Đồng thời với lời đồn đãi không ngừng đó, Ninh Phàm lại lặng lẽ rời khỏi Viên Giác cốc.
Hắn không giết lão nho, cho dù thủ đoạn dốc hết, cũng bất quá cùng lão nho không phân cao thấp. Nếu hắn muốn giết lão nho, trừ phi hao tổn tinh huyết liều mạng hoặc là sử dụng... yêu tướng một kích!
Vô luận loại nào đều không đáng giá, giết lão nho, càng sẽ chọc giận Vũ điện, rước lấy phiền toái không cần thiết.
Lão nho kinh sợ thối lui là đủ rồi, quả thực không cần phải vì chút chuyện nhỏ cùng lão nho không chết không thôi.
Chuyện của Ngụy quốc không vô quan hệ với hắn. Mười ngày sau, hắn xuất hiện ở Thái tổ hoang khâu thuộc Ngụy quốc trung vực.
Đây là một chỗ dãy núi yên ổn, thế núi ngầm hợp thành hình rồng, khí thế khoáng đạt, địa thế âm thầm thành trận, lại không thấy rõ văn lộ.
Đứng ở chỗ sâu của dãy núi, Ninh Phàm hơi trầm ngâm, trận pháp nơi đây đã hòa vào thiên địa, mất tăm tung tích, phẩm cấp phàm hư.
Nơi đây có trận là Ngụy Thái tổ trước khi chết bày ra, dưới đại trận, địa mạch quán thông, là chỗ ông ta tọa hóa.
Trước đó dò xét qua tin tức, Ninh Phàm không mất quá nhiều thời gian, liền tìm được cửa vào của địa mạch.
Trên một gò núi hình rồng, có khai một vết rách tuyệt hiểm, nối thẳng địa mạch. Bên ngoài cửa vào, có lẻ tẻ Ngụy quốc tu sĩ tới đây tìm bảo, lịch luyện.
Những tu sĩ này, không cách nào xuống chỗ sâu của địa mạch, nhưng vòng ngoài thỉnh thoảng phát hiện linh dược, linh quáng đã đủ khiến cho bọn họ hưng phấn. Nơi đây sản xuất linh dược, linh quáng, tất cả ngầm chứa Phật quang, phẩm chất không tầm thường.
Bên ngoài cửa vào địa mạch, có tu sĩ đang triệu tập đồng bạn, cùng xuống địa mạch tìm cơ duyên.
Một nhóm tạm thời triệu tập đồng bạn phần lớn đều là tán tu, tông môn tu sĩ, thường thường kết bạn đồng hành, không cần họp thành đội.
Ninh Phàm nhìn cửa vào địa mạch, không hứng thú chút nào với chuyện họp thành đội.
Hắn trì hoãn ở Ngụy quốc hơi lâu, lần này lấy đi Thái tổ di vật cần càng nhanh càng tốt.
Hắn nhắm mắt, cảm thụ đại thế của dãy núi, thần niệm vào lòng đất.
Sâu trong lòng đất, có vô số hang động đá vôi, thung lũng, lần lượt thay nhau mọc như rừng, có sương mù thấm vào, hơi lơ lập tức sẽ bị lạc. Bao năm qua tu sĩ chết ở địa mạch, lại hóa thân quỷ vật, càng thêm sinh trưởng ở địa phương yêu thú, địa mạch ngược lại có không ít hung hiểm.
Chỉ là tầng thứ nhất này... tầng thứ nhất tới chỗ sâu, có lối đi đi thông tầng thứ hai. Tại tầng thứ hai, đường càng lần lượt thay nhau, chật hẹp, chỉ có mấy tên dung linh ở trong động tìm bảo.
Tầng thứ ba, có mấy vị kim đan ở chỗ này lưu lại, tựa hồ không phải đơn giản tìm bảo, mà là lần nữa mượn Thái tổ uy áp, tu hành luyện thể thuật. Khi Ninh Phàm dùng thần niệm quét qua, từng vị kim đan lão quái, tất cả sống lưng chợt lạnh, âm thầm cả kinh, cũng không rõ vì sao, chỉ nói cổ quái.
Tầng thứ tư, không có người, lấy thần niệm của Ninh Phàm, cũng chỉ đủ để vào khu vực rất nhỏ ở tầng thứ tư, không cách nào vào chỗ sâu hơn.
Tầng thứ năm lại càng thần bí...
Ngụy Thái tổ, hóa thần điên phong, khi còn sống ngang dọc Vũ giới, lập Ngụy quốc, sau khi chết, an nghỉ nơi này... Loại tu sĩ này phải có truyền thừa không kém lưu lại.
So với tu chân quốc khác, Ngụy quốc có thể cất giữ mộ phần của lão tổ đương nhiên thật khó.
Hắn tâm tư chợt động, lập tức nhấc lên nhịp bước, đi tới cửa vào địa mạch.
Nhưng bên ngoài cửa hang, một cô gái mặc áo màu vàng sau khi bất chợt hơi do dự, ngăn trở đường đi của hắn, răng cắn lấy môi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương, không dám nhìn ánh mắt của Ninh Phàm.
- Đằng... đằng ấy...
Giọng cô gái, nhỏ yếu nghe rất nhỏ, lại có chút há hốc mồm cứng lưỡi.
Nàng vốn sợ người lạ, mà bộ dáng của Ninh Phàm lại khá anh tuấn, khiến cho cô gái chưa trải qua nhân sự có chút sợ thẹn thùng.
- Chuyện gì ?
Ninh Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Ngươi đó... Ngươi có muốn cùng chúng ta kết đội đồng hành, cùng xuống địa mạch tầng một tìm bảo hay không...?
Cô gái giọng nói dè đặt, nàng có dung nhan thanh tú, da thịt trắng noãn, ích mạch tầng bốn tu vi, trong ánh mắt thuần khiết, còn có chút non nớt, hiển nhiên mới vừa vào tu giới không lâu.
Sự non nớt đó khiến cho người thương xót, cộng thêm dung mạo của nàng đủ khiến cho rất nhiều công tử tỉ mỉ thương yêu. Nhưng đối với Ninh Phàm mà nói, cô gái này bất quá tầm thường, hắn sẽ không tốn thời gian cùng cô gái này đeo bám.
- Xin lỗi, ta thích độc hành...
- Nhưng, nhưng, địa mạch tầng một rất nguy hiểm!
Cô gái vội vàng nói, nhưng Ninh Phàm lại thật giống như không nghe được vậy, càng đi càng xa, thân ảnh biến mất ở địa mạch.
Bị Ninh Phàm từ chối, cô gái hàm răng cắn môi, hơi có thầm buồn, mà sau lưng truyền tới tiếng thúc giục.
- Ôn Tình, tìm được người rồi sao ? Nếu chúng ta góp không đủ 10 người, lần này chuyện tìm bảo đến đây thì thôi!
- Trương đại ca, chờ một chút, ta tìm một chút, nhất định có người nguyện ý cùng chúng ta kết đội đồng hành...
Không có đủ 10 người đồng hành, ích mạch tu sĩ tiến vào hiểm địa hung hiểm khó lường.
Nhưng không vào nơi đây tìm bảo, cô gái sợ rằng sẽ hối hận cả đời.
Nàng là một giới tán tu, sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có một em gái.
Trong người của muội muội có trúng hỏa độc, nếu muốn giải độc, phải trong Thái tổ hoang khâu địa mạch tầng một, quỷ thú kết tinh nào đó, mới có thể trị được.
Nàng nhát gan, sợ chết, nhưng vì cứu muội muội, cho dù vào hiểm địa cũng phải đánh một trận...
Hết thảy các thứ này là vận mạng của nàng, không liên quan Ninh Phàm.
...
Trong địa mạch, Ninh Phàm chân đạp băng quang, một mặt bay nhanh, một mặt tiện tay dẫn động kiếm khí, chém chết chút quỷ vật cản đường.
Những quỷ vật đó hồn thân vừa tan, thỉnh thoảng sẽ ngưng tụ một ít chút kết tinh. Những thứ kết tinh này âm lãnh rét lạnh, nếu uống vào sẽ đề thăng một tia thần niệm chi lực cực kỳ nhỏ. Một trăm khối kết tinh, cũng không bằng niệm châu, nhưng nếu vào thuốc, ngược lại cũng có chút công dụng.
Tầng thứ nhất, mười năm niên phân linh dược, hắn căn bản không để vào mắt, trực tiếp tiến vào tầng thứ hai.
Trong tầng thứ hai, ngẫu nhiên có mấy tên dung linh tu sĩ. Những dung linh đó thường thường vừa thấy Ninh Phàm băng quang độn tốc, lập tức sắc mặt biến đổi, vội vã tránh.
Đối với những dung linh đó, Ninh Phàm không hứng thú chút nào, đối với chỗ này có linh dược trăm năm, yêu thú quỷ vật, Ninh Phàm lại hứng thú ít ỏi. Sau một nén nhang, độn quang của hắn chợt thu lại, ngừng ở cuối tầng thứ hai, nhìn trận quang trước mắt, tinh quang lóe lên!
Trận quang trước mắt không hổ là phàm hư trận, quả thật huyền diệu, một chút cách mô lực trong đó, tựa hồ có thể nhận ra khí tức của Ngụy quốc chưởng môn lệnh tín.
Nếu không có lệnh tín, chỉ có kim đan tu sĩ mới có thể vào. Nếu có lệnh tín thì oai của trận quang giảm bớt một nửa.
Ninh Phàm tường tận chưởng môn lệnh. Hắn phát hiện lệnh tín này thực tế làm bằng một loại khoáng ngọc hiếm hoi. Khoáng ngọc đó chỉ có trong tầng thứ tư, hắn mới nhìn thấy một ít, tựa hồ là một loại linh quáng quý trọng sinh sản độc nhất ở Ngụy quốc...
Hắn đưa tay tìm tòi, bàn tay đè trên quang mạc, không cách nào dò vào. Bán bộ kim đan vẫn chưa kết đan, cũng không đủ tiến vào tầng ba... Nhưng cầm lệnh tín, trận quang lập tức súc giảm một nửa, hắn có thể đi lại.
Thu lệnh tín, hắn lần nữa không cách nào đi lại, lại nhắm mắt, im lặng không nói. Trong cơ thể yêu lực chuyển một cái, khí thế của hắn lên cao, khi pháp lực cùng yêu lực dung hợp, pháp lực của hắn đã không kém gì kim đan sơ kỳ... Đây cũng là lợi ích của việc tu luyện yêu lực! Một bước bước vào, hắn tiến vào trận quang, không còn ai ngăn lại!
Tầng thứ ba, có mấy vị kim đan tu sĩ đang ngồi tĩnh tọa ở địa mạch. Họ đã ngồi mấy chục năm, không hỏi thế sự, hiển nhiên không biết được Ninh Phàm nhân vật khuấy loạn Ngụy quốc này.
Cảm giác có người tiến vào, từng vị kim đan lão quái lập tức mi mắt giật một cái, nhưng phát hiện khí tức của người này bất quá sau kim đan sơ kỳ, lập tức mất hứng thú.
- Chính là tu sĩ sơ kỳ tới tầng thứ ba tu luyện, không cảm thấy quá nguy hiểm sao!
Nếu những kim đan đó biết được mình châm chọc là Chu Minh lão tổ càn quét Ngụy quốc, bọn họ sẽ kinh hoàng thất thố ra sao ?
Đối với những kim đan tu sĩ này, Ninh Phàm không chút hứng thú. Hắn độn quang bay nhanh, kim đan yêu quỷ nơi đây đã có linh trí, cảm giác Ninh Phàm tới, lập tức rảo bước tránh đi.
Trực giác của những yêu quỷ này, so với tu sĩ bén nhạy hơn, mơ hồ cảm giác Ninh Phàm kinh khủng.
Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có mấy trăm năm niên phân linh dược, sau khi bị Ninh Phàm hơi lựa chọn, tất cả đều thu đi.
Sau nửa canh giờ, hắn ngừng ở chỗ giao giới giữa tầng ba tầng bốn, sau khi ánh mắt tiến nhập vào nơi đây, lần đầu tiên ngưng trọng.
Tầng thứ tư, trận quang cho thấy quang hoa màu vàng nhạt, trên đó mơ hồ có phạn văn lưu động.
Lấy tu vi của Ninh Phàm, cộng thêm Viên Giác cốc chưởng môn lệnh, cũng không cách nào tiến vào tầng thứ tư.
Hắn trù trừ chốc lát, nhắm mắt, lại bắt đầu mở ra, quanh thân bao lên từng tầng một kiếm niệm màu mực, ánh mắt lạnh lùng, tóc đen cuồng vũ!
- Toái!
Kiếm niệm của hắn ngang dọc, sau một tiếng nổ rất lớn, trận quang bể tan tành, khép lại, hắn lại đặt chân tầng thứ tứ!
Giờ khắc này, mấy tên kim đan trước đó châm chọc Ninh Phàm, từng tên một sắc mặt đại biến!
Tiếng nổ vang kia rõ ràng là dấu hiệu tiến vào tầng thứ tư... Tầng thứ tư, người này chẳng lẽ là nguyên anh tu sĩ!
...
Tầng thứ tư, có ngàn năm linh dược, linh quáng quý trọng, không có yêu vật quỷ vật.
Nhưng Ninh Phàm vẫn cẩn thận từng bước một, tùy thời ứng đối trạng huống không biết.
Mấy đạo khí tức mạnh mẽ mịt mờ mà âm thầm dò tới Ninh Phàm, mang sát cơ. Những thứ khí tức đó có kim đan trung kỳ, có hậu kỳ, thậm chí còn có nguyên anh, đều là yêu vật quỷ vật nơi đây.
Trên đường, thỉnh thoảng sẽ có Vũ giới nguyên anh chết ở đây, hài cốt đã ta lở, trữ vật đại bị Ninh Phàm thu lấy.
Khi những nguyên anh quỷ vật thần niệm quét tới, Ninh Phàm lập tức vỗ vào trữ vật đại, lấy ra huyết sắc ngọc giản.
Trong đó, có chứa hóa thần một kích, huyết sắc bạo ngược sát cơ, lan tràn từ trong đó, khiến cho từng tên mịt mờ thần niệm, lập tức thu hồi, sau khi do dự bỏ đi sát ý đối với Ninh Phàm.
- Nhân tộc này không dễ chọc...
Từng thanh âm âm trầm, khàn khàn nói.
Tầng thứ tư có nhiều ngã ba, cũng có thật nhiều hiểm địa, có vạn năm linh dược, nhưng đều có yêu vật mạnh mẽ trấn thủ. Sau khi Ninh Phàm suy nghĩ, không thể không bỏ đi lòng lấy thuốc, lấy tu vi của hắn, mượn yêu tướng một kích, làm yêu vật kiêng kỵ vẫn còn được, muốn dựa vào đó chém chết tất cả yêu vật, có chút nói vớ vẩn rồi.
Hắn tận lực đến gần đường, thẳng hướng đi tới cuối tầng thứ tư, toàn bộ tinh thần đều cảnh giác... Một khi có tên yêu vật nào không biết điều, hắn lập tức kích thích hóa thần một kích!
Thỉnh thoảng cũng có vạn năm linh dược, trấn thủ yêu vật bất quá là nguyên anh sơ kỳ. Sau khi Ninh Phàm trầm ngâm, bằng ngân cốt thân thể, cũng gọi ra Hắc thi, mạnh mẽ cướp linh dược. Hai người có thể so với nguyên anh cao thủ, khiến cho một chút nguyên anh sơ kỳ yêu vật kiêng kỵ mà bất đắc dĩ từ bỏ thủ hộ linh dược... Như vậy, Ninh Phàm ngược lại đạt được mấy loại dược liệu luyện chế ngũ chuyển đan dược.
Hắn đi tới chỗ giao giới giữa tầng bốn tầng năm đã là mấy canh giờ sau. Trận quang trước mắt toàn là màu vàng, phạm âm không dứt, mang phá tà lực, không có bất kỳ nguyên anh kỳ yêu tà quỷ mị dám đến gần trận quang này. Chính là Ninh Phàm, cũng bởi vì tu luyện yêu công, mà từ trong trận quang, cảm thấy một tia kiềm chế.
Trận quan rất mạnh, cấp phàm hư, trong đó càng hòa vào thần ý cả đời của một hóa thần điên phong tu sĩ!
Thần ý đó là Thiền tông, tên Thiện Ý, nhưng cũng không từ bi, phản mang có sát cơ màu tím, dung hợp hết cả đời giết hại của Ngụy Thái tổ!
Khi Ninh Phàm đến gần, trận quang lập tức tựa như một giọt nước vào dầu sôi, kích thích ngàn tầng sóng. Từng tầng một tử quang, hóa thành từng đạo vạn tự chân ngôn màu vàng tím, đánh ra từ trận quang!
Chân ngôn xoay tròn trên không trung, mỗi một lần xoay tròn, cũng có thể dẫn động hư không vỡ vụn...
Phàm hư đại trận, cộng thêm sát ý của hóa thần điên phong tu sĩ, chính là luyện hư tu sĩ sơ kỳ tầm thường cũng không cách nào chống lại trận quang này!
Ngọc giản hóa thần tu sĩ trong tay uy lực cũng kém trận quang, muốn dựa vào hóa thần một kích kích phá đại trận, khó như lên trời!
Vạn tự chân ngôn đánh tới trước người, Ninh Phàm lập tức dâng lên một cổ cảm thụ rợn cả tóc gáy.
Hắn khẽ cắn răng, âm thầm thở dài, dựa vào mình sợ là không cách nào tiến vào di tích rồi.
Cũng khó trách, nếu di tích này dễ dàng tiến vào, sớm bị hóa thần tu sĩ tễ phá ngưỡng cửa. Mà luyện hư trung kỳ tu sĩ, hơn phân nửa lại khinh thường sát phí khổ tâm phá trận, chỉ đạt được hóa thần tu sĩ truyền thừa...
Trước đây tầng thứ tư, nhất định đã bị Vũ giới tu sĩ đạp phá ngưỡng cửa, nhưng tầng thứ năm, sợ rằng chưa bao giờ có người tiến vào...
- Bảo vật tuy tốt, nếu vì nó hao tổn tánh mạng, không đáng giá!
Hắn tự như có cảm giác thiên địa nguyên lực quanh thân dẫn động, muốn thi triển thuấn di, tránh trận quang.
Nhưng vào giờ khắc này, chuyện kỳ dị xuất hiện, trong trữ vật đại, Đông Minh chung vẫn yên lặng như cũ truyền ra tiếng chuông vang sâu kín.
Mà từng vạn tự chân ngôn bỗng nhiên tựa như gặp bình sanh đại địch, khẽ run lên, lập tức toàn bộ nát bấy trong tiếng chuông.
Còn trận quang, cũng thật giống như sợ hãi vậy, phân khai một lỗ hổng cho người thông qua.
Cổ quái, cực kỳ cổ quái... Đông Minh chung bất quá là cực phẩm pháp bảo, lại có thể chấn vỡ luyện hư tu sĩ cũng như phàm hư trận quang khó giải quyết...
Nhưng giờ phút này, không phải lúc nghi ngờ, trước khi trận quang khép lại, Ninh Phàm lập tức rút người ra nhảy một cái, trốn vào bên trong đó.
Trận quang đã khép lại!
Sự chất chứa mất mấy vạn năm yên lặng của Ngụy Thái tổ lần đầu tiên có chủ mới!
...
Tầng thứ năm không lớn cũng không yêu không quỷ, chỉ là thạch thất của mấy chục pháp bảo đào bới liên tiếp mà thành. Có phòng ngủ, có đan phòng, cũng có phòng tu luyện, hết mấy vạn năm, từng có một vị hóa thần điên phong lão tổ ở chỗ này tu luyện sau đó cũng ở chỗ này... tọa hóa!
Trên đất, tro bụi tích tụ một tầng thật dầy rất khó tưởng tượng nơi này đã trống không bao lâu.
Pháp bảo trên giá, ít nhất đều là cực phẩm, vả lại từng cái bởi vì niên đại rất xưa, linh tính hoàn toàn biến mất, khiến Ninh Phàm âm thầm tiếc rẻ.
Về phần đan phòng, ghi chú trên giá không ít tứ chuyển đan dược, nhưng bình ngọc đã vàng ố, trong đó đan dược cũng thành từng đống bột màu đen.
Loại chuyện này phát sinh ở thượng cổ di tích, Ninh Phàm không mảy may cho là kỳ quái, cũng không thấy tiếc rẻ gì.
Vả lại pháp bảo, đan dược ngoài mặt bất quá đều là phẩm cấp tầm thường thôi. Thứ chân chính tốt, Ngụy Thái tổ nếu muốn truyền cho hậu nhân, nhất định là cất giữ cực kỳ cẩn thận.
Khiến Ninh Phàm để ý là bích họa khắc trên tường của mỗi gian thạch thất.