- Chuyện này người nào mà không biết, Lục Sinh yêu tướng, lấy mười vạn yêu quân, đại bại Bạch Nguyên yêu tướng của Liệt Thổ bộ!
- Vậy ngươi có biết, trong trận chiến này có một người, lấy một mình mấy lực, diệt Hãm Phong vệ một vạn năm ngàn tinh nhuệ. Hung danh truyền ra một cái, Liệt Thổ tiền tuyến lòng quân đại loạn...
- A! Có chuyện này! Ta mới vừa xuất quan vẫn chưa biết, mau nói một chút cho ta nghe đi!
- Chặc chặc chặc, ngươi hẳn không biết, Lục Bắc đó bị Liệt Thổ bộ Phong hiệu yêu tướng, thưởng hồng ba ngàn vạn truy nã... Ai cha cha, ba ngàn vạn, có nhiều tiên ngọc như vậy, lão tử có thể làm bao nhiêu chuyện!
- Lục Bắc... Cái tên của người này dường có chút quen tai...
- Có thể không quen tai ư! Ngươi nói Lục Bắc là ai, đây chính là hoàn khố lớn nhất của Bắc Mạc thành chúng ta... Nhưng vào nửa tháng trước, người này một bước đạp vỡ Minh Ngọc lâu...
- Đạp vỡ Minh Ngọc lâu sao?! Sự kiện kia do hắn làm à? Lục Bắc, Lục Bắc, ta nhớ ra rồi, Lục Bắc không phải là ’Bắc mạc chi sỉ' của thành ta đó sao. Hắn chẳng lẽ không phải là phế vật, mà là hóa thần trung kỳ cao thủ ư?!
Trong Bắc Mạc thành, tùy ý có thể nghe thấy nghị luận như thế.
Một thanh niên áo trắng dắt một thiếu nữ ánh mắt mông lung đi qua đường phố, cũng không thèm để ý mọi người nghị luận.
Một khi có người nhận ra thân phận của thanh niên, lập tức thật giống như thấy quỷ vậy, đua nhau né tránh.
- Hắn chính là Lục Bắc! Huyết Lan vệ Lục tổng binh!
- Hư, nhỏ giọng một chút...
Ninh Phàm yên lặng không nói, hắn không chú ý chút nào với những nghị luận đó.
Khoảng cách từ tin đại thắng Mãng Nguyên đã qua đi nửa tháng. Trong thời gian đó, Ninh Phàm mỗi ngày chạy tới Kinh tháp, tu tập cổ yêu văn.
Cổ yêu văn khó học. Một bút rạch một cái, đều giấu giếm phù trận thuật thức.
Thậm chí thuật thức của mỗi một chữ viết có hàm nghĩa khu sử thần thông, đều được dùng một quyển sách ghi chép.
Không sai, một chữ trong một quyển sách, mỗi một chữ đều tương đương với một loại phù trận.
Lấy tài trí của Ninh Phàm, thời gian nửa tháng, mới học hết 200 yêu văn. Mà 200 chữ này chính là toàn bộ yêu văn của Bắc Mạc thành.
Dựa vào 200 chữ này chỉ có thể phiên dịch một phần ba khẩu quyết trên Đông Minh chung, đứt quãng, tối tăm khó rõ ràng.
Mà công pháp loại vật này, kém một chữ, chính là khác biệt trời vực...
- Bắc Mạc thành, thuộc về biên cảnh chiến loạn chi thành, chữ viết yêu tộc hiển nhiên không hoàn toàn. Muốn tu tập đầy đủ yêu văn, phải đi La Vân đô quận... Vân tướng Lục Đạo Trần, người ta gọi là Lục phu tử, lời đồn đãi người này bác học đa tài, tinh thông thượng cổ yêu văn, trong quận đó, càng thu nạp có thác bản của “yêu điển”... Muốn phá giải toàn bộ khẩu quyết, vẫn cần phải đi đô quận một chuyến. Vả lại liên quan tới đệ tam giới giới lộ, ta cũng nhất định phải đến gần Lục Đạo Trần, mới có cơ hội dò xét ra...
Hắn tự nói, những lời ấy Mộ Tiểu Hoàn nghe không hiểu gì.
Tiểu Kết Ba ngước đầu, cái miệng nhỏ vừa gặm bánh nướng, vừa mở to mắt nhìn Ninh Phàm.
- Chủ nhân, chúng ta đi đâu?
- Đi tìm Lục Sinh, hôm nay là ngày cùng hắn ước định yêu huyết giác tỉnh...
Nửa tháng sống ở Kinh tháp, Ninh Phàm chẳng những học cổ yêu văn, càng tra duyệt tin tức huyết mạch giác tỉnh.
Sau khi đi thu nạp thiên địa khí, nhật nguyệt chi linh, huyết nhục chi tinh, ích mạch, chính là yêu thú.
Mà nếu yêu thú dung linh, lại không ít cũng có thể hóa ra hình thái nửa người nửa thú.
Đến yêu thú kim đan, có thể tuyển chọn hoàn toàn hóa hình, hoặc hoàn toàn hóa thú, chuyện này, sẽ đứng trước lần yêu huyết giác tỉnh đầu tiên.
Tới nguyên anh, yêu tu kết yêu anh, yêu thú lại giữ vững yêu đan không thay đổi.
Bước này, cần bước thứ hai giác tỉnh yêu huyết.
Sau khi hóa thần, yêu tu thành yêu tướng, yêu thú thành hoang thú.
Sau khi hóa thần, yêu huyết có thể bước thứ ba giác tỉnh.
Lần đầu tiên yêu huyết giác tỉnh, trừ phi có Chân Linh chủng tộc huyết mạch, nếu không, phần lớn đều là huyết mạch bình thường. Chia làm Vũ yêu, Thảo yêu, Thú yêu, Hải yêu, Linh yêu hơn mười chủng loại khác nhau.
Lần thứ hai yêu huyết giác tỉnh, lại sẽ cụ thể tiến hóa, tỷ như Ninh Phàm vũ yêu, được tiến hóa ưng, hạc, tước, cáp, lộ, nhạn, dơi, kền kền, yến vô số yêu chủng.
Nhưng mà chút đó đều thuộc về yêu chủng bình thường, một ít hiếm có chính là yêu chủng hỗn hợp, như sư thứu là máu của thú yêu cùng vũ yêu đồng thời giác tỉnh, chính là một loại hỗn hợp.
Hi hữu nhất, chính là thái cổ tàn mạch!
Thái cổ Minh Tước, thái cổ Hỏa Phượng, thái cổ Kim Ô, loại này đều là thái cổ Chân Linh huyết mạch.
Nếu có thể kích thích huyết mạch như thế, đối với yêu tu mà nói, có thể nói một bước lên trời, sau khi bay lên, có khả năng gia nhập Chân Linh chủng tộc.
Nhưng lần thứ hai giác tỉnh, mặc dù kích thích thái cổ huyết mạch, cũng bởi vì quá mức mỏng manh mà bị gọi là tàn huyết.
Những thứ tàn huyết này chỉ có lúc lần thứ ba giác tỉnh mới có khả năng tấn thăng một lần cuối cùng.
Ánh mắt của Ninh Phàm nhất quyết, mục tiêu của hắn, dĩ nhiên là thái cổ yêu mạch. Cho nên lần thứ hai giác tỉnh, hắn chí ít cũng giác tỉnh ra thái cổ tàn mạch mới có thể.
Trong tay tổng cộng có 20 vạn chiến công, hắn ít nhất có cơ hội hai lần giác tỉnh.
Trong Bắc Mạc thành, thành đông cấm địa.
Nơi đây đặt một cái trứng màu đen khổng lồ cao vạn trượng, cho Ninh Phàm một loại cảm giác quen thuộc quỷ dị.
Vật này là yêu tướng chi noãn, làm cái trứng để cho yêu tướng ngủ say, Ninh Phàm đã từng đọc qua từ Kinh tháp, nhưng đây là lần đầu tiên mà hắn quan sát nó ở khoảng cách gần như vậy.
- Yêu tướng chi noãn...
Ninh Phàm thu hồi tâm tư, từng bước ép tới gần.
Lúc đến gần cự noãn, trong đó lập tức truyền ra mấy đạo tiếng lạnh như băng.
- Người tới hãy dừng bước! Từ hôm nay, ao huyết mạch bị yêu tướng đại nhân trưng dụng, người không liên quan, mau cách xa!
Giữa tiếng la mắng, liền thấy trên cái trứng đen, rách ra một quang môn, 12 đạo nguyên anh giáp vệ, đi ra từ quang môn, ánh mắt bất thiện nhìn về Ninh Phàm.
Nhưng thấy rõ dung mạo của Ninh Phàm, 12 người đều sắc mặt đại biến, lập tức cung tay thi lễ.
- Bọn ta xung động vô lễ, xin Lục tổng binh tạ tội!
Tổng binh tức là tổng lĩnh tất cả yêu binh!
Những nguyên anh yêu binh này sự sống chết của mỗi người, tất cả thuộc về Ninh Phàm một lời mà quyết!
Vừa nghĩ tới ngôn ngữ mạo hiểm, đắc tội Ninh Phàm, 12 người đều sắc mặt sầu khổ, nhưng Ninh Phàm cũng không nói thêm điều gì, chẳng qua là gật đầu một cái, hỏi.
- Huyết mạch yêu trì, có chuẩn bị ổn thỏa hay chưa?
- Tổng binh yên tâm! Bên trong huyết trì, đã rót đầy máu của kim đan yêu thú. Hơn nữa yêu tướng hạ lệnh, trong vòng vạn trượng chung quanh huyết trì, không cho bất luận kẻ nào dòm ngó, hay lưu lại. Nếu Tổng binh đối với thú huyết không hài lòng, mạt tướng lập tức phái người thay đổi thú huyết...
- Không cần, dẫn đường đi!
Ninh Phàm vỗ vỗ lên đầu của Mộ Tiểu Hoàn, sau khi hắn rỉ tai, thu nàng vào trong Đỉnh Lô hoàn, chợt sắc mặt trầm xuống, dưới yêu binh dẫn đường, bước vào quang môn.
Trong cái trứng đen, tối tăm rậm rạp tất cả đều là hắc giáp vệ sĩ, ở chỗ này thủ vệ Ninh Phàm huyết mạch giác tỉnh, đủ thấy Lục Sinh coi trọng chuyện này.
Phía cuối con đường, là tòa nội cung thứ nhất, trong cung này đứng thẳng một khối ngọc bích, là yêu ảnh bích.
Dưới ngọc bích, sớm có đám người Lục Sinh, Lục Uyển Nhi đang chờ.
- Lục Tổng binh, Mãng Nguyên chi tiệp, có công của ngươi. Hôm nay ngươi giác tỉnh huyết mạch, Lục Sinh ta tự mình làm hộ pháp cho ngươi. Nếu có người nào nhắm mắt, dám loạn táy máy tay chân, Lục mỗ sẽ giết!
Lục Sinh nói ra lời ấy tất nhiên cảnh cáo hai cha con Lô Tông Vân, Hạo Thần.
Cảm nhận được yêu tướng chi uy, Hạo Thần quanh thân run lên, lập tức cúi đầu, không dám bức thị.
Còn Lô Tông Vân cha của y thì cười khổ cung tay.
Lão ta tự hỏi, mình chưa từng gài bẫy hại qua Lục Bắc giác tỉnh, chẳng qua là giải thích của lão, Lục Sinh không tin.
- Lục Tổng binh yên tâm, ty chức nhất định làm hết sức, bất quá kính xin Tổng binh chú ý một ít, chớ... nhất định chớ thất bại...
Ngàn vạn chớ thất bại!
Lục Bắc ngươi vạn nhất thất bại một lần nữa, Yêu tướng đại nhân, khẳng định cho rằng Lô mỗ nhân ta làm hại!
Ông trời có thể thấy, Lô mỗ nhân giữ chức này được gần ngàn năm, nhưng chưa từng gài bẫy qua một người a!
- Ừ, giác tỉnh huyết mạch, sự quan trọng đại, Lục mỗ tự sẽ toàn lực ứng phó!
- Ha ha, như vậy là tốt rồi, là tốt rồi...
Lô Tông Vân âm thầm ánh mắt chợt kỳ lạ, Lục Bắc trước mắt, vô luận là khí độ hay là uy thế, đều tuyệt không phải Lục Bắc trong ký ức của lão có thể so sánh.
La Vân bảy trăm yêu binh giác tỉnh, Lục Bắc là một người duy nhất thất bại vào lần thứ hai giác tỉnh.
Đối với hoàn khố tử đệ thất bại khi giác tỉnh huyết mạch, Lô Tông Vân ấn tượng quả nhiên sâu đậm. Năm đó, lão ta thậm chí còn chắc chắn, nếu không phải Lục gia tổ ấm, Lục Bắc tuyệt đối không cách nào kết anh...
Chẳng qua là giờ phút này Lô Tông Vân lại tin chắc, Lục Bắc trước mắt, tuyệt không phải một người yếu dựa vào tổ ấm.
Lão ta hàng ngày ở cùng yêu huyết, cảm ứng đối với yêu huyết càng bén nhạy hơn nữa. Từ trên người Ninh Phàm, Lô Tông Vân cảm nhận được một cổ yêu huyết khí khổng lồ đến khiến cho lão ta hít thở không thông.
Đó tựa như Ninh Phàm trảm sát qua mấy chục vạn nguyên anh yêu thú, thôn phệ qua ngàn đầu hoang thú...
- Nhất định là ta nhìn lầm rồi... Thôn phệ máu của ngàn đầu hoang thú, loại chuyện như vậy, làm sao có thể...
Lô Tông Vân cười khổ lắc đầu, thầm nói mình thật là suy nghĩ nhiều.
- Mời Lục Tổng binh trên yêu ảnh bích, lưu lại một chút yêu huyết khí tức, dựa vào khí tức này, ngọc bích có thể kết luận huyết mạch của Tổng binh.
Ánh mắt của Ninh Phàm đảo qua ngọc bích. Nó cao ngàn trượng, ghi chép mấy vạn tên họ, sau đó ghi chú chủng loại huyết mạch của mỗi người.
Hắn không nhiều lời, bức ra một chút yêu huyết, bắn tới trên ngọc bích.
Lập tức, ngọc bích dựa vào vị trí sau, xuất hiện thêm một tên họ.
Lục Bắc, Vũ yêu huyết, huyết mạch bình phân, 17 đoạn.
17 đoạn bình phân, vỗ vào vạn tên sau này, nhưng cũng không phải là thấp nhất.
Dù sao thì Ninh Phàm tuy không hiểu phương pháp giác tỉnh huyết mạch, hoặc nhiều hoặc ít thôn phệ qua rất nhiều máu của thú dữ, vô hình trung, huyết mạch đề thăng không ít.
- 17 đoạn sao, tốt, không tính là thấp... Như vậy, Tổng binh đại nhân chỉ cần sau khi vào huyết trì, cố gắng hấp thu huyết trì huyết lực. Riêng Lô mỗ thì trước yêu tượng làm lễ bái yêu tổ, phù loan làm phép, vì Tổng binh đại nhân đề thăng huyết mạch lực. Chỉ cần huyết mạch bình phân đạt tới 25, là được bắt đầu giác tỉnh huyết mạch...
25 đoạn, đúng là có thể bắt đầu giác tỉnh huyết mạch.
Nhưng sau 60 đoạn, lại có thể nếm thử giác tỉnh hỗn hợp chủng.
Nếu huyết mạch đạt tới 100 đoạn, thậm chí có thể giác tỉnh... thái cổ tàn mạch!
Đối với một người từng huyết mạch giác tỉnh thất bại mà nói, Lô Tông Vân không cho rằng Ninh Phàm có thể đạt tới đến 60 đoạn, chớ đừng nhắc tới 100 đoạn.
Thậm chí đối với Ninh Phàm có thể đạt tới 25 đoạn bình phân hay không, đều có bảy phần lòng tin.
Ai bảo tên Lục Bắc đó từng có một lần lịch sử đen tối - giác tỉnh thất bại làm chi...
- Chỉ mong người này có thể đạt tới 25 đoạn... Nếu không, ai cha, Yêu tướng đại nhân khẳng định cho rằng là lão phu gia hại người này...
Lô Tông Vân thở dài.
Nội cung, ở gian cung điện thứ hai, có một cái kim tượng cao trăm trượng, là yêu tượng bằng đồng của thú sáu chân!
Ánh mắt của Ninh Phàm đảo qua tượng này, âm thầm ngưng trọng, Lục Túc đồng thú này nhấc lên kim vũ, mắt nhìn xuống càn khôn. Ánh mắt kia rất giống với yêu tổ tàn cảnh khi tiếng Đông Minh chung vang lên...
Từ sau khi Ninh Phàm ở Kinh tháp xem qua, hắn đã biết, Lục Túc chi yêu thú này là pháp tướng của thái cổ kim ô!
Chẳng qua là tầm thường kim ô tộc nhân có thể có ba chân, đó đã là nghịch thiên, tu ra bốn chân, được xem như Vương tộc kim ô. Người có sáu chân, trong thiên hạ, tuyên cổ thứ nhất, chỉ có một con quạ này!
Thậm chí lúc đối mặt yêu tượng, Ninh Phàm yêu huyết run lên.
Sau khi Ninh Phàm luyện hóa tâm quyết kim quang, hắn mơ hồ cảm giác, trong yêu huyết của mình xuất hiện thêm một tia màu vàng.
Màu vàng nọ hẳn là một tia... yêu tổ kim niệm! Vào thời khắc này, cùng yêu tượng như sinh ra cộng minh!
- Thái cổ kim ô sao…?
Ninh Phàm tâm tư xoay chuyển trăm vòng.
- Dựa vào yêu tổ kim niệm, ta có thể thoát khỏi vũ yêu thân, thành tựu kim ô thân thể. Song có điều... thủ xảo như vậy, tuy nhất định thành công, nhưng lần thứ hai giác tỉnh, dựa vào tàn niệm, nhiều nhất giác tỉnh ra tàn huyết. Sau khi ba lần giác tỉnh, tàn huyết đề thăng, nhiều lắm chẳng qua là trình độ của kim ô yêu huyết tầm thường. Nếu như vậy, tư chất yêu đạo của ta, tựa như Lý Bạn, Chân Linh huyết, nghe rất êm tai, ở Cửu giới khiến người hâm mộ, nhưng ở Yêu Linh chi địa, Chân Linh huyết mỏng manh, chỉ tính là bình thường...
Ninh Phàm cau mày, giác tỉnh yêu huyết, có yếu tố ngẫu nhiên ở trong đó, nhưng cũng là bị ý chí của người khác ảnh hưởng.
Mình ổn thỏa giác tỉnh tàn huyết, hay là... phóng tay đánh liều một trận?
Lô Tông Vân với thân phận tế ti, đứng trước yêu tượng, bắt đầu hướng trên mặt lau yêu huyết, cũng dâng hương đảo chúc. Chẳng qua là trong thần sắc, vẫn đầy mặt buồn bã, cắn răng nói.
- Xin Lục Tổng binh chớ đem giác tỉnh yêu huyết làm thành trò đùa... Nếu bây giờ thất bại, xin Tổng binh chứng minh, ty chức không làm hại Tổng binh...
- Yên tâm, vô luận thành bại, Lục mỗ sẽ không tạt nước dơ lên người của ngươi!
Ninh Phàm gật đầu một cái, không nhiều lời. Một mình đi vào gian cung điện thứ ba.
Cung điện này ngàn trượng trống trải, sàn nhà bằng kim loại màu vàng đen, phác họa có từng vũng phức tạp, tựa như trận văn bàn yêu dị, quán chú có kim đan yêu thú huyết.