Đi qua một đoạn đường, một đoạn hoàng hôn.
Ninh Phàm bình phục tâm trạng, tâm cảnh đề thăng, hắn càng trở nên trầm ổn. Tám người lén lén lút lút đi theo sau lưng, hắn không quan tâm.
Bọn họ chịu chết đi!
Hoan Hợp đảo từ lực mạnh, chính là nguyên anh tu sĩ, tùy tiện cũng không dám tản ra thần niệm, nhưng Ninh Phàm dám.
Những thứ nanh vuốt của Triệu Tử Kính tự cho rằng đi theo ẩn giấu, cũng chưa từng nghĩ, bọn họ trong mắt Ninh Phàm, đã sớm là người chết.
- Quang... có... người... xấu...
Nữ thi ánh mắt vô tà, có lo âu.
- Người xấu... còn ta thì sao?
Ninh Phàm cười hỏi.
- Quang... người... tốt...
Nữ thi kiên định gật đầu.
- Nha đầu ngốc...
Ninh Phàm bật cười lắc đầu, xoa xoa lên mái tóc xanh của nữ thi.
Người, không phải có thể phân biệt xấu tốt.
Tám người sau lưng, không phải người xấu, mà là... người sẽ chết!
Hai ngày nay, Ninh Phàm thật giống như nhàn đình tín bộ, nhưng thân pháp cực nhanh, đi khắp mười ba tòa phường thị bên ngoài đảo.
Hắn mua cho nữ thi đồ cài tóc, mua sắm không ít linh quáng, linh dược, đan phương.
Vô số tu sĩ cùng Ninh Phàm sát vai mà qua, đã hồn nhiên không cảm giác người này lợi hại ra sao.
Tám người vẫn đang đi theo, nhưng Ninh Phàm lại càng đi càng lệch hướng. Hắn đi tới một nơi đảo vực không người.
Lộ Vô Bằng rất khó hiểu, vô cùng khó hiểu.
Liên tục hai ngày, lão ta nghe theo mệnh lệnh của Triệu Tử Kính, theo dõi Ninh Phàm, định tra ra lai lịch của người này. Nhưng kết quả, người này căn bản không cùng bất kỳ người nào tiếp xúc, cũng không trở lại chỗ khách quán.
Như vậy, Lộ Vô Bằng căn bản tìm không rõ người này kết quả là lai lịch thế nào.
Càng theo dõi Ninh Phàm càng sâu, Lộ Vô Bằng trong lòng càng ngày càng chấn động.
Hai ngày, Ninh Phàm cùng nữ thi đi dạo hết 13 tòa phường thị trên đảo, mua linh dược, linh quáng, đan phương. Ít nhất dùng ra trên ngàn vạn tiên ngọc!
Ngàn vạn tiên ngọc! Công tử thế lớn dạng gì mới có thể mang tiền tài kếch xù như vậy!
Lộ Vô Bằng lão dầu gì cũng coi là Huyền Đức tông nguyên anh khách khanh, nhưng tu đạo 1400 năm, trong tay lúc rộng rãi nhất, cũng không vượt qua 200 vạn tiên ngọc...
Lão ta bất ngờ phát hiện, trước đó Hứa Thu Linh cùng Triệu Tử Kính, định lấy 1 vạn tiên ngọc chấn nhiếp thanh niên trước mắt, thật sự là múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho thiên hạ.
Tiền tài của người này sợ rằng nhiều hơn so với Triệu Tử Kính lão tử!
Mà Lộ Vô Bằng hai ngày quan sát, rốt cuộc vẫn không nhìn ra tu vi cụ thể của Ninh Phàm.
Khi thì khí tức dung linh, khi thì ích mạch, khi thì kim đan, khi thì nguyên anh.
Thậm chí khi thì khí tức có thể so với đại tu sĩ!
Khí tức lơ lửng không chừng đó khiến Lộ Vô Bằng sợ hãi thật sâu. Nếu không phải trên người Ninh Phàm có khí tức pháp bảo phô trương thanh thế, chính là người này, tu vi đã kinh thiên, vượt xa cảnh giới của mình!
- Thủ lĩnh, vẫn theo sao...
Bảy tên kim đan sau lưng đã có chút sợ.
- Theo! Nếu không điều tra ra kết quả, Thiếu chủ sẽ không bỏ qua cho bọn ta...
- Tuy nhiên, người này làm sao càng đi càng lệch thế...?
- Dạ. Nơi đây hẻo lánh như vậy, thật là địa phương tốt giết người đoạt bảo... Ha!
Nói một chút đến giết người đoạt bảo, tám người sống lưng đồng loạt run lên. Một loại cảm giác cực kỳ không ổn nổi lên trong lòng.
Vào giờ khắc này, Ninh Phàm ngàn trượng phía trước, trong hải vụ tuyết đen nồng đậm, thu bước chân.
Một đường hắn đi tới, trên tuyết đen, một tia dấu chân đều không lưu, trôi giạt như quỷ mị.
Giờ khắc này, Ninh Phàm xoay người, trong mắt hàn mang chợt lóe, lại không thấy vẻ ôn văn nhĩ nhã của hai ngày nay nữa.
- Con kiến hôi bọn ngươi nghĩ như vậy biết tên bổn tôn sao, hai ngày theo dõi thật là khổ cực.
Lời này, nghe không ra vui hay giận, duy nhất có thể cảm nhận được, chẳng qua là ma uy làm rét lạnh hết cốt tủy.
Dưới ma uy đó quấy nhiễu, Lộ Vô Bằng không nhịn được khí tức nữa, hiện thân ra, mà những kim đan khác cũng nội tâm run lên, phá vỡ ẩn thân.
Thanh niên trước mắt, chỉ bước ra một bước, nhưng bước này lại thật giống như đạp trên trời đất, kích thích từng đạo rung động.
Sự rung động đó lúc quẫy động tới trước người, Lộ Vô Bằng hộc máu mà bay, đã trọng thương. Còn bảy tên kim đan khác thì thân thể bể thành huyết vụ, vẫn mang khó tin, cũng đã một mạng ô hô.
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai! Dám ở địa giới của thập tông giết người! Không biết thập tông ta đồng khí liên chi sao?
- Ta là ai? Ngươi nói Chu mỗ là ai?
Bước thứ hai!
Ninh Phàm tóc đen bay lượn trong phong tuyết, lệ khí kinh thiên quanh thân hóa thành ánh sáng hơi có màu máu đỏ. Dưới lệ khí ấy, Lộ Vô Bằng trong lòng sợ hãi, một cánh tay, càng bị đại thế bóng kiếm đột nhiên hiện ra, một kiếm chém bể!
- A!
Lão kêu thảm một tiếng, ngã trong vũng máu, con ngươi trợn tròn, hoảng sợ nhìn thanh niên trước mắt từng bước ép tới gần.
- Ngươi nói Chu mỗ lại là ai?
Bước thứ ba!
Bước này đi xuống, Lộ Vô Bằng thân thể nát bấy, trong huyết vụ, nguyên anh nho nhỏ không ngừng run rẩy, mà ngay cả bấm pháp quyết thuấn di, cũng không dám làm!
Ba bước đạp trời, chém nguyên anh sơ kỳ!
Họ Chu!
Sự cuồng vọng không chỗ không dám giết người!
Đúng rồi, đúng rồi, trong ngoại hải chỉ có một tên ma đầu như vậy!
Lộ Vô Bằng đột nhiên nhớ tới, 2 ngày trước, lúc thiếu chủ hung tợn hỏi tên họ của Ninh Phàm, hắn cười lạnh cùng trả lời.
- Ngươi sẽ không hi vọng biết tên họ ta!
Đúng rồi, đích xác là vậy!
Nếu như cho Lộ Vô Bằng cơ hội lựa chọn lần nữa, lão quyết không nguyện biết ‘thanh niên nhỏ yếu’ mà mình theo dõi hai ngày, rốt cuộc sau khi giết hại, lại là kẻ điên làm ngoại hải trầm mặc!
Chu Minh, Chu Minh! Hắn là Chu Minh! Thiếu chủ gây phiền toái, phiền toái lớn rồi!
Nhất định phải lập tức nói cho Thiếu chủ tin tức này, nhất định phải trốn! Chạy ra khỏi Hoan Ma hải, trốn về Huyền Đức tông, mời hóa thần lão tổ ra mặt bảo vệ, nếu không, dưới hóa thần, không người nào có thể ngăn cản ma uy của Chu Minh!
- ‘Toái anh huyết độn’!
Lộ Vô Bằng đột nhiên bấm pháp quyết, nguyên anh chấn động mạnh một cái, lập tức hư ảo, một thân tu vi cơ hồ dưới một cái chấn động đó, tản đi chín thành.
Nguyên anh hư ảo, hóa thành một đạo huyết quang thuấn di một cái, đã ngay lập tức đi ra ngàn dặm, chạy thẳng tới Thăng Tước đài!
- Nhất định phải đem tin tức này, nói cho Thiếu chủ, phải...
- Sao? Ngược lại là một người hầu trung thành, nhưng mà lại là địch nhân... Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!
Mép nhếch lên một tia cười lạnh, Ninh Phàm dắt nữ thi, bước ra một bước, mờ ảo biến mất trong gió tuyết.
Tuyết đang rơi nhanh!
Trên Thăng Tước đài, hơn hai mươi tên nguyên anh đang uống rượu ngắm tuyết rơi. Tuyết đen, cộng thêm tứ phẩm linh tửu ‘Hắc anh lạc’, các cao thủ vây quanh bếp lửa ấm áp. Hâm rượu, nói cười, ngồi luận đạo.
Trong đó, dụ cho người nhìn chăm chú nhất là bảy tên thanh tuấn!
Ngoại hải thất tử! Bảy tên thanh tuấn có tư chất mạnh nhất trong ngoại hải!
Trong bảy người, Triệu Tử Kính bất quá chỉ là mạt lưu, 900 năm nguyên anh trung kỳ, trong bảy người chưa đủ đạo!