nguyên anh sơ kỳ tu vi, nhưng đại hán xấu xí cũng là... nguyên anh điên phong đại tu sĩ! Cho nên bất luận đại hán xấu xí có thái độ ngạo mạn nữa, lời nói vô lễ nữa, dung mạo xấu xí nữa, ba người căn bản không dám chọc giận đại hán xấu xí.
- Đi thôi, đuổi theo bắt những yêu ma khác... Đã có bằng hữu trừ yêu, lại không muốn hiện thân, hơn phân nửa là không muốn khiến cho người biết được thân phận, chúng ta cũng không cần hỏi dò.
Lão nho một lời nói ra, những người khác đua nhau gật đầu xưng phải. Chỉ có đại hán xấu xí, ánh mắt dường như không thèm để ý, nhưng vào lúc mọi người rời khỏi, nhìn mấy cái thật sâu tàn tích nơi đây, trong mắt có vẻ không hiểu, cổ quái.
Khí tức đấu pháp nơi này, trong đó nhân tộc nguyên anh khí tức có chút quen thuộc... Ừ, khí tức rất quen thuộc, đã gặp qua ở đâu thì phải?
Dại hán xấu xí tuyệt không ngờ, cùng nữ yêu đánh một trận lại thắng, là thiếu niên ngây thơ mà hắn năm đó lúc thi hành nhiệm vụ, đi ngang Việt Quốc Quỷ Tước tông đã gặp qua.
Vì vậy, trên mặt không hề quan tâm của hắn lộ ra biểu lộ đắn đo.
Loại cảm giác đó rõ ràng quen thuộc, lại không cách nào nhớ được, quá khó chịu.
- Rốt cuộc là ai? Tần lão quái, Mã lão đạo, hay... Không phải, đều không phải... Rốt cuộc là ai a?! Ta khẳng định đã gặp!
Đáng tiếc, đại hán xấu xí căn bản không đem thân phận của "nguyên anh cao thủ", cùng thiếu niên kia liên hệ với nhau.
Cầu vòng chợt lóe, thuấn di mất tăm.