Cực phẩm pháp bảo, Huyền Anh kiếm! Yêu tộc chịu chết dưới kiếm này đếm không hết!
Hai người không giữ lại chút nào, cơ hồ muốn một cái đối mặt, chấn nhiếp Ninh Phàm, lấy Ninh Phàm một mình một người, lực địch hai vị nguyên anh, quá khó khăn!
Cho dù hắn người mang “Âm Dương biến”, do mỹ phụ kia đối với mình đã phòng bị, muôn vàn khó khăn khi gần trước người mỹ phụ, lấy Thái Âm chỉ đánh lén!
Như vậy chỉ có toàn lực xuất thủ!
Hắn chợt vỗ vào trữ vật đại, lập tức, một tên tiểu nhân màu vàng đen tựa như tượng bùn, xuất hiện ở lòng bàn tay hắn, ném ra về phía không trung mỹ phụ. Đồng thời mi tâm ngân quang lập lòe, quanh thân ngân quang đại hiện, hóa thành một tên cự nhân chín trượng chín thước!
Tiểu nhân màu vàng đen đón gió lớn lên, ngay lập tức sau đó, liền hóa thành một tên hắc giáp luyện thi, thi khí che trời, thi trảo chộp một cái tới hư không. Vòng xoáy lam quang trăm trượng ở đỉnh đầu mỹ phụ ầm ầm nát bấy!
Mà Ninh Phàm hóa thân cự nhân một chớp mắt, trên quyền mang, hàn băng sâm sâm, ma hống một tiếng, một quyền đánh ra, thiên địa ngàn trượng quanh thân lão nho đều bị đóng băng. Độn quang của ông ta lại thẳng thừng bị băng quyền kích tán, gắng gượng ngừng lại!
Một quyền kia rõ ràng đánh vào trên hư không, nhưng lão nho lại chỉ cảm thấy một quyền đó có quyền lực đã bao lấy ngàn trượng!
Sắc mặt hắn đại biến, huy động Huyền Anh kiếm, kiếm khí động một cái, lấy thế chém nhanh như chớp liên tục vô số kiếm quyết hóa thành từng vòng kiếm khí, bao phủ quanh thân.
Mỗi một tia kiếm khí, đều đủ để tùy tiện chém chết dung linh, nhưng lúc tiếng băng bể truyền tới, thiên địa rung mạnh một cái. Tất cả kiếm khí ánh sáng, phát ra tiếng vang bể tan tành, ầm ầm bể tán! Lão giả dù chưa bị thương, lại do bị băng bể chi quyền làm cho rung ngực, khí huyết cuồn cuộn, ánh mắt chấn kinh!
Mà bên kia, hắc giáp luyện thi thật giống như hoàn toàn không biết chỗ đau, đảm nhiệm mỹ phụ hỏa xích lần lượt đánh xuống, lại căn bản không hề bị thương thân thể chút nào. Thân thể kinh khủng có thể nói nghịch thiên!
Vả lại hắc giáp luyện thi đó, khí lực của thi thân quả thực kinh người, mỗi một quyền đều mang tiếng nổ rất lớn, sau mấy chục quyền, trên hỏa xích của mỹ phụ đã hiện ra vô số vết rách, như muốn bạo tán!
Chấn kinh! Tuyệt đối chấn kinh!
Không những tu sĩ vây xem không thể tin, chính là lão nho cùng mỹ phụ cũng đều sắc mặt đại biến.
Không người nghĩ rằng Chu Minh này lại người mang một cỗ luyện thi. Hơn nữa luyện thi có nhục thể phòng ngự đủ để không nhìn nguyên anh sơ kỳ cao thủ hết thảy công kích, khí lực lại đủ để lực địch nguyên anh bất bại!
Không người nghĩ rằng, lão nho cùng mỹ phụ vừa lên tới chính là thủ đoạn áp đáy rương, nhưng lại bị Chu Minh thành thạo ngăn trở, cũng cấp cho phản kích, trong nháy mắt đã là cục diện ngang tay!
Ngân cốt chi cảnh, luyện thi quỷ dị... Chu Minh này, không ngờ lại có nhiều thủ đoạn!
Hắc thi cùng mỹ phụ giằng co một chỗ, khó phân thắng bại.
Mà nơi đây, lão nho cùng Ninh Phàm, đã coi là lần thứ ba giao phong.
Lần nữa thất lợi, lão nho đối với Ninh Phàm kiêng kỵ sâu hơn, đưa mắt nhìn cự nhân liều lĩnh chín trượng chín thước, như rừng đại địch.
Không đợi cự nhân lần thứ hai thi triển băng toái chi quyền, lão nho bỗng nhiên chợt vỗ vào trữ vật đại, nhất thời, từ trong đó lần nữa bay ra ba thanh cực phẩm phi kiếm. Mỗi một thanh, cực kỳ tương tự cùng Huyền Anh kiếm! Mỗi một thanh cũng cho thân thể của Ninh Phàm một tia cảm giác nguy cơ!
- Tứ kiếm huyền anh! Kiếm trấn tứ phương!
Lão nho bấm mạnh một pháp quyết, bốn thanh Huyền Anh kiếm hóa thành bốn đạo kiếm quang, sau khi lập lòe, trấn bốn phía cự nhân.
Đây là kiếm trận!
Kiếm trận một thành, từng đạo kiếm khí xưa củ ngưng tụ trong bốn thanh Huyền Anh kiếm. Một tia sát cơ tiêu túc, tản mát từ trong kiếm, cùng quang đãng chu toàn!
Kiếm khí kia thật giống như Thương Mang đất đai cổ xưa vậy, lúc một thoáng nó hiện ra, trong trăm dặm thiên địa đều bắt đầu run rẩy.
Cũng mơ hồ có một cổ tựa như kiếm ngân vang, dường như là tiếng tụng kinh, trên không trung quay về.
- Tứ kiếm chi địa, giết hết vùi lấp sạch...
Một khắc kiếm khí hiện thân như thế, mỹ phụ xa xa đang giằng co chiến cuộc, bỗng nhiên đôi mắt đẹp chứa kinh hãi. Mà Hắc thi, tuy không linh trí, cũng là bản năng thi thể run rẩy.
Chỗ xa hơn, từng tên tu sĩ đối mặt kiếm khí cổ xưa đua nhau cảm thấy một cổ nhỏ bé, không ai trợ giúp, cảm giác hẳn phải chết!
Ngay cả Ninh Phàm hóa thân cự nhân, cũng ánh mắt nghiêm một chút, nhưng bất chợt cười lạnh.
Bốn thanh Huyền Anh kiếm, bắt chước là Tru Tiên kiếm trận, vả lại trong tứ kiếm, còn có một đạo Tru Tiên kiếm khí lão nho không biết từ đâu tìm tới...
Tứ kiếm chi địa, giết hết vùi lấp sạch, dựa vào tứ kiếm này giết một cái, lão giả lấy nguyên anh sơ kỳ điên phong tu vi, thậm chí đủ để liều mạng cùng trung kỳ tu sĩ mà không bại, nhưng kiếm khí kia đối với Ninh Phàm ích lợi gì!
Giờ khắc này, trong óc Ninh Phàm, kiếm thức yên lặng kia thật giống như truyền ra tiếng đồng tình, dẫn dắt lực.
Kiếm niệm của hắn một vòng vừa thu lại, bốn thanh Huyền Anh kiếm treo cao bầu trời mênh mông, bỗng nhiên đồng loạt truyền ra một trận rên rỉ, ở thân kiếm mỗi người, rách ra một đạo vết rách nửa tấc.
Trong vết rách, bốn đạo kiếm khí phong cách cổ xưa, bị Ninh Phàm kiếm niệm một vòng, lập tức hút vào thức hải, hóa thành dưỡng liệu để đúc tạo kiếm thức.
Thức hải kiếm khí thiên địa của hắn càng vững chắc, ngay cả kiếm niệm, cũng mơ hồ tăng cường một tia. Mà bốn thanh Huyền Anh kiếm của lão nho thì sau khi rên rỉ, uy năng giảm nhiều, mất đi Tru Tiên kiếm khí, lại không cách nào thúc giục kiếm trận nữa, cho cự nhân một kích cường thế!
Không hiểu! Không hiểu! Lão nho không cách nào lý giải, vì sao kiếm trận đã thành, lúc sắp làm bị thương nặng cự nhân, lại bị thẳng thừng cướp đi kiếm khí!
Mà kiếm niệm màu mực kinh hồng chợt hiện, khiến cho sắc mặt của ông ta đại biến, chợt ý thức được Ninh Phàm trước mắt sợ rằng đã ngưng tụ kiếm thức kiếm niệm!
- Người này ngay cả kiếm trận cũng phá vỡ, càng đoạt kiếm khí của ta... Như vậy, lão phu chỉ có thuật này, mới có thể cùng tranh phong! Tế lôi la bàn, bố tế lôi trận!
Lão nho vỗ vào trữ vật đại, lần nữa lấy ra mấy chục trận bàn màu bạc, hai tay chợt chia ra. Từng cái trận bàn, quỷ dị trôi lơ lửng trước người ông ta, dưới thần niệm ông ta thúc giục, trận bàn lần lượt kích thích. Từng trận văn màu bạc của đan cấp đại trận trên trường không, thật giống như bắc đẩu xuyến liên vậy, lần lượt xuất hiện!
Hợp kế, bảy bảy bốn mươi chín đạo lôi văn!
Đây là thượng cổ tế lôi trận!
Tế lôi trận bàn này, quả thực đã là lá bài tẩy của lão nho. Tế lôi trận thành, vạn lôi rơi xuống, chính là nguyên anh sơ kỳ tu sĩ, cũng đủ để một kích phải giết, về phần cự nhân trước mắt, tuy không đến nỗi chết cũng sẽ trọng thương!
Trận này vừa ra, xa xa tu sĩ vây xem, từng người nghe tiếng biến sắc, lập khắc chạy trốn xa hơn!
Nếu tế lôi trận khai, phương viên hai trăm dặm đều có thể bị thiên lôi đánh thành phế tích!
- Tống lão! Vật này là đối phó yêu triều sử dụng, không thể khinh động!
Xa xa, mỹ phụ vừa thấy lão nho thúc giục trận bàn, lập tức mặt đẹp biến sắc.
- Không, trận này đã thành, vạn vạn sẽ không chút nào bất trắc, trận bàn cũng không thể nào tổn thương chút nào, thoáng vận dụng, chấn nhiếp người này, bọn ”Tôn lão” sẽ không trách cứ ta... Đáng tiếc duy nhất là tại chỗ Viên Giác cốc tu sĩ, dưới kim đan đều chết trong lôi trận, bất quá mới chỉ là dung linh, ích mạch, ở Vũ giới muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hà túc đạo tai!
Lão nho giờ phút này, trong mắt đã chỉ còn dư một mình Ninh Phàm, không còn những chuyện bên cạnh.
Hết thảy, chỉ vì Ninh Phàm cho ông ta cảm giác bị áp bách quá lớn!
Giờ khắc này, hàn mang chợt lóe trong mắt cự nhân.
Thượng cổ tế lôi trận... Truyền thuyết trong trận này, ngầm chứa thất lạc thần thông tế lôi thuật của Thượng cổ Thần ma, cụ thể như thế nào, không biết được.
Trận này lấy bảy làm tôn, 1 trận là linh, 7 trận là đan, 49 trận là anh, 343 trận là hóa cực, 2401 trận là phàm hư, 16807 trận là tiên hư! Càng lên cao bày trận càng khó...
Lão nho thi triển 49 trận công địch, trận đạo tu vi của ông ta bất phàm! Nhưng tính cách của ông ta không khỏi vô cùng lạnh lùng.
Trận này khai một cái, địa giới trong 200 dặm sẽ bị lôi hải chìm ngập! Viên Giác cốc không ít đệ tử, sợ rằng cũng không trốn thoát lôi quang!
Viên Giác cốc sinh diệt, cùng Ninh Phàm không liên quan, nhưng dầu gì, mình vì cốc mà thu hoạch lấy tiên ngọc, cùng cốc này rốt cuộc kết làm nhân quả.
- Ngươi quá lắm rồi!
Ánh mắt của cự nhân, hàn quang lộ ra!
Mi tâm lôi Tinh lập tức lập lòe bất quyết!
Thanh âm, thật giống như như lôi đình nổ vang, mà trên quang đãng, ảm đạm sinh lôi!
Một đạo, mười đạo, trăm đạo, ngàn đạo, vạn đạo!
Bện trong lôi quang đầy trời này, lão nho bày tế lôi trận, mặc dù huyền ảo, nhưng mắt tựu lôi lực lại nhỏ nhặt không đáng kể!
Mà khi ánh mắt của ông ta rơi vào Ninh Phàm mi tâm ngân tinh, bỗng nhiên sợ hết hồn hết vía.
- Thần Tinh! Ngươi là Thái cổ thần mạch!
- Cút!
Cự nhân nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm thật giống như cùng thiên lôi dung hợp, thanh âm kia, nhất thời dâng lên một loại ý uẩn đặc thù, thật giống như một đạo lôi đình nổ vang trong lòng lão nho, mỹ phụ cùng với tất cả tu sĩ vây xem!
Hay rồi, cổ tu sĩ đại thần thông, ngôn xuất pháp tùy!
Dưới tiếng gào như thế, tế lôi trận bể rồi!
49 đạo trận bàn màu bạc vỡ nát tan tành!
Mà lão nho, tâm thần cùng trận bàn tương liên, trận bàn bị bể, ông ta lập tức trọng thương, không chỉ hộc máu, không có mười mấy năm khổ tu, tuyệt đối không cách nào tu trở về cảnh giới!
Cút!
Một chữ, dưới thiên uy, lại khiến cho lão nho đối mặt Ninh Phàm, dâng lên một loại chút ít cảm giác lúc đối mặt với hóa thần lão quái mới có, quanh thân không tự chủ được, bắt đầu run rẩy.
Ninh Phàm khiến cho ông ta cút, khiến cho đường đường lão nho có tu vi nguyên anh cút đi.
Nhưng lão nho bừng tỉnh dâng lên một loại ảo giác, nếu hôm nay, ông ta không cút thì ông ta hẳn phải chết nơi này!
Mà khi lão nho thấy, trong bàn tay của Ninh Phàm, lấy ra một cái ngọc giản màu máu, cảm giác đó phóng đại vô hạn trong đầu của ông ta!
Trong ngọc giản kia, truyền ra một đạo sát cơ tàn phá bừa bãi. Sát cơ đó đủ để tùy tiện đem lão nho xé thành phấn vụn!
- Chu Minh đạo hữu, hạ thủ lưu tình! Lão phu lập tức cút, lập tức cút! Liễu đạo hữu, chúng ta đi, nhanh chóng đi!
Giờ khắc này, lão nho không còn ngạo mạn hưng sư vấn tội trước đó nữa, trong lòng chỉ có ý niệm mau rời khỏi.
Chu Minh này, bất luận là thân phận gì, ở Ngụy quốc làm gì, đều sẽ không liên quan với ông ta. Thậm chí, ông ta cả cuộc đời, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ hắn.
Không sai, Chu Minh này trong mắt lão nho, đơn giản là... sâu không lường được!
Mà trong lòng ông ta càng có một thứ suy đoán đối với thân phận của Chu Minh, tuy nói là sai lầm, thiên lệch, nhưng mà suy đoán của ông ta, càng làm cho thân là Vũ điện thần sử, lại sinh không dậy nổi lòng kháng cự chút nào đối với người sau.
Trong ánh mắt không thể tin của tu sĩ tại chỗ, hai vị Vũ điện thần sử, cực kỳ chật vật vội vã bỏ chạy...
Mà Ngụy quốc Chu Minh, từ sau trận chiến này, sợ rằng chính là nguyên anh tầm thường, cũng không dám coi thường người này!
...
Hai đạo độn quang chạy trốn mất mạng, cho đến mấy ngày sau, cách xa Viên Giác cốc mấy vạn dặm, lão nho mới ung dung thở phào nhẹ nhõm, thả chậm độn quang.
- Tống lão, chúng ta cứ như vậy rời khỏi sao ?
Trên đỉnh núi mỹ phụ khôi phục pháp lực, hỏi.
- Không rời khỏi như vậy, chẳng lẽ ở lại Viên Giác cốc chịu chết sao ?
Tống Dịch không vui nói, chợt nghĩ tới thủ đoạn của Ninh Phàm vẫn là hơi sợ hãi.
- Chịu chết ư? Tống lão tuy bị thương dưới Chu Minh, hơi thua thiệt, nhưng còn không bị chết chứ. Bọn ta nguyên anh tu sĩ, thủ đoạn bảo mệnh vô cùng, chính là thân thể diệt, cũng có thể nguyên anh chạy trốn, Chu Minh đó dù lợi hại thế nào đi nữa, cũng chưa chắc có năng lực giết chết bọn ta. Vả lại bọn ta thân phận tôn kính, chính là Vũ điện thần sử, hắn cho dù có thể giết, cũng quyết kế không dám giết...
Mỹ phụ xem thường nói, nàng tự hỏi không phải đối thủ của Ninh Phàm, nhưng với thân phận của Vũ điện thần sử lại khiến cho nàng cảm giác, mình so với Ninh Phàm cao nhân nhất đẳng.
- Không thể giết hắn! Hắn một thân thủ đoạn, quỷ dị không thể dò được, lão phu thành danh thuật tứ kiếm trận, lại bị kiếm niệm của hắn đảo qua lập tức phá vỡ. Lão phu lấy tế lôi trận vây khốn hắn, hắn lại lấy tay ngự lôi đình thủ đoạn phá vỡ trận này... Mà cuối cùng hắn lấy ra ngọc giản, nếu ta không nhìn lầm, trong đó chứa toàn lực một kích của hóa thần tu sĩ... Chớ nói lão phu, cho dù là nguyên anh trung kỳ tu sĩ, trúng công kích kia cũng... hẳn phải chết!
Lão nho lòng vẫn còn sợ hãi, mà ngay sau đó ông ta nói ra suy đoán sai lầm lớn nhất trong lòng của ông.
- Nếu ta không nhìn lầm, Chu Minh này có lẽ là hậu bối của vị đại nhân nọ... Vị đại nhân nọ cũng họ Chu...
- Vị nào ?
Mỹ phụ hơi cổ quái.
- Vị ngoan nhân ấy sống ở Vũ điện, chết ở Vô Tận hải, ngay cả Thần hoàng bệ hạ cũng kiêng kỵ... Người ấy lôi thần mạch, ngưng tụ lôi thần tinh, chưởng ngự lôi đình... Một thân tế lôi thuật, cùng cấp vô địch, từng bằng lực một người, cùng Kiếm giới Tam Hoàng chiến bình... Trong truyền thuyết, vạn năm trước... là Vũ giới toái hư đệ nhất nhân!
- Cái gì? Tống lão nói là, người này là hậu nhân của “Bất Chu Lôi hoàng” sao?
- Hừ... Chuyện này chớ có nói lung tung, nói không chừng... Tóm lại chuyện này không liên quan với bọn ta. Bọn ta bất quá là thần sử nho nhỏ của Vũ điện, không muốn cuốn vào loại thị phi này...
Tống Dịch lòng vẫn còn sợ hãi, đối với thủ đoạn, thực lực, thậm chí ”thân phận” của Ninh Phàm đều bắt đầu sợ hãi.
Mặc dù cái thân phận này căn bản là tình cờ, Ninh Phàm dùng tên giả “Chu Minh”. Cái chữ Chu đó bất quá là tên nhặt được ở Yêu Quỷ lâm, cùng vị gọi là “Bất Chu Lôi hoàng” căn bản không có chút quan hệ nào...
Nhưng Tống Dịch, sợ rằng cả cuộc đời, cũng không dám gặp lại Ninh Phàm, sợ... quá đáng sợ...
So với Bất Chu Lôi hoàng, Vũ điện thần sử nhằm nhò gì... Thần sử gì chứ bất quá là khổ lực của Vũ điện!