Lục Uyển Nhi lấy từ trong trữ vật đại ra một ngọc giản, đưa vào lòng bàn tay Ninh Phàm.
Vô tình đụng phải bàn tay của Ninh Phàm, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên, ánh mắt tránh đi, cố ý trêu chọc hắn:
- Đúng rồi... Không biết Bắc tướng quân muốn phụ linh linh thiết gì ở nơi trên tiên bảo này,...?
- Cái khối này!
Ninh Phàm lấy ra một khối linh thiết đen xì, vừa giao đến trên tay Lục Uyển Nhi, lập tức khiến cho đôi mắt đẹp của nàng chớp lia lịa.
- Hư cấp linh thiết! Phàm hư thần thông, hấp pháp! Loại linh thiết cấp bậc này, cho dù là Phong hiệu yêu tướng cũng không có, ngươi không ngờ lại có!
- Như thế nào, Uyển Nhi tiểu thư có lòng tin phụ lên roi này hấp pháp thần thônghay không?
- Cái này... Không thành vấn đề!
Lục Uyển Nhi mím môi, cái Toái Thần tiên này đã có phẩm chất cực phẩm thượng cấp, nếu như phụ linh, mà còn là dùng hư cấp linh thiết, thì có chút không dễ dàng gì... Nói không chừng, cần phải hao tổn tâm huyết để tẩm lên roi, như thế mới có thể thành công...
Chẳng qua là, đây là chuyện duy nhất mà Lục Uyển Nhi có thể làm cho Ninh Phàm, nàng không muốn từ chối...
Mặc Như Thủy của Thất Mai thành, tuy phụ linh Phần hồn, nhưng Trảm Ly kiếm lúc đó dù sao chẳng qua là hạ cấp phi kiếm.
Lần này độ khó để phụ linh, tuyệt đối không phải lần đầu tiên có thể so sánh với.
- Cám ơn... Bất quá không được quá miễn cưỡng, pháp bảo dù sao cũng là cùng vật chết, vì vật chết mà tự tổn thương mình, không đáng...
Ninh Phàm khám phá tâm tư của Lục Uyển Nhi, xoa xoa mái tóc xanh của nàng, cười một tiếng rồi đi.
Chỉ chừa Lục Uyển Nhi, ở bên cạnh lò dã kim, mặt tươi cười và nóng bỏng.
Nắm Toái Thần tiên trong tay, lòng của nàng, lại càng kiên cố hơn.
- Không có chuyện có đáng giá hay không, mà chỉ có, có nguyện ý hay không...
...
Trong Luyện đan thất, Ninh Phàm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, không hề bắt tay vào luyện đan ngay, mà điểm một chút lên mi tâm, lấy Trảm Ly kiếm ra.
Một đường đi tới, đủ các loại chém giết, ma luyện kiếm quang, Trảm Ly miễn cưỡng đã là cực phẩm hạ cấp pháp bảo. Khoảng cách tiến lên trung cấp vẫn còn xa lắm, mãi không có kỳ vọng.
Loại pháp bảo có phẩm cấp như thế này, căn bản không thể nào gây ra cho hóa thần cấp cao thủ chút tổn thương gì.
Hóa thần, thái cổ yêu mạch... Ninh Phàm có dự cảm, ở những lần giao phong kế tiếp, mình chống lại tất cả thái cổ yêu tộc, bao gồm cả Lý Bạn ở bên trong,.
Mà nếu không có thái cổ thần binh vừa tay, mình, sẽ chịu quá nhiều thua thiệt...
Toái Thần tiên sử dụng rất ít thái cổ thần tinh. Điểm lợi hại duy nhất chính là có năng lực đánh vào pháp bảo nhưng loại đánh vỡ nguyên anh. Và khi tăng thêm hấp pháp thần thông, pháp bảo này nhất định tận dụng những kẻ hở khi đang công kích, thu rút pháp lực của địch. Thần thông bất phàm, nhưng bản thân pháp bảo có lực sát thương không cao.
Cách dùng của Roi chính là Trói buộc, Ám toán, và Đánh quật chúng sanh.
Cách dùng của Kiếm, là sắc bén, phá hết vạn thiên pháp tướng, hư thân.
Tinh Quang Kiếm ảnh trong tay từ từ lưu chuyển, sau khi chưởng lực của Ninh Phàm phun ra, hóa thành một thanh Như thủy trường kiếm.
- Trảm Ly, Trảm Ly... ý nghĩa của ngươi sâu nhất, nặng nhất. Ngươi là món thái cổ thần binh thứ nhất của ta. Là binh khí ta lần đầu tiên khiêu chiến số mạng, đoạt được...
Ninh Phàm lấy ra ngọc giản, án lên trên mi tâm.
Lập tức, trong thần niệm vang lên thanh âm ngọt ngào của một cô gái, truyền thụ linh ấn chỉ quyết.
Hồi lâu, Ninh Phàm thu hồi ngọc giản, nhìn Trảm Ly, ánh mắt trầm ngâm.
Khắc ấn chỉ quyết của Linh ấn không khó học, bất quá là yêu thuật anh cấp trung phẩm mà thôi.
Thứ khó học, là cổ văn tự tạo thành linh ấn của yêu tộc.
Mỗi một chữ viết của cổ yêu, đều là một bộ phù trận, trong đó ẩn chứa thần thông cực kỳ lợi hại.
Ninh Phàm tập được chỉ có 200 chữ viết.
Mỗi một linh ấn đều có chủ yêu văn phối hợp với số lượng yêu văn không đồng đều khác nhau, tổ hợp mà thành.
200 chữ này, có thể hoàn toàn tổ hợp ra linh ấn, chỉ có ba loại.
'Kiên', 'Hỏa', và 'Duệ'.
Linh ấn chữ Kiên, có thể đề thăng mức độ phòng ngự của pháp bảo.
Linh ấn chữ Hỏa, sẽ đề thăng uy lực về lửa cho pháp bảo.
Linh ấn chữ Duệ, đề thăng độ sắc bén của pháp bảo.
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, thứ thích hợp nhất đối với Trảm Ly kiếm chẳng có thứ gì vượt hơn sự sắc bén!
Kiếm, không cần thần thông biến hóa đẹp mắt, không cần thủ đoạn thao túng phức tạp, mà chỉ cần đủ để chém địch là được.
Sau khi đã có quyết định, hắn lập tức hô ra một chữ, cũng tế Trảm Ly kiếm lên, bấm chỉ quyết, khắc họa mấy chữ thượng cổ yêu văn ở trên thân kiếm.
Linh ấn chữ Duệ , lấy chữ Duệ (bén) làm chữ chính, và có tới mười một yêu văn phụ tạo thành.
Tổng cộng, 312 bút!
Một bút vẽ ra, Ninh Phàm cảm giác, một út này của mình không ngờ lại hao tổn đi một giáp yêu lực, toàn bộ hóa thành một khoản phù ấn lực kia!
Thầm nói cái phụ gia linh ấn thuật này quả thật đúng là thứ không phải dành cho người phàm làm.
Chỉ một chữ Duệ mà phải dùng tới 312 bút, yêu lực ít nhất phải đạt tới nguyên anh hậu kỳ của yêu tộc có 312 giáp, mới có biện pháp khắc linh ấn này cho pháp bảo. Hơn nữa mỗi khi khắc một linh ấn, e rằng là đều cần phải nghỉ ngơi hồi lâu, vận hành chu thiên, rồi mới đủ để khôi phục đầy đủ yêu lực trở lại.
Đầu ngón tay của Ninh Phàm lúc đầu còn chưa quen, nên khi khắc ấn tới 97 bút, hắn thất bại.
Hắn trầm mặc chốc lát, suy tư những chỉ pháp trước đó, rồi bắt đầu khắc ấn lần nữa.
Lần này, ước chừng khắc ấn 276 bút, hắn mới thất bại.
Hắn dường như đã có cảm ngộ, khắc ấn lần nữa, lần thứ ba, thành công!
Khi linh ấn chữ Duệ hóa thành văn lộ huyền dị, phụ thêm ở trên thân của Trảm Ly kiếm, Ninh Phàm rõ ràng phát hiện là thân kiếm của Trảm Ly kiếm run lên!
Chỉ cần uy lực của một chữ, lại phảng phất tạo cho Trảm Ly có thêm một giáp kiếm uy.
- Có ý tứ, nếu ta phụ thêm cho Trảm Ly kiếm trên một vạn linh ấn chữ Duệ , thì kiếm này có thể tấn thăng thành linh bảo phẩm cấp. Một kiếm sắc bén đủ để chém nát hư vô, giết chết hóa thần!
Ninh Phàm hít sâu một hơi, từng đạo yêu lực hóa thành linh ấn, đánh vào trên Trảm Ly kiếm.
2 đạo, 3 đạo, 4 đạo...
Chỉ quyết của Ninh Phàm càng ngày càng thuần thục, dĩ nhiên, chỉ là thuần thục đối với chữ Duệ mà thôi.
Mãi cho đến sau 24 đạo linh ấn, yêu lực của Ninh Phàm hao hết, hắn bấy giờ mới hô ra ngụm trọc khí, lấy ra một viên đan dược uống vào, khôi phục yêu lực.
Một ngày sau, yêu lực của hắn phục hồi xong, liền bắt tay vào khắc linh ấn cho Trảm Ly kiếm lần nữa.
25 đạo, 26 đạo, 27 đạo...
Khi khắc ấn đến 49 đạo linh ấn, yêu lực của hắn hao tổn sạch không.
Ninh Phàm phát hiện, linh ấn có số lượng càng nhiều, thì mức độ khó khi khắc ấn càng lớn.
Hắn dùng đan dược vào tiến hành điều tức, ngày kế, lần nữa khắc ấn.
Ngày lại qua ngày, Kim Diễm xa trên đường dong duổi, sau xe là cả đám kẻ bám theo như bầy ruồi theo đuôi. Lục Uyển Nhi thì bận phụ linh cho pháp bảo, còn Ninh Phàm thì dành toàn bộ thời gian khắc ấn linh ấn.
Ngày thứ 5, linh ấn đạt tới 114 đạo, cũng khiến cho Trảm Ly kiếm, đột phá cực phẩm trung cấp pháp bảo.
Ngày thứ 14, linh ấn đạt tới 328 đạo, khiến cho Trảm Ly kiếm đột phá cực phẩm thượng cấp.
Ngày thứ 65, linh ấn đạt tới 1547 đạo. Trảm Ly kiếm, đột phá cực phẩm điên phong!
Ngày thứ 154, linh ấn đạt tới 7455 đạo, Trảm Ly kiếm, so với Huyền Thiên tàn bảo tầm thường còn bén nhọn hơn một phần!
5 tháng!
Suốt 5 tháng, Ninh Phàm dùng hết sạch khôi phục đan dược mà Hứa Như Sơn tặng cho, chỉ chuyên tâm trui luyện một món pháp bảo.
Chẳng qua là đến đạo linh ấn thứ 7456, Ninh Phàm khắc ấn cực kỳ miễn cưỡng, cho dù có khắc lên được, cũng không hoàn mỹ.
Xem ra là bởi vì, yêu lực của bản thân hắn chỉ đến cảnh giới này... Việc khắc Linh ấn rốt cuộc đòi hỏi yêu lực hơn người của người khắc ấn.
Nhìn tinh quang trường kiếm trong lòng bàn tay, ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe.
Kiếm này, quả thật là sắc bén!
Sau khi trải qua 7455 lần linh ấn cường hóa, kiếm này đã thắng Huyền Thiên tàn bảo tầm thường.
Thậm chí bởi vì chỉ khắc ấn lên đó chữ 'Duệ', cho nên sợ là linh cấp phi kiếm chân chánh, nói riêng về sự sắc bén, cũng kém xa nếu so với Trảm Ly kiếm!
Chỉ để ngang trong lòng bàn tay, bên rìa lưỡi kiếm đã lập lòe một tia kiếm phong sắc bén, đâm toạt một vết rách hư không...
Ninh Phàm huy động Trảm Ly, nhẹ nhàng cắt một cái, hư không trước người bị một món bình thường không có gì lạ cắt rách, phân ra hai bên u ám đen xì...
- Kiếm thật là sắc bén! Có kiếm này, cho dù là thân thể Ngọc mệnh đệ nhị cảnh của Nguyệt Lăng Không, ta cũng có thể một kiếm phá vỡ phòng ngự!
Nếu là tu sĩ tầm thường, tuyệt đối không chỉ gia tăng độ sắc bén cho phi kiếm mà coi thường độn tốc mau lẹ, sự chắc chắn bền bỉ, thần thông biến hóa hay tất cả những yếu tố khác của phi kiếm.
Ninh Phàm không quan tâm cân nhắc đến độn tốc, thần thông, bởi vì Trảm Ly kiếm không phải là phi kiếm!
Hắn cũng không lo lắng Trảm Ly kiếm sẽ vỡ nát bởi vì không đủ độ chắc chắn... Đây là kiếm luyện chế hoàn toàn từ thái cổ thần tinh thiết, có thể bại, nhưng không thể gãy vỡ!
Sau năm tháng khắc ấn, kết quả khiến hắn cực kỳ hài lòng.
Hắn điểm vào Trảm Ly, khiến nó hóa thành ánh sao, thu vào mi tâm.
Thần niệm đảo qua, suốt năm tháng, Lục Uyển Nhi vẫn còn đang phụ linh cho Toái Thần tiên...
Ninh Phàm nhướng mày, hơi có chút lo lắng.
- Phụ linh hư cấp thần thông cho cực phẩm pháp bảo, gian nan như vậy sao...
Cảm ứng được khí tức của Lục Uyển Nhi vẫn còn ở đó, hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm.
Năm tháng, Kim Diễm xa đã bay hai ức bốn ngàn vạn dặm cách Bắc Mạc thành!
Nhưng khoảng cách tới La Vân Đô quận còn đến năm ức dặm.
Như vậy, hắn cũng chỉ có thể luyện đan, chờ đợi tới Đô quận, cùng Uyển Nhi xuất quan.
- Ngưng!
Trong phòng luyện đan, bàn tay Ninh Phàm chụp một cái, hóa ra hai cái đan đỉnh hư ảo.
Một cái đỉnh tràn đầy ý cảnh ướt át, còn một cái khác thì lại ma khí ngập trời.
Thần ý hóa đỉnh! Bí thuật cần phải có của ngũ chuyển luyện đan sư!
Cái đỉnh thứ nhất là Vũ ý chi đỉnh, cái thứ hai là Sơn chi ma ý của Ma La sơn!
Sơn chi ma ý so với Vũ ý còn mạnh hơn gấp mấy lần, nhưng lại thấy Ninh Phàm lắc đầu một cái, một chỉ điểm xuống, ngầm chấn vỡ Sơn đỉnh, rồi đưa tay ngoắc một cái, Vũ đỉnh bay xuống ở trên kim diễm hỏa hải.
Sơn ý tuy mạnh, nhưng ma tính rất nặng, không thích hợp dùng để luyện đan. Ngược lại, Vũ ý tuy yếu, nhưng mà có ý cảnh làm dịu mát vun trồng, cực kỳ thích hợp cho việc hóa đỉnh luyện đan.
Ninh Phàm cần phải luyện chế bốn loại ngũ chuyển đan dược.
Phục Dung đan, Ly Hợp đan, Phá Tướng đan, Huyền Huyết đan.
Cũng may bốn loại đan dược này đều là ngũ chuyển hạ cấp, với thuật luyện đan của Ninh Phàm hôm nay, đã đủ sức luyện chế.
Chẳng qua là, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn chính thức luyện chế ngũ chuyển đan dược.
Cân nhắc đến khả năng thất bại và cần phải tích lũy kinh nghiệm, Ninh Phàm không bắt đầu luyện chế từ Phục Dung đan, mà là luyện chế Ly Hợp đan có dược liệu dồi dào nhất.
Dược tài của loại đan dược này, đủ luyện chế 11 lần, Ninh Phàm cho phép mình thất bại 10 lần.
Và để súc giảm thời gian luyện chế mỗi một viên ngũ chuyển đan dược, Ninh Phàm huy chưởng, lấy ra Thanh Loan hỏa.
Hôm nay trên người hắn mang 2 loại địa hỏa, 3 loại Thiên sương. Ninh Phàm không cần phải tìm kiếm vị trí trời giá rét dùng để thôn phệ địa hỏa nữa.
Trong cơ thể của hắn, bởi vì có nhiều một loại Thiên sương, sự lạnh lẽo lên đến tột cùng, cần phải có loại địa hỏa thứ ba để cân bằng hàn lực.
Sau khi thôn phệ Thanh Loan hỏa, suốt cả nửa tháng, Ninh Phàm thân tựa như ngồi thiền, không hề nhúc nhích.
Sau nửa tháng, ánh mắt của hắn hé mở, khí thế chấn lên, pháp lực vào lúc này bắt đầu tăng lên kịch liệt.
Với tu vi hôm nay của hắn, thôn phệ Thanh Loan hỏa, đã đủ để hấp thu một phần ba hỏa lực chuyển thành pháp lực.
675 giáp pháp lực, sau khi đề thăng 340 giáp, đạt tới 1015 giáp.
Đề thăng pháp lực, cũng không phải là mục đích lớn nhất của Ninh Phàm, cho nên hắn không luyện hóa Địa Tâm Minh Nhũ.
Mục đích của hắn, là dùng ba loại địa hỏa, ba loại Thiên sương, hóa thành Âm Dương hỏa có màu xám tro, dùng để luyện đan!
Như vậy, tốc độ luyện đan của Ninh Phàm so với ngũ chuyển luyện đan sư tầm thường nhanh gấp sáu lần.
Theo như hắn tính toán, cho dù là luyện ra Ly Hợp đan, cũng chỉ cần 1 tháng là được.
11 phần dược liệu, Ninh Phàm thất bại 8 lần, đến lần thứ 9, luyện ra một viên tàn đan bán thành phẩm.
Không hề thất vọng, ngược lại còn hài lòng, sau 9 lần thử tay, hắn đối với việc luyện chế ngũ chuyển đan dược mơ hồ có chút minh ngộ.
Dược liệu của Phá Tướng đan có 7 phân, hắn thất bại 2 lần, lần thứ ba liền luyện chế ra tàn đan.
Huyền Huyết đan chỉ thất bại một lần. Ở lần thứ hai, hắn trực tiếp luyện chế ra đan dược miễn cưỡng phù hợp yêu cầu.
Cuối cùng là Phục Dung đan, thất bại một lần, luyện ra tàn đan.
Ba tháng thất bại, Ninh Phàm đã đủ kinh nghiệm đối với luyện chế mấy loại đan dược.
Hắn suy đi tín lại, sau khi đủ tự tin, chính thức mở lò luyện đan.
Tháng thứ tư, Ly Hợp đan thành.
Tháng thứ năm, Phá Tướng đan thành.
Tháng thứ sáu, Huyền Huyết đan thành.
Tháng thứ tám, hai viên Phục Dung đan thành.
Tám tháng luyện đan, Ninh Phàm cuối cùng trở thành một tên ngũ chuyển hạ cấp luyện đan sư hợp cách.
Chẳng qua là tám tháng khổ cực, Ninh Phàm cảm thấy bó tay khi phát hiện rằng, thuật luyện đan của mình đề thăng với mức độ rất nhỏ.
Muốn đem đan thuật đề thăng tới trung cấp, sợ là không có mấy chục năm khổ cực, tuyệt không có cách nào làm được...
Khoảng cách tới Đô quận chỉ còn dư lại lộ trình không tới một tháng.
Ninh Phàm cất giữ năm viên thuốc, thu hồi mọi thứ, đứng lên hoạt động gân cốt, phát ra xương cốt va chạm nhau lắc rắc.
- Đây là hợp với cái câu “tu chân không ngày tháng” sao... 5 tháng luyện bảo, 8 tháng luyện đan, cuộc sống của tu sĩ quả thật là khô khan... ước hẹn 5 tháng đã sớm qua đi, không biết Hứa Thu Linh có đang lo lắng cho ta hay không... Ngày mà kiếm băng trong cơ thể của cô gái này còn đến ba mươi năm sau, tánh mạng tạm thời vô ngại...
Không lập tức gọi ra Phong nữ Trà nữ để giúp hai nữ này khôi phục dung nhan. Phục Dung đan cần phải phối hợp với nước thuốc khi sử dụng.
Bởi vì hai nữ là yêu tộc, nên cần phải lấy yêu thảo để thay thế có mấy loại linh dược dùng để làm thuốc nước cho hai nữ.
Yêu thảo cũng không quý trọng, xem ra có thể dễ dàng mua được ở Đô quận.
Hắn đẩy cửa bước ra, thần niệm quét quanh, Lục Uyển Nhi vẫn còn chưa xuất quan.
Chẳng qua là bên trong phòng luyện khí, sự chấn động của pháp bảo càng ngày càng kịch liệt.
- Sắp thành công rồi sao...
Ninh Phàm không dám đường đột đi vào luyện khí thất, để tránh quấy rầy Lục Uyển Nhi.
Chẳng qua là mấy ngày trôi qua, Ninh Phàm lại mơ hồ cảm thấy, khí tức của Lục Uyển Nhi vốn còn bình thường, nhưng trong mấy ngày phụ linh sắp thành công này, không ngờ lại suy yếu cực nhanh...
Ánh mắt của hắn trầm xuống. Ninh Phàm sao lại không biết , rằng ở vào thời khắc tối hậu quan đầu khi pháp bảo sắp thành này, hẳn là Lục Uyển Nhi đã sử dụng tâm huyết để tế bảo.
Bên trong phòng luyện khí, động tĩnh dần dần trở nên bình thường trở lại.
Cửa vụt mở ra, từ bên trong xuất hiện một cô gái áo tím, đi ra với một dung nhan tái nhợt, vô cùng tiều tụy.
Một năm lẻ ba tháng liên tục tiến hành phụ linh, đối với một kẻ chí có nguyên anh trung kỳ như nàng, sự tiêu hao không thể bảo là không lớn.
Nhất là nàng lại tự tiện chủ trương, chẳng những phụ lên trên Toái Thần tiên hấp pháp thần thông, hơn nữa còn phụ thêm 'Lôi linh' thần thông ở mức độ phàm hư cấp, dùng để đề thăng uy lực huyết lôi toái anh.
Nàng vốn không có phàm hư cấp linh thiết.
Chẳng qua là từ trong hấp pháp linh thiết, nàng liền nhận ra, cái con mắt nhìn của Ninh Phàm quá cao, coi thường hóa cấp...
Nàng chỉ có ba khối hóa cấp 'Lôi linh' linh thiết mà thôi.
Vì vậy, nàng dùng bí thuật do Vân tướng truyền lại—— Thăng Linh thuật, tự hao tổn tâm huyết của mình, rút ra ba đạo 'Lôi linh' rồi dùng tâm huyết dung hòa vào, ép thăng linh, miễn cưỡng phụ lên trên đó đạo thần thông thứ hai, phẩm cấp nhờ đó cũng tăng lên thành phàm hư cấp...
Cái môn thần thông này, rắc rối rất khó học, tỷ lệ thành công vô cùng nhỏ, hơn nữa lại tự làm tổn thương thân thể, nhưng nàng lại không quan tâm.
Với phụ linh thuật của nàng, lần đầu tiên sử dụng hóa cấp linh thiết thăng linh lên cấp phàm hư...
Hơn nữa đây lại là lần thử đầu tiên, phụ thêm đạo thần thông thứ hai cho linh trang... Cho nên, nàng mới hao phí thời gian đến một năm.
Nàng nhất quyết thực hiện, và đã thành...
Chỉ có điều bởi vì thân thể của nàng đã đến mức quá suy yếu, ngay cả hình người của nàng cũng rất khó để duy trì, dưới cái quần tím lộ ra bốn cái đuôi của bạch hồ...
Nàng nâng Toái Thần tiên trong tay, giống như đang nâng một bảo vật vô cùng trân quý vậy.
Nàng đẩy cửa ra, nhưng vạn vạn không ngờ rằng, ngoài cửa, đã có Ninh Phàm chờ sẵn.
- A, ngươi vì sao lại ở...
Lục Uyển Nhi ngọt ngào cười một tiếng, giao Toái Thần tiên cho Ninh Phàm, mong đợi một câu khen ngợi.
Nhưng sắc mặt của Ninh Phàm trầm xuống, mở miệng, chỉ là lời trách cứ:
- Sao lại lỗ mãng như thế, ta không phải nói, pháp bảo chẳng qua là vật chết, vì pháp bảo mà tự tổn bản thân, không đáng!
Thời cổ có tu sĩ, vì tế luyện Can Tương, Mạc Tà hai kiếm, tự đâm đầu vào lò lửa, điều này đối với Ninh Phàm lúc này mà nói, là việc làm không đáng!
Hiện tại có Lục Uyển Nhi, vì phụ linh cho Toái Thần tiên, tự tổn tâm huyết của mình, xúc tiến thăng cấp thành công...
Trong đầu của Lục Uyển Nhi vô cùng đau xót.
Mình tự tổn tâm huyết, chỉ là giúp phụ linh cho Lục Bắc, nhưng kết quả nhận được, không phải là sự khen ngợi, mà là sự quát tháo trách mắng...
Chẳng qua là cái lòng chua xót này mới vừa một dâng lên, trong nháy mắt lại bị sự ngượng ngùng thay thế.
Nàng duyên dáng kêu to một tiếng, vô lực phát hiện ra rằng, mình, không ngờ đã bị Ninh Phàm xốc ôm ngang lên, chạy thẳng tới phòng ngủ.
Thậm chí, tay của Ninh Phàm, không biết cố ý hay là vô ý, đã chạm được vào cái đuôi hồ ly của nàng, khiến cho thân thể mềm mại của nàng run lên bần bật, nhất thời tê dại không còn chút sức lực kháng cự nào.
- Lục... Lục Bắc, không được, không nên ở chỗ này... Thân thể của ta bây giờ, không cách nào... Không cách nào chịu được hoan...
Nàng năn nỉ, nhưng trong đầu, lại tràn đầy sự mong đợi.
- Thừa hoan?
Ninh Phàm tức đến mức phì cười.
- Chờ thân thể của nàng khỏe rồi, tự nhiên có ngày phải thừa hoan! Chuyện này, ngày sau hãy nói, giờ phút này, nhiệm vụ duy nhất của nàng, chính là tu dưỡng! Tu luyện hồi phục trở lại tâm huyết tổn thất! Tâm huyết bị hao tổn, nếu không kịp thời tu bổ trở về, không chỉ tổn thương đến tuổi thọ, hơn đối còn có ảnh hưởng lớn lao đối với tu vi... Ta đưa nàng, đi nghỉ ngơi!
Ninh Phàm choàng tay bao hết người, ôm Lục Uyển Nhi càng chặc hơn.
Hắn bước ra một bước, đã hóa thành yên ảnh, xuất hiện ở tẩm cung của Kim Diễm cung.
Rồi hắn cởi tú hài cho nàng, đặt lên tháp mềm, đắp kín chăn mỏng.
Lục Uyển Nhi thật giống như một con hồ ly nhỏ ngượng nghịu, núp ở trong mền, chỉ lộ ánh mắt ra ngoài. Nửa bên dung nhan nóng bỏng của nàng, đều giấu ở trong chăn.
Nàng bị Ninh Phàm ôm... Hơn nữa điều bí ẩn nhất của nàng, cái đuôi hồ nhạy cảm nhất, đều đã bị Ninh Phàm động chạm...
Cảm giác ủy khuất tủi nhục tất nhiên hoàn toàn không tồn tại, vì nghĩ kỹ một chút, chút tủi hờn ủy khuất vì bị quát mắng kia, rõ ràng là sự quan tâm...
"Lục Bắc, quan tâm đến ta, cho nên mới mắng ta... Hắn không thèm nhìn pháp bảo, bởi vì hắn, quan tâm ta...”
Tim của Lục Uyển Nhi nhảy loạn thình thịch trong ngực.
- Ngu ngốc, ngu ngốc... Pháp bảo được phụ linh hai loại thần thông, thế mà nhìn cũng không thèm nhìn, lại đi nhìn một con nha đầu xấu xí như ta... Đồ ngu...
Lục Uyển Nhi nhỏ giọng mắng.
- Nàng uống viên đan này vào, rồi hãy nghỉ ngơi, ta ở chỗ này hộ pháp cho nàng...
- Ừ, nhưng không cho phép ngươi thừa dịp ta ngủ, táy máy tay chân...
Mí mắt của Lục Uyển Nhi càng ngày càng nặng.
Nàng cảm thấy, ngón tay của Ninh Phàm, kẹp theo một viên đan dược, đưa vào môi của nàng, đụng phải cái lưỡi ướt mềm của nàng.
Nàng có chút xấu hổ, nhưng không phản kháng, càng ngày càng mỏi mệt mơ màng, từ từ nhắm mắt lại...
Bên cái giường hẹp, Ninh Phàm nhìn Lục Uyển Nhi đang ngủ, khẽ thở phào nhẹ nhỏm.
- Ngân Huyết Đan sử dụng rất kịp thời, xem ra sẽ không tạo thành tổn thất đối với tâm huyết, như vậy cũng hay...
Vừa nghĩ tới chuyện cô gái này vì phụ linh pháp bảo cho mình mà tự tổn tâm huyết, Ninh Phàm nhắm mắt lại, trong lòng cảm động.
Từ đầu chí cuối, cô gái này không biểu lộ qua tâm sự gì cùng mình.
Nhưng tâm tư của nàng, sự băn khoăn lo lắng của nàng, Ninh Phàm đều biết tất cả.
Chẳng qua là Lục Uyển Nhi không hề biết sự băn khoăn của Ninh Phàm.
- Nếu ta cho nàng biết, ta không phải là Lục Bắc, nàng có hối hận hay không...
Hắn thở dài, bàn tay mơn trớn gò má của Lục Uyển Nhi, nhưng chợt vào thời khắc này, Kim Diễm xa khẽ chấn động.
Cái chấn động nhè nhẹ này, lại khiến cho mắt của hắn lộ hàn mang.
Đã đến gần Đô quận, mấy con ruồi nhặn theo đuôi đã không nhịn được nữa rồi sao?
Có thể đuổi theo tốc độ của Kim Diễm xa, cái đám ruồi nhặng này cũng không kém! Trong đó có ba đạo mang khí tức của hóa thần!
Ninh Phàm cầm Toái Thần tiên trong tay, một bước hóa thành yên ảnh, độn ra khỏi Kim Diễm cung.
Lợi dụng cái nhóm ruồi nhặn này, hắn quyết thử uy lực của pháp bảo!
Nhưng sau mấy bước, bước chân của hắn chợt hơi chậm lại, lắng nghe một chút, rồi có chút khó tin nhìn Toái Thần tiên.
Hắn lúc này mới phát hiện, cái roi này không ngờ đã được phụ linh hai loại thần thông.
- Hấp pháp... Lôi linh? !
Tâm thần của hắn run lên, ánh mắt lại hiện một khắc ôn nhu.
- Thì ra là như vậy... Duyên cớ mà nàng phụ linh hết một năm tháng ba, tự tổn tâm huyết, chính là vì cái loại thần thông thứ hai này này sao... Nàng phụ linh, không phải là pháp bảo thần thông, mà là muốn đem bóng dáng của mình, gắn vào trong lòng ta... Nàng, đã làm được...
- Mới vừa rồi tựa hồ là nên khen ngợi nàng một câu... Giọng nói lúc nãy, hơi có chút nặng rồi...
Hắn nhắm hai mắt, khi mở mắt ra lần nữa lại đầy sự giá rét.
- Tốc chiến tốc thắng... Những con ruồi này, quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của Uyển Nhi...