Đi giữa Vân hải, xuyên qua sương mù, Bắc Ly thỉnh thoảng hỏi Ninh Phàm một ít chuyện vụn vặt ở hạ giới, định dò la lai lịch của Ninh Phàm.
Nhân tài như vậy, thân là Tam tiểu thư của Di Thế cung, nàng tự nhiên muốn lung lạc hắn.
Chẳng qua là đối mặt với những câu hỏi của Bắc Ly, từ đầu đến cuối Ninh Phàm đều lãnh đạm ứng đối, trả lời nhát gừng, không muốn bàn sâu hơn nữa. Thậm chí, khi Bắc Ly hỏi tới Di Thế cung ở Vũ giới, Ninh Phàm càng tỏ lộ vẻ mờ mịt, dường như mình căn bản không nhận biết Bắc Tiểu Man.
Ánh mắt của Ninh Phàm từ đầu đến cuối bình tĩnh như nước, thâm thúy như u đàm, ánh mắt cũng không nhìn Bắc Ly lâu, cho dù Bắc Ly có dung nhan xinh xắn, thân hình tiêu sái xinh tươi, đủ khiến cho bất kỳ nam tử nào đều chăm chú ngắm nhìn.
Bắc Ly lưu chuyển sóng mắt, âm thầm kinh ngạc.
Từ đầu chí cuối, Ninh Phàm không bị dao động một chút nào vì sắc đẹp của mình, đủ có thể thấy người này tâm chí chi kiên, vượt xa người thường.
Mình đường đường là bán bộ luyện hư, lại không nhìn thấu lai lịch người này, cho nên có thể thấy hắn thành phủ cực thâm, có nhiều điều ẩn giấu. Người này không che giấu tu vi, mà là che giấu thủ đoạn kinh thiên ...
"Thật không thể ngờ rằng, ở hạ giới lại có nhân vật như vậy... Ninh công tử xuất thân Vũ giới, ở giới này xem ra không phải là kẻ lặng lẽ không nổi tiếng gì... Vì sao Tiểu Man muội muội không chiêu lãm người này?"
Bắc Ly không hiểu, nếu Bắc Tiểu Man đại biểu cho Di Thế cung chiêu mộ Ninh Phàm, hẳn là đã ban cho ‘Vị trí’, mình có thể nhìn ra đầu mối.
“Chẳng lẽ Ninh công tử, bị Đông Minh thiên ‘Yêu nữ’ chiêu mộ? Tiểu Man muội muội không thích tu luyện, tu luyện quý mạch, cũng khó mà ‘Trảm xích long’, đang gặp sát kiếp, cho nên mới thay thế ‘Thi tỷ tỷ’ cùng ‘Thanh Hàn tỷ tỷ’ hạ giới, lấy bán bộ hóa thần tu vi của Tiểu Man muội muội, quả thật không phải là đối thủ của yêu nữ Toái hư cửu trọng kia... Chẳng qua là, trong cơ thể của Ninh công tử, dường như cũng không có danh ngạch của Thần Hư các...
Bắc Ly càng khốn hoặc hơn.
Nhân vật có thể quay đầu tại trên Thập Bộ Kiều, lại không bị bất kỳ thế lực nào coi trọng, đây là vì sao?
Bắc Ly đương nhiên không biết, lúc tiểu yêu nữ biết Ninh Phàm, Ninh Phàm chỉ mới dung linh, Âm Dương ma mạch cũng không lộ ra tư chất kinh người. Khi đó Ninh Phàm, chỉ dựa vào trắc toán phàm hư đại trận trận nhãn, mới khiến cho tiểu yêu nữ thoáng ghé mắt nhìn, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Khi đó Ninh Phàm vừa mới tu chân không lâu, nếu được ban cho hạn mức phi thăng Cửu giới, thì mới là hoang đường.
Bắc Ly càng không biết, dĩ nhiên Bắc Tiểu Man không thể nào chiêu dụ Ninh Phàm, nàng chỉ mong dùng sợi dây cột Ninh Phàm lên trên cây, cầm roi da đánh hắn! Nàng mười ngàn lần cũng không muốn chiêu lãm Ninh Phàm. Hơn nữa, nàng còn bị Ninh Phàm ‘Phản chiêu lãm... bị đoạt đi Nguyên Dao ngọc. Bản thân Bắc Tiểu Man coi như đã bước nửa bước bước vào hậu cung của Ninh Phàm, sự trong sạch đã có vấn đề rồi a...
Tất cả những chuyện này, Ninh Phàm không ngu ngốc gì mà nói cùng Bắc Ly, tự dưng rước lấy phiền toái cho mình.
Bên kia bờ vân hải, trong lớp sương mù có một cái chuông vàng đứng thẳng, to lớn giống như thiên địa vậy.
Xa xa trông thấy chuông này, Ninh Phàm cảm thấy một cổ tiên uy áp tới trước mặt, làm mình không cách nào phi độn, chỉ có thể đi từng bước về phía cự chung giống như đang triều thánh .
- Công tử hãy xem, cái chuông vàng này chính là Luân Hồi chung đấy... Nó do tiên hoàng lập, theo lời truyền là trước thời thái cổ, mỗi khi qua 129600 năm, thì sẽ có cơ hội "Nghe đạo’ một lần, các tiên nhân sẽ gõ vang Luân Hồi chung, đánh thức tiên hoàng, đăng đài sen, chờ tiên hoàng nguyên thần hạ xuống, truyền đạo cho mười ức thế giới ...
- Lại là tiên hoàng…
Ninh Phàm bước từng bước đến gần chuông vàng, ánh mắt lần nữa cả kinh.
Hắn rất ít khi lộ vẻ xúc động như vậy.
Hắn phát hiện, cái cự chung sừng sững trong thiên địa, chấp chưởng luân hồi này, thực tế là qua giốngvới Đông Minh chung...
Cũng có sự khác biệt: hình dáng bề ngoài tương tự, nhưng nếu đặt chung một chỗ, Đông Minh chung quá mức nhỏ bé, chẳng qua là cực phẩm pháp bảo, cổ yêu tế khí, truyền thừa Định Thiên thuật mà thôi.
Còn cái tôn cự chung trước mắt, làm cho người ta có một cảm thụ trực quan, là chuông này có sức nặng đã đến mức kinh người. Một cái cự chungmà nặng nề hơn so với Tứ Thiên tiên giới, không người nào có thể di động... Cho nên, nó vẫn có thể ở Trầm thụy chi địa, không có cao thủ nào lấy đi được.
Sau khi khắc ấn yêu điển xong, Ninh Phàm đã nhớ rõ Thăng Uy chi thuật của Đông Minh chungThăng Uy chi thuật.
Hắn phát hiện, một khi mình vận chuyển Thăng Uy chi thuật, mơ hồ có một chút cảm ứng diệu kỳ cùng cái cự chung này. Thậm chí, hắn còn hấp thu một chút tiên uy, từ từ đề thăng uy áp của mình.
- Chuông này, là do tiên hoàng lập... Đông Minh chung, là do yêu tổ truyền thừa... Tiên hoàng tu luyện chính là tử khí, yêu tổ tu chính là kim quang, hai người xem ra không phải là cùng người, nhưng chung của hai người tương tự như vậy, sợ là giữa hai người, có mối quan hệ không cạn, có giao tình nào đó ở bên trong...
Lịch sử trước thái cổ, đã sớm thành không, Ninh Phàm cũng chỉ có thể bằng vào hai cái chuông vàng, phán đoán một chút tin tức.
Ánh mắt hắn chớp mắt một cái, bị Bắc Ly nhìn thấy, dung nhan trong trẻo lạnh lùng, dâng lên nụ cười hơi yếu ớt.
- Công tử cảm thấy chuông này nhìn quen mắt? Có phải là nghe nói qua về việc có một chuông vàng khác, cũng tương tự như chuông này?
- Không phải...
Ninh Phàm sẽ không nói ra Đông Minh chung.
- Công tử không cần chối, Đông Minh thiên trấn thiên chi bảo, không phải là một cái chuông vàng sao, chắc hẳn công tử ở hạ giới, cũng có nghe nói đến nhiều ... Di vật của Đông Thiên tổ đế, chẳng qua là khi gõ cự chung, thứ lấy được không phải là luân hồi chi âm, mà là tiếng sát phạt, thế nhân đánh giá đối với "Trấn thiên chung’ kia, chỉ có bốn chữ... Chung vang, giới diệt...
- Trấn thiên chung...
Sắc mặt Ninh Phàm không thay đổi, nhưng lại ghi nhớ kỹ lời nói của Bắc Ly.
Cách ở phía trước chung ba trượng, Bắc Ly liên tục thu bước, không cách nào đến gần Luân Hồi chung nửa bước.
Tay thon của nàng chỉ về hướng chiếc ngọc giá bên người. Trên giá này, cung phụng một cái kim chùy, dài ba trượng.
- Luân Hồi chung có tiên hoàng chi uy, trừ người thành tiên, cho dù là toái hư cao thủ cũng không cách nào đến gần cự chung trong khoảng cách ba trượng... Cho nên mới thiết đặt kim chùy này, lấy chùy gõ chuông, lấy chung thành âm, lấy âm tẩy phàm niệm trong lòng, hoàn thành bước trảm phàm thứ hai. Bắc Ly đã nói qua trước đây, đại tu sĩ tầm thường đột phá hóa thần, tối đa chỉ có thể gõ ba lần Luân Hồi chung, mà Bắc Ly gõ được 11 lần đó nga... Công tử gõ chuông, nếu ít hơn 11 lần, Bắc Ly sẽ coi khinh ngươi đó...
Bắc Ly lưu chuyển sóng mắt, lời này dĩ nhiên là nàng nói đùa, không có chút ác ý nào.
Bởi vì nàng mơ hồ cảm tri, Ninh Phàm sẽ không chỉ gõ có 11 lần.
Mà nàng cũng không hi vọng ngăn Ninh Phàm, muốn nhìn xem người thanh niên có tu vi thấp hơn nhiều so với mình này ẩn tàng sâu bao nhiêu.
- Mời công tử, gõ luân hồi!
Bắc Ly ôm quyền một cái, từ từ lui về phía sau, nhường sân lại cho Ninh Phàm.
Luân Hồi chung, Tiên Đế kinh (2)
Không lập tức gõ chuông, Ninh Phàm điềm đạm nhìn chuông vàng, trong mắt dâng lên một tia mê mang.
- Luân Hồi chung... Chuông này có một cổ lực lượng mà ta không cách nào lý giải ... Thủ đoạn của Tiên hoàng, không phải là ta có thể biết, đây là cao thủ đứng sừng sững trước tất cả chân tiên cao thủ sao. Sư tôn không yếu, Loạn Cổ tiên đế cũng không yếu, nhưng nếu đặt ở trước mặt tiên hoàng, thì hết thảy chỉ có đạo không mà thôi... Chuông này, ta có thể gõ mấy cái...
Hắn phất tay áo ngoắc một cái, kim chùy đã tới nơi tay!
Vẻ mê mang trong mắt Ninh Phàm dần dần tản đi, hóa thành sự cương nghị.
Tiên hoàng, là sư phụ của Loạn Cổ !
Loạn Cổ, có thể tính là một nửa sư phụ của mình !
- Hôm nay ta gõ chuông, không vì trảm phàm! Mà chỉ muốn âm thanh của chuông này, để hoài niệm về các bậc tiên của thời thái cổ ! Và vào một ngày nào đó, ta cũng phải đứng ở trên đỉnh của chúng tiên kia!
Đông!
Kim chùy đánh xuống,cự chung khẽ chấn, phát ra một đạo sóng âm màu tử kim giống như thực chất.
Sóng âm này thật giống như vòng sáng, vào lúc gõ ra, vòng sáng mở rộng, trùng điệp lan truyền đến ngàn dặm.
Lúc vòng sáng tới người, ánh mắt của Ninh Phàm chấn động một cái. Hắn phát hiện, tiếng chuông màu tử kim, khiến cho tâm cảnh của hắn đề thăng một phần!
Chuông này vô cùng huyền diệu, khiến hắn không cách nào lý giải, cho nên lại càng kính ngưỡng thủ đoạn của tiên hoàng.
Sự kính ngưỡng, càng hóa thành một ý chí sôi sục chiến đấu, hắn quyết định đi lên trên con đường mà Loạn Cổ, Tiên hoàng đã đi, dong ruỗi trong thiên địa!
- Tiếng thứ hai! Tiếng thứ ba! Tiếng thứ bốn!
Hắn trầm giọng, huy động kim chùy!
Đông! Đông! Đông!
Ba tiếng chuông một lúc, thật giống như hợp nhất, hóa thành vòng sáng sáng chói Tử kim, trùng điệp ra bốn ngàn dặm!
Gõ nhiều tiếng hơn nữa, tiếng chuông càng truyền đạt xa hơn, xa hơn, cho đến khi tiên hoàng nghe được!
Nhưng một tỉ năm trôi qua, tiên hoàng năm đó đã sớm không tồn tại, năm đó nghe nói các tiên đế đều đua nhau hóa thành tro bụi, chỉ lưu lại Thần Ma truyền thừa...
Tang thương! Trong lòng của Ninh Phàm dâng lên một chút tang thương, mà trong sự tang thương đó, chứa đựng luân hồi chân ý!
Đông!
Hắn gõ tiếng chuông thứ năm, truyền ra năm ngàn dặm!
Làm liền một mạch!
Đôi mắt đẹp của Bắc Ly lộ vẻ xúc động, nàng chưa từng nghe nói qua, có ai gõ Luân Hồi chung một lần năm chùy liên tục cả!
Mà ánh mắt nàng, cũng thể hiện vẻ khó tin, nhìn vào bóng lưng của Ninh Phàm!
Bóng lưng của Ninh Phàm, dần dần thể hiện sự tang thương, cổ lão, trong mỗi một tiếng tiếng chuông, khí tức của hắn đều thay đổi, dường như hòa hợp cùng tiếng chuông!
Rõ ràng là rất gầy yếu, nhưng bóng lưng này lại mang đến cho Bắc Ly một cảm thụ ngưỡng mộ.
Dường như đứng ở trước mặt nàng, không còn là Ninh Phàm, mà là... Tiên hoàng!
Đánh liền một mạch năm tiếng, nhưng Ninh Phàm, vẫn không dừng lại!
Ngay cả khi gõ xuống năm tiếng, dù là cực hạn của hắn, sau khi dừng lại một chút, theo như hắn tính toán, gõ ra 11 tiếng không khó, 14 tiếng miễn cưỡng, 19 tiếng chính là cực hạn...
Năm tiếng chuông, tâm cảnh trong veo, ít nhất đề thăng năm trăm năm tâm cảnh tu vi!
Gõ Luân Hồi chung, không chỉ là trảm phàm, không chỉ là hoài niệm đối với Loạn Cổ, Tiên hoàng, mà còn là thủ đoạn đề thăng tâm cảnh tuyệt cao!
- Hoàng ảnh, hiện!
Sau lưng của Ninh Phàm, từ từ hiện ra một đạo kim sắc hư ảnh, thời khắc hư ảnh này phơi bày, khí thế của Ninh Phàm đột nhiên tăng vọt, trong mắt dâng lên một đạo đế vương chi uy, gõ ra tiếng thứ sáu!
Đông!
Một tiếng này, vẫn không dừng lại, cơ hồ trong chốc lát, lại có năm tiếng chuông gần như đồng thời vang lên!
11 tiếng! Ninh Phàm gõ liền một mạch, gõ liền 11 tiếng chuông!
Chẳng qua là tiếng thứ 12, hắn không gõ ra nữa. Tâm cảnh vào giờ khắc này, đã đột phá hóa thần trung kỳ!
Giây phút này, hắn chợt thảng thốt, từ trong Luân Hồi chung, hắn loáng thoáng nhìn thấy một hình ảnh cổ xưa ...
Hình ảnh ấy, là luân hồi, nhưng lại chỉ lóe lên một cái rồi biến mất...
Trong hình ảnh kia, trong một cái liếc cực nhanh ấy, hắn nhìn thấy một nữ nhân, dung nhan mơ hồ, thật giống với Chỉ Hạc.
Trước khi nữ nhân biến mất, mắt trái của Ninh Phàm chợt lóe Tử Tinh, mục lực đề thăng cực nhanh, hắn nhìn thấy rõ dung nhan của nữ nhân kia, cũng không phải là Chỉ Hạc, mà là... Mộ Vi Lương!
Nàng đang ngồi ở trên tảng đá xanh, trong vườn trồng thuốc của Thiên đế, thêu một bức họa gì đó.
Trên bức thêu này, có một đôi Hồ Điệp bỉ dực song phi ...
Bên cạnh nàng, một đạo điệp ảnh, lung linh bay lượn...
Hình ảnh biến mất, ánh mắt của Ninh Phàm ngưng lại một cái.
- Hình ảnh ấy, là cái gì! Rõ ràng là Chỉ Hạc, vì sao cuối cùng, lại là Vi Lương...
...
Trong Vân Hải, có ba bước trảm phàm, có thiên đạo bia. Vân Hải này, là pháp thuật giới diện của Chưởng Bi tiên đế lập nên, là Tiểu Thiên Thế Giới.
Giới này liên kết qua lại cùng Hư Không giới, trong Hư Không giới, trên Huyền Vũ tinh, một lão giả hơi mập đầu hói lông mày trắng, ánh mắt nghiêm túc, đang truyền kinh giảng đạo cho Huyền Vũ Tinh tu sĩ.
Ánh mắt của ông ta có chút không vui, bởi vì một nữ đệ tử mà ông ta coi trọngnhất , vừa nhận được tin tức gì đó, cũng không hồi bẩm cùng vị sư tôn này một tiếng, trực tiếp thừa kiếm bay đi Vân Hải...
Cần phải biết, ông ta hôm nay cố ý xuất quan, là để truyền đạo cho Huyền Vũ Tinh, nhưng chủ yếu vẫn là vì nữ đệ tử kia, giảng giải một chút xem làm như thế nào để đột phá Luyện Hư kỳ bình cảnh.
- Ly nhi, ngươi thật là gây tức chết vi sư mà... Đã cô phụ vi sư cố ý xuất quan truyền đạo...
Bắc Ly, vừa là Tam tiểu thư của Di Thế cung, cũng là đệ tử được coi trọng nhất của Chưởng Bi tiên đế Mộng Huyền Tử,.
Sắc mặt Mộng Huyền Tử khó coi, nhưng sau nghe Nhất Thanh trông chừng đạo bi giải thích, nói là hạ giới có tu sĩ hóa thần, lại có thể nhìn thấy khí vận, cho nên mới mời Bắc Ly dẫn dắt người này hóa thần thăng vận.
Biết tin tức này, trong lòng Mộng Huyền Tử mới dễ chịu hơn một chút, nếu đúng là nguyên nhân này, như vậy Bắc Ly đi Vân Hải cũng có thể hiểu được.
Sắc mặt của ông ta ôn hòa trở lại, tiếp tục giảng đạo cho quần tu.
Nhưng một thời khắc nào đó, hai mắt của Mộng Huyền Tử chợt mở , thoáng qua một vẻ kinh ngạc.
- Bước trảm phàm thứ hai? Có người ở trước Luân Hồi chung, nhìn thấy luân hồi?!
- Không, không đúng, chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi, thứ người này nhìn thấy, hẳn là luân hồi tàn tượng...
- Nhưng khí tức của người này, dường như có chút quen thuộc, dường như đã gặp qua ở nơi nào rồi...
Ánh mắt của Mộng Huyền Tử có vẻ nghi hoặc.
Ông ta chưa nhớ lại, từng có một hạ giới dung linh, nhờ cơ duyên xảo hợp, thức niệm hóa tuyến, đi lạc vào Hư Không giới... Và Mộng Huyền Tử đã ra tay cứu người này.
Bất quá, ông ta không nhớ lại... cũng là không có biện pháp nào. Tiên đế có quá nhiều chuyện, mỗi một lần giảng đạo, cũng phải đối mặt với mấy triệu khuôn mặt xa lạ, nhớ lại tất cả mọi người, sợ là có chút khó khăn.
- Lão phu, đã từng gặp người này, người này xem ra đã lưu lại ở lão phu ấn tượng không tệ, nếu không lão phu không thể nào cố ý ghi nhớ khí tức của người này ... Nhưng, đã gặp qua ở nơi nào?
Mộng Huyền Tử đắn đo nói.