11 tiếng! 11 tiếng chuông!
Chỉ cần một hơi, là gõ được... 11 tiếng!
Bắc Ly vốn đã lường trước rằng, với đạo tâm kiên định của Ninh Phàm, nếu liều mạng có thể gõ 19 tiếng...
Nhưng nàng không ngờ rằng, Ninh Phàm lại lĩnh ngộ Toái Hư Tam thuậtHoàng Ảnh thần thông của Toái Hư Tam thuật, lấy uy lực của đế vương , chống lại tiếng chuông.
Không chuẩn bị chút nào, liền bị tiếng chuông theo nhau mà đến đánh loạn khí tức. Bắc Ly hơi trấn định lại, điều tức pháp lực, khí tức mới dần dần bình phục, nhưng hai gò ngực vẫn nhẹ nhàng phập phồng.
- Không hoàn toàn hóa thần, lại ngưng ra hoàng ảnh, hơn nữa ở Thập Bộ Kiều thậm còn thích phóng ra Hóa thân chi thuật... Toái Hư Tam thuật, hắn đã lĩnh ngộ hai thuật... Thật là quái vậtmà...
Ninh Phàm cũng không biết một phen hành động của mình đã để lại cho Tam tỷ của Bắc Tiểu Man hảo cảm không nhỏ.
Nhưng điều đó hắn không quan tâm. Hiện giờ hắn chỉ quan tâm cự chung trước mắt, và đạo tàn tượng chợt lóe lên rồi biến mất kia.
- Tàn tượng ấy rốt cuộc là cái gì...
- Là luân hồi!
Trong Âm Dương tỏa, truyền ra thanh âm uể oải buồn ngủ của Lạc U.
- Luân hồi?
Ninh Phàm hơi ngẩn ra, chợt nhẹ nhàng oán thầm trong bụng, ”Lạc U tiểu thư, cô luôn ở thời điểm ta cần, tỉnh dậy a.”
- Đúng mà, vốn định ngủ thêm một lát nữa, nhưng tiếng chuông của ngươi, có chút quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người đấy... Luân Hồi chung, thật là hoài niệm, tỷ tỷ đã không nhớ rõ, năm đó vào lúc hóa thần, gõ chuông này, là chuyện bao nhiêu năm về trước ... Ngủ say, một khi ngủ say, liền quên mất năm tháng ...
Thanh âm của Lạc U, thoáng thương cảm chốc lát, lập tức liền khôi phục tinh thần.
- Em trai giỏi, ngươi đã sắp hóa thần rồi sao... Một hơi gõ 11 tiếng chuông, thật là lợi hại, tỷ tỷ năm đó, một hơi chỉ gõ ra 10 tiếng...
- 10 tiếng?
Ninh Phàm kinh ngạc. Nói như vậy, cho dù mình gọi ra Hoàng Ảnh thần thông, mượn tới đế vương chi uy, cũng chỉ so với Lạc U năm đó hơi mạnh một chút mà thôi.
- Nhưng cho dù là tỷ tỷ, cuối cùng cũng chỉ gõ ra 24 tiếng chuông, nhưng không hề nhìn thấy luân hồi... Luân Hồi chung, trong đó có giấu luân hồi chi lực của tiên hoàng, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, bởi vì không có người nào có thể sử dụng chuông này như ngươi có thể thấy luân hồi. Cho dù chỉ là một chút phiến đoạn, cũng có thể coi là sự thật kinh người rồi. Dĩ nhiên, có lẽ cũng có người nhìn thấy luân hồi, nhưng không lộ ra, nếu vậy thì tỷ tỷ không biếtrồi... Ngươi có muốnnhìn thấy rõ luân hồi hay không?
- Ngươi biết phương pháp?
Ninh Phàm bật cười, Lạc U ở những thời điểm mấu chốt luôn có thể đưa ra những trợ giúp hữu hiệu.
- Biết một ít, chỉ nghe đồn đãi, nhưng là thật hay giả ta không biết.Dù sao, ta không cách nào đi tới gần Luân Hồi chung trong vòng ba trượng...
- Nói cho ta phương pháp, ta muốn nhìn rõ, cô gái kia...
- Ném kim chùy xuống, bước đến bên cạnh cự chung, lấy quyền gõ chuông, nếu gõ ra được con số Thiên Cương Địa Sát... tức 108 tiếng, thì có thể...! Dĩ nhiên, dù sao đây chỉ là truyền thuyết, chưa có ai thử qua, bất quá ngươi có thể thử một chút, tỷ tỷ coi trọng ngươi đó... Ai, ta lại mệt nữa rồi...
Dường như có tiếng cửa sổ khép lại, thanh âm của màn buông xuống giường, Lạc U tựa hồ lại chìm vào giấc ngủ.
Ninh Phàm yên lặng, nhìn Luân Hồi chung, nhắm hai mắt, nhớ lại nữ nhân mới vừa rồi.
Rõ ràng đó là Chỉ Hạc, nhưng rốt cuộc, lại biến thành Mộ Vi Lương... Đó là ý gì...
- Chỉ Hạc...
Thăng Uy chi thuật vận chuyển. Ninh Phàm giương đôi mắt, ném kim chùy xuống!
Bắc Ly không hiểu, làm sao Ninh công tử đã gõ ngon lành 11 tiếng chuông, rồi không gõ nữa, lại ném kim chùy xuống. Đây là lấy 11 tiếng chuông làm thành tích, kết thúc bước trảm phàm thứ hai sao?
Bất quá Ninh công tử đã gõ 11 tiếng, tâm cảnh đề thăng tới hóa thần trung kỳ, trảm phàm như vậy, tựa hồ cũng đủ rồi.
Chẳng qua là trong mắt Bắc Ly, vẻ thất vọng không cách nào che giấu... Dù sao nàng cũng mong đợi, Ninh Phàm gõ ra 49 tiếng chuông, vượt qua Bắc Thiên đệ nhất hóa thần đánh ra ’48 tiếng kia, trở thành truyền thuyết của Bắc Thiên.
Thất vọng này, mới vừa dâng chốc lát, lại hóa thành sự khó tin.
Bởi vì Bắc Ly nhìn thấy, Ninh Phàm cất một bước, bước vào trong vòng ba trượng gần Luân Hồi chung!
- Trừ chân tiên ra, ai có thể đến gần Luân Hồi chung... Hắn, sao có thể làm được?
Ngoài ba trượng, trên vai Ninh Phàm giống như chịu tiên uy của một tòa núi đè ép.
Trong vòng ba trượng, chỉ bước ra một bước, cảm giác ấy dường như từ một ngọn núi gia tăng thành hai ngọn.
- Thăng uy!
Huyết quang gia tăng lên thân, quanh thân Ninh Phàm dâng lên vòng xoáy uy áp, ánh mắt ngoan cường, lấy Định thiên thuật uy tự quyết, thôn phệ từng tia tiên uy.
Bước ra một bước này, hắn không bước tiếp bước thứ hai, nhưng uy áp đang tiếp tục tăng lên.
Hóa Thần hậu kỳ, dần dần đột phá điên phong, đạt tới bán bộ luyện hư.
Dường như bị giới hạn bỡi cảnh giới, vô luận như thế nào, Ninh Phàm tạm thời không phá được Luyện Hư.
Nhưng theo quá trình thôn phệ tiên uy, trong khí thế uy áp của hắn, dần dần có nhiều thêm một chút... khí tức của chân tiên!
Uy thế không tăng thêm nữa, lại từ từ phát sinh chất biến.
Chân tiên khí tức ấy nhập vào trong cơ thể của Ninh Phàm, tiến vào bên trong nguyên anh của hắn, lưu lại một tia tử khí.
Thời khắc tử sắc này dâng lên , hắn bừng tỉnh phát hiện, khí vận của mình lại đang thay đổi theo khí thế!
Trong khí vận màu xanh thẵm, màu đen thẵm đó đang thay đổi đậm hơn, còn màu xanh lá cây đang từ từ hóa thành màu xanh thuần túy.
Thậm chí, theo một phần tâm ý của Ninh Phàm, khí vận màu xanh thẵm tự phân chia thành hai màu: màu mực, và màu xanh!
- Hai đạo khí vận!
Trong lòng Ninh Phàm chấn động một cái, sau khi hấp thu tiên uy màu tím kia, chẳng những khí vận của hắn đề thăng, mà còn từ một loại khí vận chia ra làm hai đạo...
Chuyện như thế này nói ra sợ không có người tin, nhưng đây là sự thật!
Chúng giống như một đạo âm dương ngư vậy, hòa vào nhau!
Trong lòng Ninh Phàm chấn động, hắn không biết tình hình như thế, là lợi ích do Âm Dương tỏa, hay là do tiên uy của tiên hoàng mang tới .
Tóm lại, khí vận của hắn, trước đây chưa từng có ai có.
Khí vận của Lão ma vì sao có màu đen? Chẳng lẽ là ông ta từng bị người mưu hại, không tiếc tự ô uế khí vận sao...
Chỉ có điều kết quả của quá trình tự làm ô uế đó, đã khiến khí vận cực kém, chém chết kim đan cũng không thu được đạo quả, những thứ bảo bối như Ngọc hoàng thảo, Bàn Ma thảo như thế tồn tại ở Thất Mai, nhưng ông ta không cách nào phát hiện. Thậm chí Âm Dương tỏa bay qua trước mắt , ông ta cũng không nhận ra, rồi luyện chế tứ chuyển đan dược, thất bại đến mấy mươi lần!
Khí vận màu đen, tránh được kế mưu hại của kẻ địch, nhưng cũng là một loại tự tổn hại đối với bản thân.
Mà khí vận của Ninh Phàm, vào giờ khắc này, đã trở nên đặc thù.
Thậm chí, ngay cả chưởng vận tiên đế cũng chưa chắc ngờ tới, khí vận đã biến thành màu đen, lại còn có thể có cơ hội hồi phục!
Khí vận, quyết định vận số của một người tu sĩ.
Ít nhất, nếu như muốn trở thành Luyện Đan Tông Sư, khí vận tuyệt đối không thể yếu kém. Nếu không cũng giống như lão ma vậy, luyện một lần đan, sẽ thất bại một lần...
- Ta, chấp mê rồi!
Ninh Phàm kiên định ánh mắt, bước ra bước thứ hai!
Động Hư bảo hắn hóa ma, lấy cách này để tránh khỏi kẻ địch tính kế. Nhưng có lẽ, hắn không cần phải cực đoan như vậy, hoàn toàn tự ô nhiểm khí vận của mình, biến thành ma...
Sự bẩn thỉu so với sạch sẽ, vận đen so với vận tím, tốt hay xấu, thiện hay ác, đẹp hay xấu xí, băng so với lửa... Chưa chắc những thứ đó không thể cùng tồn tại với nhau!
Trong Âm Dương ma mạch, có một chữ “Kiêm”, tức là gồm thâu, là cùng tồn tại!
Thăng Uy chi thuật, âm thầm vận chuyển.
Màu sắc của khí vận càng thay đổi nhanh hơn.
Xem ra, màu mực càng ngày càng đậm, thật giống như trở thành màu đen xì, thậm chí không còn là màu mực thẵm nữa.
Nhưng chỉ cần tâm niệm của Ninh Phàm phân ra, hai loại khí vận sẽ chia tách, màu mực vẫn còn là màu mực, khí vận màu xanh lại từng bước hóa thành màu xanh da trời.
Khi Ninh Phàm hoàn toàn đến gần Luân Hồi chung, bàn tay sờ lên trên Luân Hồi chung, hắn đã làm một chuyện to gan nhất trong cuộc đời.
Trực tiếp lấy Thăng Uy chi thuật, hấp thu Tiên hoàng chi uy trong Luân Hồi chung...!
Nếu là người ngoài, khi nhìn khí vận của Ninh Phàm, ssẽ cảm thấy khí vận của người này càng đề thăng càng đen, giống như một giọt mực đen xì.
Chỉ có Ninh Phàm biết, khí vận màu đen đang đề thăng, thì một nửa khí vận còn lại cũng đang đề thăng, cũng từ từ hóa thành màu tím thuần túy!
Khi khí vận hoàn toàn biến thành màu tím, màu mực đen che giấu màu tím kia, không người nào biết...
Nhưng Ninh Phàm biết, khí vận mình, đã trở lại!
- Đa tạ!
Hắn hướng về phía Luân Hồi chung là một vật chết, cất lời nói rất khó hiểu đối với người ngoài đó, rồi chợt quyền mang hóa thành ngọc sắc, đánh một quyền vào Luân Hồi chung.
Đông!
Tiếng chuông thứ mười hai, cuối cùng vang lên!
- Ninh công tử, lại có thể đi tới gần chuông, lấy thân thể đánh chuông! Hắn chẳng lẽ là chân tiên sao?
Thanh thứ mười ba, thanh mười bốn ... Thanh hai mươi.
Thanh hai mươi mốt, thanh hai mươi hai ... Thanh bốn mươi chín.
Tiếng chuông thứ bốn mươi chín vang lên, truyền ra bốn mươi chín ngàn dặm! Ở trong lòng Bắc Ly, cũng chấn động một cái thật mạnh, vang vọng không ngừng.
Tiếng chung này vang lên, làm cho Bắc Ly tin chắc rằng, một khi Ninh Phàm đột phá hóa thần hậu kỳ, sợ rằng đệ nhất Bắc Thiên hóa thần chính là người này!
Một tiếng chuông vang, có thể tẩy rửa tâm cảnh, đề thăng trăm năm tâm cảnh tu vi.
108 tiếng chuông vang lên, có thể đề thăng một vạn tám trăm năm tâm cảnh!
Hóa Thần trung kỳ tâm cảnh, trong tiếng chuông vang, từng bước một bước tiến vào hậu kỳ, điên phong, thậm chí còn là bán bộ luyện hư.
Luân Hồi chung, không gia tăng tu vi của Ninh Phàm, nhưng làm khí thế, khí vận, các loại phương diện tâm cảnh của hắn sinh ra chất biến.
Đông!
Ninh Phàm đấm một quyền cuối cùng vào Luân Hồi chung, cường đại phản chấn chi uy, khiến hắn hộc máu.
Đổ máu Luân Hồi chung, nhưng ánh mắt lại hiện vẻ hài lòng, bởi vì sau một tiếng chung này, hắn lại nhìn thấy luân hồi!
Nhưng chợt, ánh mắt hắn đại biến!
Luân hồi chi lực, vượt xa ngoài dự liệu của hắn, thậm chí so với Thần Du Vạn Dặm thuật trước kia, càng không thể đụng chạm!
Dường như có một đạo hấp lực, hoàn toàn hút tâm thần của hắn vào bên trong Luân Hồi chung...
Ninh Phàm biết, lần này mình sợ là chân chính gặp hung hiểm rồi...
...
Tiếng chuông cuối cùng này, truyện ra Vân hải, vang vọng thật lâu ở Huyền Vũ Tinh .
Huyền Vũ Tinh lớn như vậy, hơn 4700 tu chân quốc, mấy ức tu sĩ, vào giờ khắc này, đồng loạt ngẩng đầu lên, đều không hiểu tiếng chuông này từ đâu mà tới. Nhưng khi nghe tiếng chuông, tất cả tu sĩ đều mắt lộ ra mê mang, nghi hoặc, giống như Ninh Phàm vào lúc ban đầu khi nhìn thấy Luân Hồi chung, bị luân hồi chi lực làm cho mê hoặc vậy.
Một tiếng chuông, lại khiến cho mấy ức tu sĩ đồng loạt thất thần trong thoáng chốc.
Mà sau khi khôi phục thần trí, thậm chí không có người nhớ được, mới vừa rồi phát sinh chuyện quỷ dị gì, dường như một đoạn ký ức ấy bị rút đi mất một cách vô căn cứ vậy!
Chỉ có Mộng Huyền Tử thân là tiên đế, là ngăn chặn được tiếng chuông!
Ông ta vốn nghi hoặc, suy tư thân phận của Ninh Phàm, nhưng khi tiếng chuông này truyền ra, ông ta lập tức kinh hãi đứng lên, và đột nhiên nhớ ra.
- 108 lần khấu vấn! Luân hồi chi lực! Lão phu nhớ ra rồi, người này là hắn! Là hậu sinh ở Vũ giới!
Người này khi còn là dung linh tu vi, lại nhầm thi triển chân tiên thần thông, thần du vạn dặm, thăm dò Huyền Vũ tinh.
Hôm nay ở trong Vân Hải, tên hậu sinh này ở hóa thần cảnh giới, gõ lên 108 tiếng Luân Hồi chung!
Nếu chỉ như vậy, tiếng chuông không thể nào truyện ra khỏi trăm vạn địa giới của Vân hải , truyền khắp Huyền Vũ Tinh được.
Sở dĩ có thể truyện xa như vậy, là bởi vì, người này kích phát luân hồi chi lực bên trong kim chung!
- Người này, có thiên tư yêu nghiệt !
Tinh quang trong mắt Mộng Huyền Tử vừa hiện, một bước súc địa thành thốn, một cái chớp mắt tiếp theo, đã trực tiếp vượt qua mấy triệu tinh vực, xuất hiện trên đỉnh Vân Hải, hạ xuống bên người Ninh Phàm!
Lời bình luận của ông ta, truyền xuống đạo đài, vang vọng thật lâu.
Không người nào nhớ được tiếng chuông quỷ dị kia.
Mấy triệu đạo tu sĩ nghe thế, ai ai cũng đều kinh hãi. Chưởng Bi tiên đế —— Mộng Huyền Tử luôn luôn lấy tính khí cô tịch, mắt cao hơn đầu nổi danh thiên địa, lại mở miệng khen ngợi người khác, lại cấp cho người đó một câu đánh giá đáng sợ như vậy.
Thiên tư yêu nghiệt !
Câu đánh giá này, Mộng Huyền Tử chưa bao giờ nói đối với bất kỳ ai. Cho dù là Tam tiểu thư của Di Thế cung—— Bắc Ly, cô gái này được Mộng Huyền Tử cực kỳ coi trọng, nhưng khi đánh giá, cũng chỉ cho một câu ‘Tư chất có thể coi được’...
Vô số tu sĩ tò mò, Mộng Huyền Tử đang khen ngợi người nào, người đó rốt cuộc như thế nào? Không ai biết.
Vân Hải, Mộng Huyền Tử một bước hàng lâm bên cạnh Ninh Phàm!
Ông ta đứng ở dưới Luân Hồi chung, nhìn Ninh Phàm hai tay áp vào kim chung, hai mắt nhắm nghiền , không quấy rầy hắn.
Bắc Ly ngược lại thì sợ hết hồn, vội vàng cung kính thi lễ với Mộng Huyền Tử.
- Bắc Ly bái kiến sư tôn! Không biết sư tôn đến đây, có gì phân phó...
- Mau rời khỏi Vân Hải. Cùng đi với Nhất Thanh, nơi này, giao cho vi sư xử lý!
Không giải thích nhiều, Mộng Huyền Tử trịnh trọng ra lệnh.
Nơi này, chỉ có Chưởng Bi tiên đế ông ta mới có thể tự mình xử lý... Một khi Luân Hồi chung mất đi sự khống chế đối với luân hồi chi lực, sợ là khắp Vân Hải, khắp Hư Không giới, vô số tu sĩ trong nháy mắt sẽ bị xóa đi tất cả ký ức!
Bắc Ly không ngăn được, Nhất Thanh không ngăn được!
Hai người bọn họ, phải rời khỏi Vân Hải! Nhanh chóng!
- Nhưng sư tôn, Ninh công tử, còn chưa tiến hành bước trảm phàm thứ ba, Bắc Ly còn có trách nhiệm dẫn dắt hắn...
- Dẫn dắt cái rắm thối! Tiểu nha đầu ngươi này, chẳng lẽ động tâm đối với hắn? Còn không đi! Yên tâm! Nơi này đã có vi sư, bước trảm phàm thứ ba, tự vi sư sẽ mang tên này đi thí luyện!
Bắc Ly cảm thấy lăng loạn.
Lần đầu tiên nàng thấy sư tôn mắng chửi thô tục như thế. Thì ra đường đường là tiên đế, cũng mắng chửi người...
Mộng Huyền Tử là Tiên đế chí tôn. Cho dù là vô số tinh quân, cầu kiến được gặp ông ta một chút cũng rất khó, đừng nói chi đến chấp sự, sơn thần, thổ địa ... thuộc loại tiểu tiên tiểu thần gì. Chỉ có lúc truyền đạo, mới có thể nhìn thấy tôn nhan của Mộng Huyền Tử.
Địa vị của Mộng Huyền Tử cao quý như vậy, tự tay giúp một hạ giới tu sĩ dẫn đạo để hóa thần, hoàn thành ba bước trảm phàm, khắc tên lên đạo bia... chuyện này nếu truyền ra, căn bản sẽ không có người tin tưởng.
Nhưng nó đã phát sinh ở trước mắt Bắc Ly, đó chính là sự thật.
Chẳng qua là khuôn mặt nàng đỏ lên, còn có chút bất mãn.
Mình mới vừa biết Ninh Phàm không lâu, bất quá tốt bụng giúp hắn trảm phàm mà thôi, liền bị sư tôn nói lung tung là đã động tâm gì đó... Nếu là trước đây, Bắc Ly nhất định sẽ phải cải lại cho sư tôn biết tay mới được.
Nhưng giờ phút này nàng lại từ trong mắt của sư tôn nhìn thấy một tia trịnh trọng, thậm chí... Sợ hãi!
Sư tôn đang sợ, sợ cái gì?
Nhắc tới mới nhớ, tựa hồ Ninh công tử đã gõ 107 tiếng chuông...
Bắc Ly chỉ nhớ 107 tiếng chuông, bởi vì tiếng chuông thứ 108 đã xóa đi một phần ký ức của nàng, nàng không hề biết!
Đó, chính là luân hồi!
- Nhanh đi!
Mộng Huyền Tử đanh giọng nói.
- Dạ...
Bắc Ly nhìn Ninh Phàm một cái thật sâu, âm thầm tiếc rẻ, mệnh lệnh của sư tôn, nàng không dám không nghe theo, đáng tiếc cơ hội lần này, vốn là vào lúc Ninh Phàm hoàn thành ba bước trảm phàm, sau khi hắn hóa thần, chiêu dụ hắn nhập cung...
Nàng hóa thành một đạo kiếm quang màu tím, ngồi lên kiếm mà đi, cũng thông báo với Nhất Thanh, cùng lên đường rời khỏi chỗ đó.
Cuối cùng, bên trong Vân Hải, chỉ còn lại Mộng Huyền Tử cùng Ninh Phàm.
Mộng Huyền Tử cười khổ, mình hôm nay, e rằng lần thứ hai giúp Vũ giới tiểu bối này...
Luân hồi là thứ đáng sợ, lấy tu vi của Mộng Huyền Tử, cũng không đủ tư cách theo dõi, Ninh Phàm không hoàn toàn hóa thần, lại đi dòm ngó luân hồi. Hắn trong giờ phút này, tâm thần sợ là bị Luân Hồi chung thôn phệ...
- Lão phu cấp cho ngươi ân huệ lần thứ hai, đem tâm thần của ngươi, kéo ra từ trong chung... Nếu không, ngươi bị luân hồi chi lực thôn phệ là chuyện nhỏ, nếu luân hồi chi lực bị ngươi làm cho mất đi sự khống chế, tất cả tu sĩ trong Hư Không giới của ta, đều phải cùng ngươi mất ký ức theo... Tiên thuật, ‘Mộng khuy thiên’!
Mộng Huyền Tử bấm quyết điểm ra, từ tia Tử quyết biến ảo rút từng chút tâm thần của Ninh Phàm ra từ trong Luân Hồi chung, trả về trong cơ thể của hắn.
Kèm theo tâm thần của Ninh Phàm bị rút ra, sự không ổn định của Luân Hồi chung dần dần lắng xuống.
Luân Hồi chung, bên trong ảo ảnh, Ninh Phàm cảm giác được tâm thần mình đang được ai đó cứu vớt, từ từ thở phào nhẹ nhõm.
- Đáng xấu hổ, lần này đùa hơi lớn rồi, nếu không có người cứu ta, sợ là bằng lực của ta, tâm thần bị kẹt trong Luân Hồi chung này, muốn tự thoát thân chỉ có ở bên trong chung tham khảo ngộ thấu luân hồi, mới có thể... Thế nhưng nếu như vậykhông biết là sẽ hao phí bao nhiêu vạn năm ...
- Nếu ta không cảm giác sai, thì người cứu ta không phải là Bắc Ly, tu vi có chút đáng sợ... Khí tức này, có chút quen thuộc, rất giống với tiền bối năm đó ở Huyền Vũ Tinh cứu ta một lần ... Nếu thật sự là ông ta, ta tựa hồ đã thiếu ông ấy hai lần nhân tình...
Ninh Phàm cười khổ, đã có người cứu mình, mình liền nhân cơ hội này, nhìn xem luân hồi tàn tượng thật kỹ một chút xem sao.
Hắn mặc bộ quần áo trắng, qua lại trong cung điện, nơi đây dược khí dày vô cùng, tựa hồ là một tòa Dược Viên.
Tu sĩ lui tới, hoặc là ăn mặc theo kiểu binh tướng, hoặc là trang phục cung nữ, từng người đều có khí tức ít nhất là hóa thần.
Luyện hư cũng có không ít, Toái hư tùy ý cũng có thể thấy, thậm chí khí tức của tiên nhân mạnh mẽ hơn so với Toái hư cũng tồn tại.
Chẳng qua là tất cả mọi người sát vai đi qua Ninh Phàm, nhưng không hề nhìn thấy hắn.
Nơi này, là luân hồi tàn cảnh, là khung cảnh năm xưa. Ninh Phàm không thuộc về niên đại này, không người nào có thể nhìn thấy hắn. Hắn cũng không sửa đổi được cái gì.
Bên trong vườn trồng thuốc, một đạo kim quang xông thẳng về phía không trung, rõ ràng là một chiếc Kim Diễm xa.
Chín con yêu hồn đang kéo xe, trên đầu của Kim Diễm xa là một kim giáp yêu tướng đang đứng.
- Lục Ngô!
Ninh Phàm thất thanh. Người này chính là người ở trong tranh của Lục Đạo Trần.
Kim giáp yêu tướng dường như nghe có người kêu hắn, âm thầm kinh ngạc, ánh mắt nhìn chung quanh, cổ quái không hiểu, rồi lắc đầu tự giễu, mình hôm nay tựa hồ có chút quá khẩn trương, dường như là gần đây Thiên Đình sắp phát sinh đại sự vậy.
Lục Ngô dò xét bầu trời mênh mông trên vườn trồng thuốc, ánh mắt của Ninh Phàm cũng ngưng trọng lại. Lục Ngô từng là quan trông coi vườn trồng thuốc của Thiên đế , ông ta ở chỗ này, chẳng lẽ nơi đây là Thiên Đình vào thời thái cổ?
Từng bước một đi vào vườn trồng thuốc, Ninh Phàm nhớ, khi trước hắn nhìn thấy Chỉ Hạc là ở bên trong vườn trồng thuốc này.
Từng cây tiên dược, đều là trân phẩm hàng triệu năm trở lên. Còn có hơn phân nửa số thuốc mà ngay cả phẩm loại Ninh Phàm cũng không nhận ra. Hắn chỉ biết, tùy tiện uống vào một cây, e rằng mình có thể đột phá toái hư cảnh giới...
Hắn đưa tay, hái những thứ tiên dược kia, nhưng vừa đụng chạm qua, lập tức tiên dược vỡ nát tan tành như Lưu Ly, nhưng một lát sau đó, lại quỷ dị ngưng tụ trở lại.
Nơi này không phải tồn tại chân thực, mà chỉ là luân hồi tàn mộng.
Ở giữa của vườn trồng thuốc, có một khối đá thuốc màu xanh, vốn sẽ xuất hiện một nữ tử ngồi ở trên đó để thêu thùa. Nhưng hiện giờ không xuất hiện.
Ninh Phàm ngồi trên tảng đá, lẳng lặng chờ, chờ cô gái kia xuất hiện.
Chỉ Hạc, Mộ Vi Lương... Trong này, có cái gì đó, hắn còn không biết.
Không biết ngồi bao lâu, bên ngoài vườn trồng thuốc, đột nhiên có một tiếng bước chân nhẹ nhàng, vừa đi, vừa dùng thanh âm trong trẻo trách móc :.
- Lẻn xuống Nam Thiên môn thất bại rồi... Muốn xuống phàm giới xem qua một chút cũng không dễ dàng...
Ninh Phàm ngẩng đầu, người đi thẳng , tới là một cô gái ăn mặc theo lối tiểu tỳ.
Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn thuần chân, mắt sáng long lanh trong veo, tóc búi theo dáng thiếu nữ...
- Chỉ Hạc!
Ninh Phàm thất thanh đứng lên.
- Lớn mật! Ngươi là ai, lại dám tự tiện vào trong vườn trồng thuốc của phụ hoàng!
Cô gái bất mãn vung cái quyền trắng muốt nói với Ninh Phàm.
Cô gái này giống Chỉ Hạc như đúc, chẳng lẽ có thể nhìn thấy Ninh Phàm?!
Ninh Phàm âm thầm kinh ngạc, nhưng còn chưa mở miệng, lại có một con Hồ Điệp nửa trắng nửa đen, xuyên thấu thân thể hư ảo của Ninh Phàm, bay về phía cô gái, ở giữa những lá cây tiên dược cất lên điệu múa phiên phiên .
Cô gái không nhìn thấy Ninh Phàm.
Nàng nói lớn mật, là đang chỉ trích con Hồ Điệp...
- Thì ra, nàng không nhìn thấy ta...
Ninh Phàm cười khổ.
Đúng rồi, nàng làm sao nhìn thấy, nơi này là luân hồi tàn tượng, thứ mà Ninh Phàm nhìn thấy, là chuyện đã phát sinh qua, là lịch sử không cách nào thay đổi...
Hắn thu hồi thần sắc, cẩn thận đưa mắt nhìn cô gái.
Lại thấy cô gái kia, bàn tay nhỏ bé ngoắc một cái, ngoắc con bướm bay tới trong tay mình, rồi chợt phì cười .
- Hồ Điệp ngu, không cần phải sợ, ta không nói cho phụ hoàng biết ngươi ‘trộm thuốc’ ở nơi này... Coi ngươi sợ kìa.
Dường như cô gái Chỉ Hạc, bước ra một bước, nhưng ở trong quang hoa, mặt mũi lại hóa thành nữ thi độc nhất vô nhị .
Trong trẻo lạnh lùng, cao quý, lại vừa có vẻ thuần chân không phù hợpthân phận .
Dung mạo của Chỉ Hạc, lối ăn mặc theo kiểu tiểu tỳ, là do nàng ngụy trang để lẻ ra khỏi Nam Thiên môn.
Thân phận chân chính của nàng, là con gái của Thiên đế, Mộ Vi Lương!
- Hồ Điệp ngu, tới đây, cùng ta giải buồn một chút, Thiên Đình này quá tịch mịch...
Mộ Vi Lương nhẹ nhàng ngồi trên tảng đá, cũng không biết Ninh Phàm đang đứng ở bên người.
Nàng tay nâng niu con Hồ Điệp, mắt lộ ra một vẻ say mê.
- Hồ Điệp, là sinh linh phàm giới, thật là có ý tứ. Chẳng lẽ một con hồ điệp nho nhỏ như ngươi, là từ hạ giới bay lên trên Thiên Đình này? Nghị lực thật là đáng sợ, rất nhiều toái hư tu sĩ chẳng phải đều phi thăng thất bại như vậy sao, ngươi sao lại thành công... Ngươi thật là lợi hại.
...
Hồ Điệp đập đập đôi cánh nửa trắng nửa đen . Nó tự nhiên không biết nói chuyện.
- Ân hừ, ngươi có thể’ Phi thăng’ Thiên Đình, ta liền ban tên họ cho ngươi đi, ừ... Vậy kêu Tiểu Phàm đi...
- ...
Hồ Điệp vĩnh viễn yên lặng.
- Tiểu Phàm, ta hôm may tâm tình không tốt, ngươi trò chuyện cùng ta nhé...
...
Mộ Vi Lương nhẹ vuốt lọn tóc may, tay nâng Hồ Điệp, ngây ngốc tự nói chuyện.
Ninh Phàm lại thầm kinh hãi.
Bởi vì hắn nhìn thấy, con Hồ Điệp trong lòng bàn tay Mộ Vi Lương vào thời khắc này bỗng nhiên xoay người, mặt hướng nhìn về phía mình, trong đôi mắt kép thoáng qua một chút truy ức, tán thưởng... Dường như, tất cả mọi người nhìn không thấu luân hồi, không thấy Ninh Phàm, nhưng mà nó thấy.
Con Hồ Điệp ấy, xác xác thật thật, nhìn thấy Ninh Phàm!
Dựa vào cái thân thể gầy yếu ấy, nhỏ bé ấy!