Mặt trời là thánh, ánh trăng là đế, ánh sao là thần ma...
Một khẩu quyết Lạc U đã từng truyền cho Ninh Phàm, tự dưng vang lên trong đầu của hắn.
Bắc Minh có cá, tên viết là Côn.
Bắc Minh có thánh, danh là Hỗn Côn.
Bắc Minh có nhật, tên là Âm Dung,
Bắc Minh có lôi, danh kêu Lôi Đỗng...
Khẩu quyết này, ngày đó tan rã băng dương lực của Bạch Phi Đằng, nhưng giờ phút này, lại theo thiên nguyên chợt động, bắt đầu ngưng tụ.
Mặt biển bình lặng xa xa vô tận, một vòng mặt trời đỏ, từ từ dâng lên.
Đây là ánh mặt trời do thiên địa nguyên lực biến thành!
- Mặt trời không cách nào vỡ, nhưng nếu ta làm vỡ nó, có thể làm sập trời hay không...?
Ý nghĩ này, chợt trải qua dâng lên, càng khó xóa đi.
Ninh Phàm đứng ở Ma Sơn đỉnh, hắn nhìn mặt trời lên tới chân trời một nửa, lại bên bờ vực phá hỏng.
Thiên địa nguyên lực ngưng tụ thành mặt trời, không đủ...
Mặt trời này có thiên uy, thiên uy khó có thể mô phỏng...
Hắn cong ngón tay bắt một cái, thật giống như hư không một trảo. Hắn đọc thầm khẩu quyết thần bí kia.
Ma ý chợt động, giữa tự nhiên, một tia chân dương chi lực, bị Ninh Phàm rút lấy từ trong thiên địa.
- Đi!
Hắn cong ngón tay bắn ra. Chân dương chi lực vào trong mặt trời đỏ. Mặt trời đỏ lập tức hóa thành màu đen.
Mặt trời màu đen, dần lên cao trên bầu trời, mỗi lần lên một chút, trong đó thiên nguyên lực liền từ từ ngưng súc lại thành một tia thiên linh chi lực.
Nguyên lực là phạm trù của nguyên anh tu sĩ.
Thiên linh chi lực là phạm trù của hóa thần tu sĩ!
Mặt trời đen này treo ở bầu trời, ánh nắng màu đen, thật giống như mặt trời phủ xuống.
- Trời vô hình, ta liền mượn vỡ ánh mặt trời làm sập trời!
Giờ khắc này, Ninh Phàm nhảy lên một bước, từng bước một đạp trời mà đi, đi tới cự Thạch Binh.
Hắn chạm tới ánh nắng màu đen, ánh nắng ấy, tất cả nghe chỉ thị.
Đầu ngón tay lướt qua ánh nắng, đây là Ninh Phàm lần đầu tiên, chạm được thiên linh chi lực do mình thi triển...
- Được hay không được, đều ở nhất chỉ này... Cùng ta đánh một trận!
- Như ngài mong muốn!
Trong mắt Thạch Binh, chiến ý lẫm nhiên!
Mặt trời đen này treo ở chân trời, cho nó cảm giác nguy cơ nồng đậm. Pháp thuật này nó không nhìn ra đầu mối, nhưng tuyệt không tầm thường!
Nó muốn đánh một trận!
Cự Thạch Binh nhất chỉ điểm ra, trên bầu trời, theo thứ tự hiện ra bảy viên huyết sắc ngôi sao.
Thất tinh xuyến liên, thất thần lực hóa bảy đạo trụy thiên huyết quang, ngưng trên một ngón tay của cự Thạch Binh.
Một ngón tay này có uy lực mạnh mẽ gấp mấy lần so với Nghiêm Trung Tắc thất hợp chi chưởng.
Một ngón tay đã từng giết chết qua một vị hóa thần!
Pháp thuật này danh liệt hóa cấp, lấy thuật thành ánh sao, lấy sao ngưng tụ thiên linh chi lực, cho nên uy lực vô cùng.
Nhưng sao kém trăng, trăng kém trời.
Trước hắc nhật, cho dù là bảy viên huyết tinh đều khẽ run.
Pháp thuật ngang hàng, sao không như trời!
- Ngài không thắng được ta! Trừ phi ngài là hóa thần!
Thạch Binh tiếng như lôi đình, chấn động không cạn ở Nguyên Dao giới!
- Vậy sao…?
Ninh Phàm ngôn ngữ lạnh như băng, nhưng theo nhất chỉ nâng lên, kim mang đầu ngón tay hoàn toàn hóa thành vẻ vàng đen.
Giờ khắc này, hắc nhật treo ở bầu trời, thiêu đốt!
Hắc nhật kia tự dưng bốc lên hắc viêm, ở phía dưới nó, sóng dữ ngập trời trên hải vực!
Thạch Binh trong lòng giật mình, nó mới phát hiện, từ đầu tới cuối, nó đều nghĩ sai pháp thuật của Ninh Phàm.
Thạch Binh tụ sao thành thuật, Ninh Phàm lại muốn vỡ mặt trời thành thuật!
Vào lúc hắc nhật thiêu đốt đến đỉnh điểm, một cổ lực vỡ tan bộc phát!
Vào giờ khắc này, hắc nhật nát bấy, hóa thành một tràng hỏa diễm phong bạo màu đen, cháy hết mạch lạc của bầu trời.
Mà bầu trời sau khi mạch lạc cháy hết, không ngừng hỏng mất!
Vỡ!
Mây tan!
Vỡ!
Trời sụp!
Thiên lực vỡ tan đua nhau hóa vào giữa nhất chỉ của Ninh Phàm.
Mà đầu ngón tay của hắn hắc mang càng ngày càng thịnh, chỉ một cái, chỗ tối.
- Băng thiên!
Rõ ràng theo một ngón tay ra, thế nhưng thấu chỉ hắc mang lại hóa thành vô số đạo, như quay tơ tản ra.
Một cổ cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có, lên cao chưa từng có, khiến cho cự Thạch Binh không để ý hết thảy mọi thứ, đánh ra một chỉ Quý Thuật Thất Sát.
Hai mắt trống rỗng của nó lộ ra chấn động cùng điên cuồng.
Chấn động, tất nhiên là Ninh Phàm băng thiên chi cử.
Điên cuồng, là nếu nó không tiếp nổi nhất chỉ này, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong!
Huyết quang đủ để tan rã hết thảy, nhưng lúc hắc mang chạm được chút tơ tuyến lập tức bị xé kéo thành phấn vụn, tiêu tán.
Thạch Binh kinh hãi, pháp thuật mạnh nhất của nó nhưng chỉ khó khăn lắm ngăn cản hắc mang chưa đủ ba thành uy lực!
Hóa cấp huyết giáp thuật quanh thân toàn lực chống đỡ, nhưng dưới hắc mang, huyết giáp vừa chạm vào tức bị xé thành mảnh vụn.
Hắc mang, vẫn còn lại một loại uy lực, gần tới người của Thạch Binh.
Nhưng phàm thạch thân của nó tiếp xúc hắc ti, lập tức bị kéo xé thành đá vụn.
Thân pháp tường bảy trăm trượng, chỉ một chút liền bị hoàn toàn xé nát.
Vô số hắc tuyến, kết kén bao lấy bản thể của Thạch Binh, cuối cùng không tiếp tục xé kéo.
Nhưng Thạch Binh, đã trợn mắt hốc mồm.
Đấy dĩ nhiên là Ninh Phàm kịp thời ngừng lại pháp thuật, tránh khỏi bị thương đến tánh mạng của Thạch Binh.
Nếu Ninh Phàm nguyện ý, nhất chỉ này, thêm một tấc nữa, Thạch Binh hẳn phải chết!
- Ta, thua rồi...
Thạch Binh trời sanh ta chiến, lộ ra cười khổ chán nản.
Con kiến hôi đã từng chỉ có thể ở trên tay của nó sống sót ba khí tức, đã biến thành ác nhân đủ để giết chết nó.
Nguyên anh hậu kỳ đánh bại hóa thần... Chuyện này nếu truyền ra, sợ là trong ngoại hải, hóa thần sơ kỳ tu sĩ nhìn thấy Ninh Phàm, đều phải tránh lui phong mang.
- Đệ nhị chỉ, thành rồi... Nhưng tác dụng phụ, dường như vẫn có chút lớn...
Khóe miệng của Ninh Phàm chảy xuống một tia máu đen, nhưng trong mắt lại tất cả đều hưng phấn.
Thạch Binh, là hóa thần thứ nhất hắn dựa vào thủ đoạn tự thân thắng được!
Nếu nói Thạch Binh đứng hàng trước năm trong ngoại hải, thì Ninh Phàm nhất chỉ này, ít nhất có tới 8 tên ngoại hải hóa thần không tiếp nổi.
Bọn họ tất phải chết!
Kiếm chỉ đệ nhị chỉ, có thể xem như là đã tu luyện được rồi. Tuy nhiên, nó vẫn còn nhiều tỳ vết, khi đả thương địch thủ tất sẽ tự tổn hại đến bản thân.
Mấy ngày sau, Ninh Phàm đem bảy món ngân giáp linh trang, lần lượt nhận chủ.
Trong Nguyên Dao giới, hắn một thân ngân khôi ngân giáp, thật giống như thiên thần, cộng thêm đôi cánh màu đen Phong Lôi Sí, lại tăng thêm một phần yêu khí quỷ dị.
Tâm niệm chợt động, bảy bộ vị linh trang kể cả Phong Lôi Sí, thu hết trở về trong cơ thể.
Ý niệm một chiêu, trong ngân quang, Ninh Phàm lại thay đổi trở về trang phục ngân giáp hắc vũ.
- Quang... uy... phong...
Nữ thi trong mắt lóe tiểu tinh tinh. Còn Thạch Binh thì nhìn Ninh Phàm từ võ trang đến hàm răng, hơi cảm thấy đè nén.
- Hẳn là thành bộ linh trang... Thành bộ địa huyền hạ cấp linh trang, đều phải đắt giá hơn so với đan kiện địa huyền đỉnh phong. Hứa Như Sơn tặng ngài vật này, ý giao hảo, lộ vẻ dễ thấy... Chu Minh, ngài rốt cuộc làm gì mới đánh động Hứa Như Sơn lấy lòng ngài như vậy?
Thạch Binh mơ hồ cảm giác, lúc mình hóa thạch ngẫu phong ấn, tựa hồ bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
- Giết người... Hứa Như Sơn nhìn trúng ta có thực lực giết người...
Ninh Phàm lời nói một nửa, cũng không nói ra nguyên nhân từ phía Ma La sơn.