Ở trong yêu yên, mỗi một bước đi, thân của hắn liền vụt cao hơn gấp mười lần.
Thân thể cao hai trượng, sau chín bước, đã cáo 512 trượng.
Nhảy qua bước thứ mười, hắn thân cao ngàn trượng, trong một tiếng gầm tức giận, hóa thành một con cự viên màu đen.
Cự viên người khoác hắc giáp, trong mắt lóe viêm hỏa đen xì xì, tiếng rống như sấm, cầm trong tay đại kích ngàn trượng, vung kích đánh xuống.
Cự lực chấn động rung rinh, hỏa đài ngàn dặm cơ hồ bị cự lực này chấn vỡ nát.
Ánh mắt của Tịnh Vân ngưng trọng, cũng đạp ra mười bước giống như vậy. Nhưng sau mười bước, hắn lại hóa thành một con cự viên màu trắng, một tay cất lên ngân quang, vỗ một cái vào cự kích. Lập tức, cự lực phản chấn, Tịnh Vân Bạch viên liền lùi lại trăm trượng mới ổn định được thân hình.
Nhưng Lục Chiến Hắc viên, lại bị lực một cái vỗ này, đánh bay đi ngàn trượng.
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt động, hai con cự viên ngàn trượng không nghi ngờ gì chính là yêu tướng của hai yêu tướng.
Hai tướng không ngờ đều có viên huyết, nhưng từ thực lực mà xét, thì Lục Chiến hiển nhiên yếu hơn Tịnh Vân một bậc.
Cự viên màu trắng lạnh lùng nhìn Hắc viên, gầm hét lên:
- Trong Ngô Sơn Nhạc Viên huyết, Thiết bối Hắc viên là kém nhất, Ngân bối Bạch viên là bậc trung, Kim bối viên mới là cao nhất! Ngươi chính là Thiết huyết chi viên, không phải là đối thủ của ta. Nếu không lùi xuống, chớ trách bản tướng xuống tay đánh chết!
- Chết bà nội ngươi chứ lùi! Yêu thuật, Hắc vẫn!
Hắc viên rống giận, bỏ hắc kích xuống, khí lực không có ưu thế, bèn quyết định lấy yêu thuật công kích.
Hắc viên pháp tướng bấm mạnh chỉ quyết, lập tức, trời không quang đãng chợt hiện từng đạo vẫn thạch màu đen, hóa thành lưu quang màu đen, từ trên trời đánh xuống, đánh thẳng tới Bạch viên.
Thuật này cực kỳ tương tự với bản lĩnh coi nhà của Trà nữ, anh cấp trung phẩm yêu thuật ——《 Yêu Tinh trụy 》.
Nhưng uy lực lại là hóa cấp hạ phẩm!
Mỗi một viên vẫn thạch, đều do yêu lực biến thành, lớn cỡ trăm trượng. Trong quá trình rơi xuống, ma sát ra từng đạo hắc viêm kinh tâm động phách, đủ để dễ dàng đốt giết chết một nguyên anh chi yêu.
Chẳng qua là yêu thuật khí thế kinh người như thế, rơi vào trong mắt của Tịnh Vân lại không đáng được nhắc tới.
Sau khi cười lạnh, Bạch viên không ngờ lại bấm ra yêu quyết tương tự như Hắc viên.
- Minh ngoan không linh... Như vậy, thì đi chết đi! Yêu thuật, bạch vẫn!
Cùng là Vẫn Thạch thuật, nhưng do Bạch viên thi triển ra, uy lực so với Hắc viên, cao hơn ước chừng ba thành.
Từng đạo vẫn thạch màu sáng bạc đụng nhau dữ dội cùng hắc vẫn thạch. Trong tiếng ầm ầm, hắc bạch tinh hỏa quấn quít nhau, hai biển lửa một đen một trắng chiến đấu với nhau, chỉ có điều biển lửa màu trắng đến sau mà chiếm cứ phần hơn, sau khi phá vỡ làn hắc hỏa thứ nhất, lập tức điên cuồng thôn phệ.
Chỉ trong ba hơi thở, hắc hỏa bị thôn phệ hầu như không còn chút nào. Hắc viên đứng ở trung tâm của hắc hỏa, bị bạch hỏa bao phủ, lập tức truyền ra tiếng hô đau đớn tê tâm liệt phế.
Sau từng trận huyết quang màu đen, Hắc viên pháp tướng bị đốt diệt hoàn toàn, và Lục Chiến mặt mũi toàn là máu thảm hại vô cùng lao ra khỏi biển lửa, lui ra bên ngoài hỏa đài, khí tức suy sụp thảm hại, đã bị trọng thương.
Chẳng qua là còn chưa chạy xa, Bạch viên cũng đã thối lui ra khỏi pháp tướng.
Tịnh Vân cao gầy, hóa thành một đạo khói trắng, bước một bước đã hiện ra trước mặt Lục Chiến, chỉ một cái bắn ra một luồng ngân quang, điểm vào mi tâm của Lục Chiến, toan tính đánh nát thức hải của kẻ này.
Lục Chiến vội vàng tránh né, tránh được thiên linh, nhưng lại bị Tịnh Vân dùng chỉ đâm một cái vào con mắt, con mắt phải lập tức bị đâm mù.
Cắn răng một cái, Lục Chiến đấm mạnh vào lồng ngực. Dựa vào việc tự làm thương tổn mình, hóa thành khói đen độn thêm lần nữa, cuối cùng động trốn ra khỏi vòng công kích của Tịnh Vân. Che con mắt mù lòa, con mắt còn lại căm tức nhìn Tịnh Vân, Lục Chiến muốn mắng một câu con mẹ nó, không ngờ cổ họng ngọt ngất, lập tức ho phún ra một vòi máu đen.
- Hắn... Mụ nội nó, ngươi không ngờ tu thành Ngân viên chi tướng, mụ nội nó, lại đâm mù con mắt của lão tử!
Trận chiến đầu tiên, Lục Chiến bại!
Ánh mắt của Tịnh Vân lạnh lùng, không ngờ là cái tên Lục Chiến này trốn nhanh như vậy. Nếu không, không đơn thuần là chỉ đâm mù một con mắt, mà là... giết chết tên này!
Trong tay áo của hắn, cất giấu một đạo yêu phù màu bạc, một khi diệt đi thân thể của Lục Chiến, sẽ kích thích yêu phù, che lại không gian, khiến cho yêu hồn của Lục Chiến không thể trốn thoát, nhất định sẽ chết trên tay mình.
“Đáng tiếc rồi, chỉ đâm mù một con mắt, với hóa thần tu vi, chỉ cần tu lại một trăm năm, là có thể tu ra được chi thể bị tàn tổn...”
Tịnh Vân cười lạnh, lui về hỏa đài, ánh mắt quét về phía Lục Thanh, còn muốn tái chiến.
Trận đấu ba tướng này, chỉ cần không bại, thì có thể một mực tiếp tục chiến mãi.
Lục Thanh giận dữ, hắn cùng với Lục Chiến tình như thủ túc, mắt thấy con mắt của Lục Chiến bị đâm mù, hận không được xé nát cho được Tịnh Vân.
Hắn một bước bước ra, quanh người bốc lên Thanh Long hư ảnh nhàn nhạt, mắt như thanh lôi.
- Tịnh Vân, ra đây chịu chết cho ta!
Tịnh Vân ánh mắt ngưng trọng, âm thầm kinh ngạc, không ngờ tới cái tên Lục Thanh có Thanh Long huyết này, không ngờ đã nồng hậu hơn một chút so với năm đó. Như vậy, cho dù chính là bản thân mình, cũng chưa chắc thắng dễ dàng người này.
Hắn lui về phía sau một bước, ôm quyền nói với kim giáp yêu tướng:
- Mời Kim Quần tướng quân xuất thủ!
- Được! Chỉ là Thanh Long tàn huyết, thật ra thì Kim Ngao chân huyết của bản tướng có thể so với!
Phàm huyết, hỗn huyết, tàn huyết, chân huyết, vương huyết!
Lục Chiến cùng Tịnh Vân, cùng thuộc về loại hỗn huyết của Sơn Nhạc Cự viên huyết mạch, yêu huyết xê xích không nhiều, thực lực không ngờ lại chênh lệch cực lớn như vậy. Còn Kim Quần cùng Lục Thanh, người trước thì có Kim Ngao chân huyết, người sau chỉ có Thanh Long tàn huyết, thực lực chệnh lệch nhất định càng lớn hơn!
Trong mắt Lục Thanh, theo bản năng thoáng qua một ý khiếp đảm. Nhưng chợt, hắn quét sạch sự khiếp đảm này, tự nghĩ yêu tướng của mình không bằng đối phương, quyết định không biến ra yêu tướng, vội bấm chỉ quyết, năm ngón tay trảo vào hư không, trăm ngàn đạo yêu lực màu xanh, tán ra ngoài xì xì, hóa thành trăm ngàn đạo long quyển màu xanh. Mỗi một đạo phong nhận này, đều đủ để xé nát nguyên anh.
- Yêu thuật, Si Mộc Cuồng Lam! Biến quyết!
Theo chỉ quyết của hắn biến đổi, Long quyển vội vàng chia ra làm hai, hai chia ra làm bốn, Phong lam màu xanh đếm không hết xé cắt diện tích ngàn dặm trên hỏa đài.
Đứng ở trong cái thanh lam đủ để xé nát đại tu sĩ này, ánh mắt của Kim Quần thoáng qua một tia khinh miệt.
Chung quanh người hắn, dâng lên kim quang nhàn nhạt. Kim quang hóa thành một đầu ngao màu vàng, há mồm nuốt một cái, tất cả phong nhận đều bị nuốt vào trong miệng ngao.
- Yêu thuật, Phá Mộc Kim Khuyển!
Một thức yêu thuật, dễ dàng phá vỡ yêu thuật của Lục Thanh. Trong mắt Kim Quần càng hiện vẻ khinh bỉ, một bước bước ra, bàn tay chộp một cái, ánh nắng giữa ban ngày phảng phất như tùy tâm của hắn điều động, bị hắn nhiếp vào trong tay, hóa thành một cây kim mang chói mắt. Tiếp theo đó ánh nắng nhập vào trong đó, kim mâu càng lúc càng lớn, càng lúc càng chói mắt. Kim Quần vỗ tay một cái, kim mâu giống như tia lửa điện, hóa thành một đạo kim quang, đâm thẳng tới đan điền của Lục Thanh. Mục tiêu của hắn dĩ nhiên là muốn một kích đánh nát yêu hồn của Lục Thanh!
Nhanh, quá nhanh!
Hốc mắt của Lục Thanh trợn tròn, mắt phượng cả kinh. Cái yêu thuật kim mâu này, tuyệt đối đã đạt tới hóa cấp trung phẩm, không phải là hóa thần trung kỳ tu sĩ không thể thi triển được. Quả thật không ngờ, cùng là hóa thần sơ kỳ, Kim Quần lại có thể thi triển!
Đây chính là cao thủ đã giác tỉnh chân huyết sao... Nếu không phải là giác tỉnh chân huyết, hắn há có thể vượt cấp thi triển yêu thuật!
- Không tiếp nổi! Nhưng, không thể lui!
Ánh mắt của Lục Thanh cương quyết, quanh thân từ từ hiện lên long lân màu xanh, trên đầu cũng sinh ra hai cái long giác tàn tổn.
Long trảo vỗ một cái, nhờ có yêu huyết kèm theo, lực của cái vỗ này đã không kém gì ngọc mệnh tầm thường.
Nhưng chỉ vừa tiếp xúc, tay của Lục Thanh tự dựng bốc cháy!
Cái kim mâu này có nhiệt độ thật là đáng sợ, dường như là mặt trời chân chính!
Một cánh tay, trực tiếp vừa chạm vào nó, đã bị đốt thành tro bụi !
- Không tiếp nổi!
Hắn không lùi, thì chết. Còn lùi, thì còn có ba phần cơ hội sống sót!
- Nhiên huyết!
Lục Thanh cắn răng, đốt Thanh Long chi huyết vốn mỏng manh bên trong tiên mạch của mình.
Gió mạnh vù vù, như trăm ngàn lưỡi dao được Lục Thanh dùng một chỉ điểm ra, chém lên trên kim mâu. Kim mâu chỉ ngăn trở được nửa hơi, sau đó bị gió mạnh phá vỡ tan.
Ở thời gian nửa hơi thở này, Lục Thanh hóa thành khói xanh lùi lại liên tục. Nhưng kim quang chợt lóe, Kim Quần đã đứng ở sau lưng Lục Thanh, một tay chụp bắt cánh tay của Lục Thanh, hung hăng kéo một cái, một chưởng khác vỗ lên trên đan điền của Lục Thanh.
- Toái!
Lục Thanh hộc ra một ngụm máu, rớt xuống không trung, yêu hồn cơ hồ vỡ nát.
Nếu không phải trên yêu hồn của hắn được trang bị địa huyền thượng phẩm hồn giáp do phong yêu ban tặng, sợ là đã trực tiếp chết dưới một chưởng của Kim Quần.
Cho dù không chết, thương thế của hắn lại nặng hơn nhiều so với Lục Chiến, ít nhất phải bế quan 200 năm mới có thể tu luyện hồi phục lại cánh tay đã cụt, tu bổ hoàn toàn tổn thất của yêu hồnvà yêu huyết.
- Đáng ghét...
Một đội yêu binh giáp đen tiếp ứng, đỡ Lục Thanh dậy, sắc mặt đều sợ hãi.
Nỗi sợ hãi này cũng dâng lên ở trong lòng của mấy chục vạn yêu tộc của La Vân Đô quận!
Ánh mắt của Lục Uyển Nhi lộ vẻ lo âu, kéo ống tay áo của Yêu phi đang đứng ở bên cạnh lộ vẻ khẩn cầu. Mà hai tỳ nữ Trà nữ, Phong nữ, sắc mặt cũng cầu khẩn.
- Đây chính là thực lực của Tịnh Hỏa bộ sao, không hổ là Lục tộc đệ nhất bộ, bất luận là yêu tướng của bộ lạc, hay là yêu tướng của thượng giới, thủ đoạn cũng hoàn toàn không phải là loại mạt đẳng bộ lạc có thể so sánh được... Lục Bắc gặp nguy hiểm rồi... Hắn tuy độc chém tam thần, nhưng kẻ mà hắn giết chẳng qua là hóa thần của đệ bát bộ. hóa thần của đệ bát bộ không thể so với đệ nhất bộ... Yêu phi tỷ tỷ, tỷ có tu vi hóa thần hậu kỳ, tỷ mau cứu Lục Bắc, chớ có để cho hắn bị thương... Cầu tỷ...
- Nha đầu ngốc... Ngươi chớ xem thường tình ca ca của nhà ngươi. Hắn ẩn tàng rất sâu, không phải là trước đây tỷ tỷ có nói, lai lịch của hắn, ta không nhìn thấu sao... Lúc ấy ngươi đã xem thường, còncười nhạo tỷ tỷ có hóa thần hậu kỳ mà không thể nhìn thấu lai lịch của hắn, như vậy vẫn cònkhông rõ sao... Tỷ tỷ là hóa thần hậu kỳ, nhưng không nhìn ra lai lịch của hắn... Trận chiến này là do Lục Đạo Trần thiết kế rất tỉ mỉ, Lục Thanh, Lục Chiến có thể không chết chính là may mắn. Ở trong lòng của Lục Đạo Trần, hai tướng này chẳng qua là những kẻ làm nền, thứ chân chính khiến cho hắn xem trọng, là thực lực của Lục Bắc... Cho nên, Lục Đạo Trần không triệu hồi đệ nhất tướng... Đối với hắn, đoạt được giới đồ từ trong tay Lục Giới Phần, La Vân đệ nhất tướng chưa chắc có thể thắng, chỉ có Lục Bắc là có thể thắng! Dù sao thì ...
Yêu phi áo xanh nhíu đôi mắt đẹp lại.
Chẳng qua là có một điểm khiến cho Yêu phi cảm thấy đáng tiếc. Điểm này nàng không nói cho Lục Uyển Nhi hay, sợ lòng nàng bị tổn thương. Đó chính là, Lục Bắc căn bản không phải là yêu tộc, mà là nhân tộc ngụy trang...
Nếu không phải như vậy, lấy thực lực của Lục Bắc, Yêu phi tuyệt đối nguyện ý, đưa ra một cánh tay đối với hắn, mời chào hắn quy thuận Linh Vương cung...
Không phải là yêu tộc, tức không phải là tộc của ta, tâm của kẻ đó tất có sự khác biệt... Cho nên, cho dù người này có ưu tú hơn đi chăng nữa, Yêu phi cũng sẽ không chiêu mộ người này.
- Tỷ tỷ ý nói là, Lục Bắc có thể chiến bại ba vị hóa thần!
Lục Uyển Nhi khát vọng nghe được câu trả lời khẳng định. Yêu phi tỷ tỷ có tu vi hóa thần hậu kỳ, nếu nàng nói là Ninh Phàm có thể thắng, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
- Có lẽ vậy, nhưng mà, chưa chắc là chuyện tốt... Lục Đạo Trần, ngươi phí tâm như vậy, mời chào một người dị tộc, mục đích là ở chỗ nào...
Ánh mắt của Yêu phi càng nghi hoặc hơn.
Trong thời gian đốt cháy nửa nén nhang ngắn ngủi, La Vân tướng thứ tư, thứ sáu đều bị yêu tu của Tịnh Hỏa bộ đánh trọng thương.Chuyện này gây nên chấn động lớn đối với yêu của La Vân.
Trên hỏa đài, còn có ba tướng địch, phe của ta còn sót lại Lục Bắc.
Theo tin đồn Lục Bắc này một mình chém ba hóa thần, nhưng không ai tận mắt nhìn thấy, chỉ thấy đầu lâu. Người hoài nghi chuyện này tuyệt đối không ít.
Cho dù Lục Bắc thật sự có thể chém chết ba hóa thần, nhưng ba người trên hỏa đài này cũng không phải là yêu tướng của Liệt thổ bộ có thể so sánh...
- Lục Bắc, có lẽ người này có thể thắng Tịnh Vân, nhưng nếu đấu với Kim Quần cùng Lý Bạn, hơn phân nửa sẽ bại... Dù sao, hắn rốt cuộc cũng không phải là hóa thần, càng không phải là yêu tướng chân chính. Cũng không biết Lục phu tử đang suy nghĩ gì, chuyện đại sự như vậy đáng ra nên cho triệu tậpđệ nhất tướng, đệ nhị tướng mới thích hợp...
- Có lẽ, hắn ngay cả Tịnh Vân cũng không cách nào thủ thắng, cái thứ Bạch Vẫn thuật kia... có chút quá kinh khủng...
- Ta đang hoài nghi, Lục Bắc này không biết có thể trốn chạy hay không... Trốn chạy tuy không vẻ vang gì, nhưng biết rõ không địch lại mà vẫn cố gắng chống chịu mới là người ngu...
Trong đám người, một tiếng nói phá tan sự cân bằng rốt cuộc vang lên.
- Nói bậy! Lục Bắc mà Lại thua Tịnh Vân à? Nói bậy! Bổn công tử bảo đảm, Lục Bắc này sẽ thắng ba người rất dễ dàng. Hơn nữa không phải chỉ có vậy, người này còn sẽ giết người...
Một thanh âm khiêm tốn mà khoe khoang, chợt khẽ vang lên từ trong đám người.
Vừa thấy chủ nhân của thanh âm, lập tức, vô số người dường như nhìn thấy quỷ vậy, đua nhau kéo dài cự ly ra.
Lục Thiên Minh! Không ngờ là Lục Thiên Minh bị thương giống như con chó chết vào ngày Ninh Phàm vào Đô quận, .
Sau khi được điều dưỡng bằng ngũ chuyển đan dược của Lục Đạo Trần, chỉ mới có ba ngày, tên hoàn khố này đã có thể miễn cưỡng xuống giường đi bộ.
Dù sao hắn cũng vạn lần không dám xuất hiện trước mặt Ninh Phàm nữa, cho nên ngay cả đại yến quận phủ cũng không đi.
Hắn càng không tin là Ninh Phàm lại thua Tịnh Vân.
Đùa gì thế?! Lục Thiên Minh hắn ngoại trừ có cá tính kém một chút, nhưng thực lực tuyệt đối không kém, cái nhìn càng độc đáo hơn.
Trong bảy tướng của La Vân, hắn dám trêu sáu tướng khác, ngoại trừ đệ nhất tướng, thậm chí còn khốn kiếp đến mức dám hãm hiếp em gái duy nhất của đệ nhị tướng.
Không sợ, hắn không sợ, cho dù là đệ nhất tướng, cũng chỉ khiến cho Lục Thiên Minh kiêng kỵ. Mấy trăm năm sau, một khi hắn hóa thần, thực lực hoàn toàn không phải là đệ nhất tướng có thể so sánh được.
Nhưng tên Lục Thiên Minh cả đời không coi ai ra gì này, vào ba ngày trước, bị Ninh Phàm khi mới vừa vào Đô quận, biến thành như con chó chết.
Ninh Phàm, ngay cả tay đều không động, lại khiến cho hắn bị trọng thương. Ngay cả mắt cũng không thèm nhìn, hắn đã nhanh chóng trở thành người sắp chết rồi...
Loại người dữ dằn như vậy, Lục Thiên Minh tự hỏi, cảmthấy lần đầu tiên trong đời mình mới gặp phải.
Không chỉ có tu vi đáng sợ,mà nhất là cá tính của người này, một khi đắc tội, nhất định sẽ bị trảm thảo trừ căn!
Điều mà Lục Thiên Minh cảm thấy may mắn nhất, chính là đắc tội Ninh Phàm nhưng vẫn còn có thể bảo vệ cái mạng tàn. Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi, tự hắn không biết rằng, cái mạng tàn của mình, là do lão tổ của mình ra mặt, mới miễn cưỡng giữ lại được...
- Bổn công tử Lục Thiên Minh, ở chỗ này mở sòng đánh cuộc. Nội dung đánh cuộc chính là Lục Bắc có thể lấy một đánh bại ba hay không!
Hắc hắc, cơ hội gom tiền tốt như vậy, Lục Thiên Minh sẽ không bỏ qua.
...
Trong Đô quận đều đưa nhau nghị luận, nhưng tất cả nghị luận đều an tĩnh hết sau khi Ninh Phàm một bước bước ra,.
- Ai là người lên trước...
Ánh mắt của hắn nhàn nhạt quét qua ba tướng, dường như dường nhưkhông xem họ là gì cả. Nhất là lúc nhìn đến trên người Lý Bạn, lại càng khinh thường hơn.
Ánh mắt này, làm Lý Bạn giận dữ trong lòng, cơ hồ muốn bước ra một bước, muốn đánh cùng Ninh Phàm một trận.
Nhưng hắn bị Tịnh Vân nhanh hơn một bước, ngăn ở trước người Lý Bạn.
- Lý tướng quân, trận chiến này, do mạt tướng ra đánh! Người này ngày đó, thật là trong mắt không người, nhưng nghĩ tới còn có một chút hữu dụng, có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên bản tướng, đã nhịn... Hôm nay sau khi đánh một trận, giới đồ nhất định vào tay, người này đã mất đi sự hữu dụng, mà mạt tướng chuẩn bị 30 cây Bích Diễm thảo tự nhiên cũng không cần giao cho người này... Như vậy, có thể trực tiếp giết người này, tiêu đi mối hận ngày đó!
- Được! Ngươi đi!
Ba tướng dường như chắc chắn rằng, Ninh Phàm mới chỉ là Nguyên Anh, không đáng nhắc tới.
Nhất là Tịnh Vân, vừa nghĩ tới ngày đó của Ninh Phàm vô lễ, khinh miệt, lửa giận trong mắt liền liền cháy phừng phừng.
- Lục Bắc! Bản tướng vừa mới có được một bảo bối, giết ngươi, dư sức có thừa! Vân Lôi ấn, trấn!
Tịnh Vân đạn chỉ lóe lên, sử dụng một đạo Ngân Bạch Lôi ấn. Ấn này vô cùng lợi hại, rõ ràng là Huyền Thiên tàn bảo, vừa bay lên trên không, lập tức dẫn động sấm gió.
Nhưng ấn này còn ở giữa không trung, chưa hóa ra bảo tướng, thì đã thấy Ninh Phàm một bước biến thành khói ảnh, đã xuất hiện ở phía trên lôi ấn trên bầu trời, một bước, đạp xuống!
- Đi xuống!
Bước đạp này, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng đạp cho không trung vỡ vụn. Dưới cự lực ấy, Vân Lôi ấnđộn thế bay lên khôngcủa Vân Lôi ấn , trực tiếp bị ngừng lại.
- Ngọc Mệnh cảnh! Hừ, nhưng chỉ là đệ nhất cảnh giới, không thể đạp vỡ Vân Lôi ấn kia, Vân ấn, hóa lôi!
Tịnh Vân cười lạnh, chỉ quyết biến đổi, lập tức, Ngân Bạch chi ấn hoàn toàn hóa thành một đạo Lôi Đình màu bạc không đoán được, bắn thẳng đến ấn đường của Ninh Phàm.
Dường như một đòn sét đánh, nếu không phải tu lôi hóa thần, căn bản không dám đi tiếp đòn này.
Ánh mắt Ninh Phàm lạnh lẻo, mi tâm từ từ hiện ra một khắc huyết sắc lôi tinh.Hắn trực tiếp đưa tay chộp vào trên Lôi Đình kia, bóp mạnh một cái, bóp nó vỡ nát!
Lôi tướng bị phá, pháp bảo lần nữa hóa thành một món bảo ấn, khí linh dù chưa trưởng thành nhưng dường như là dường nhưcực sợ Ninh Phàm, muốn chạy trốn. Lôi Tinh mở ra , Ninh Phàm ung dung giống như chúa tể của vạn lôi. Pháp bảo này sợ Ninh Phàm!
- Tại sao lại như thế! Vân Lôi ấn này vì sao lại sợ hãi một tên Nguyên Anh tiểu bối!
Ánh mắt Tịnh Vân vô cùng kinh hãi, mà điều càng làm cho hắn kinh ngạc hơn, chính là Ninh Phàm điểm vào mi tâm một cái, lấy ra một đạo Huyết sắc lôi tiên.
Một cây roi dường như quất một cách rất bình thường vào trên Vân Lôi ấn, nhưng bỗng nhiên truyền ra từng đạo huyết lôi, trực tiếp đánh tới Đan điền của Tịnh Vân.
- Phốc!
Tịnh Vân yêu tướng lập tức lùi lại mấy bước, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.
Quất vào pháp bảo nhưng công đánh đến nguyên anh, đây là thủ đoạn gì!?
Mà vừa thấy roi này xuất hiện, Kim Quần còn chưa kịp lên tiếng, Lý Bạn đã tức giận cực kỳ!
- Long cân! Long cân của bản tướng , quả nhiên là ngươi!
Giờ phút này, hắn rốt cuộc tin chắc rằng, cái người trước mắt chính là cái thứ sâu kiến ở đất của đại Tấn khiêu khích uy tướng của mình... Chu Minh!
Nhưng Lý Bạn dù thế nào cũng không thể tin rằng, chỉ mười năm qua qua đi, cái con kiến hôi năm đó ở Đại Tấn không chịu nổi một cú đánhcủa mình, hôm nay lại cùng hắn đứng đối diện ở trên hỏa đài!
Chuyện khiến cho hắn không cách nào tin, chợt diễn ra!
Một roi, mười roi, một trăm roi!
Dường như liền một mạch, nhưng lại chỉ đánh ra một roi, phân ra hàng trăm bóng roi đỏ như máu, quật vào trên Vân Lôi ấn.
Bên trong đan điền, Huyết Lôi sôi trào điên cuồng. Khí tức của Tịnh Vân đại bại, lùi lại trăm bước liên tục, cuối cùng, nửa quỳ xuống đất, bị trọng thương, cảnh giới cơ hồ rớt khỏi hóa thần ...
- Đánh, đánh bảo sát anh ra, đây chính là... Phong yêu đại nhân nói... Chu gia bí thuật... Vào lúc này trọng thương, cho dù là đối địch với đại tu sĩ, đều sẽ rất nguy hiểm... Phải trốn!
Ánh mắt của Tịnh Vân hận vô cùng. Hắn hóa thành ngân quang, muốn trốn ra khỏi hỏa đài.
Hắn không ngờ lại biết Vô Tận hải Chu gia, chuyện này, quả nhiên có chút huyền cơ ở bên trong.
Nhưng mà những thứ này, Ninh Phàm tự nhiên không có hứng thú can thiệp.
Nhìn thấy Tịnh Vân muốn trốn, Ninh Phàm lộ vẻ châm chọc.
Con mắt nên trái Tử Tinh động một cái, sinh ra Tử Tinh cự dực to lớn sau lưng, chấn động một cái, trực tiếp độn tới sau lưng Tịnh Vân , Toái Thần tiên quật một cái, trực tiếp quất lên thân thể của hắn.
Lôi lực bị tướng giáp phòng ngự, nhưng lực của một roi này dường như là Thiên Sơn đánh tới, Tịnh Vân vạn lần không thể nào ngờ tới, tốc độ một bước của Ninh Phàm , lại có thể sánh với hóa thần trung kỳ. Mình muốn chạy trốn bằng độn tốc, căn bản là không thể.
Sau lưng trong tình huống đột nhiên không kịp đề phòng đó, tướng giáp vỡ nát. Hắn ho ra một ngụm máu, rớt xuống hỏa đài.
Chỉ là mới vừa rơi đến giữa không trung, khói ảnh tím đen chợt lóe lên, Ninh Phàm lại độn tới trước người của Tịnh Vân, cong ngón tay, đâm vào bên trong hai mắt của hắn.
- A!
Tịnh Vân kêu thảm một tiếng, hai mắt đã mù.
Ninh Phàm vỗ xuống một chưởng, trực tiếp đánh lên đỉnh đầu, cự lực chấn một cái, nhục thân của Tịnh Vân hóa thành huyết vụ, yêu hồn bị chấn cho choáng ngay tức khắc.
Dùng miệng hút huyết vụ vào , vung chưởng, nhiếp lấy yêu hồn!
Không có thời gian trừu hồn, ánh mắt của Ninh Phàm lạnh lùng, sát cơ đã động, há miệng nuốt sống luôn yêu hồn của Tịnh Vân!