Dưới sự kiểm tra của Mạc Vân 4 người toàn bộ tinh thần chăm chú luyện đan, không dám có một chút chậm trễ. Nhưng Mạc Vân lại nhíu chặc chân mày.
Trong 4 người, có 3 người luyện đan sắp thất bại, 1 người miễn cưỡng thành công. Nhưng đan dược thì dược tính tán thất nghiêm trọng.
- Không hợp cách! Toàn bộ không hợp cách!
Lão ta tức giận phẩy tay áo một cái, lập tức tắt đi địa hỏa của bốn người. Mười năm trôi qua, lão ta đã là tam chuyển đỉnh phong luyện đan sư, khoảng cách tứ chuyển chỉ thiếu chút nữa!
Lão thà lãng phí thời gian trên bốn người, còn không bằng đi tìm hiểu tứ chuyển luyện đan thuật.
Bốn tên Dung linh, nào dám oán hận Mạc Vân, từng người vâng vâng dạ dạ, cáo từ rời khỏi. Trên đường tháp dài vội vàng, bốn người sắc mặt đang không vui, bỗng nhiên ngẩn ra, vừa thấy Nhã Lan vóc người vô cùng khêu gợi, dẫn một nam một nữ tới tìm Mạc Vân.
Vẻ mặt rất cung kính! Sự thuận theo phát ra từ nội tâm! Nhã Lan biểu lộ lấy lòng Ninh Phàm, dật vu ngôn biểu!
Bốn người là sư huynh đệ, trong đó có một người kính mến Nhã Lan, tên là Dư Uy, cốt linh trăm tuổi, lại là hậu bối của Tây tháp một tam chuyển khách khanh đan sư. Hắn cố ý cùng Nhã Lan kết làm đạo lữ, chẳng qua Nhã Lan lại chưa bao giờ nhìn thẳng vào nhau. Không ngờ, Nhã Lan này nhìn như cao ngạo, hôm nay lại đối với một tên mặt trắng nhỏ liếc mắt đưa tình như vậy...
Y cười lạnh mấy tiếng, ánh mắt lạnh lẻo, ánh mắt nhỏ không thể tra đảo qua trên người Ninh Phàm, sát ý giấu giếm.
Chẳng qua là nhìn không rõ lai lịch của Ninh Phàm, y còn không đến nổi lập tức cùng Ninh Phàm tranh đoạt tình nhân.
Cho dù giờ phút này y bởi vì bị Mạc Vân khiển trách nên trong lòng nén giận. Vào lúc ánh mắt của y rơi vào nữ thi sau lưng Ninh Phàm, lập tức bị tư dung tuyệt thế của nữ thi càng làm cho kinh trụ!
Trong tu giới, nữ nhân bởi vì tu luyện đạo pháp mà phần lớn xinh đẹp, nhưng người xinh đẹp như cô gái này rất hiếm!
Dáng người yêu yếu gầy gò, đáng thương đáng tội... Cô gái này sắc mặt ảm đạm, lại thêm một phần dung mạo bệnh hoạn, môi anh đào không có máu, càng khiến người ta thương xót! Quần áo trắng mặc trên người nàng lại tăng thêm sự thánh khiết của nàng, vớ la giày lăng, không nhiễm chút bụi trần!
Ánh mắt của Dư Uy lộ ra một tia dâm tà, lửa nóng, cười lạnh. Y sát vai mà qua đám người Ninh Phàm, nhưng trong lòng cũng nghĩ tới ‘thị thiếp’ của Ninh Phàm.
Nữ thi cùng Ninh Phàm nhìn dáng vẻ không chút pháp lực, thật giống như chẳng qua là Ích mạch tầng một.
Có thể khiến cho Nhã Lan kính trọng, nếu không phải có thực lực, chính là bối cảnh bất phàm...
Bối cảnh ư? Hừ! Ở Vô Tận hải, ai cho ai mặt mũi, ai nhìn ai bối cảnh! Không có thực lực, nửa bước khó đi!
Chỉ là Ích mạch tiểu bối, lại có cơ thiếp xinh đẹp như vậy, ha ha, trở về tra rõ lai lịch của người này, đợi người này lạc đan, giết đi, đoạt cơ thiếp của hắn!
Giết người là chuyện sau này, bây giờ sao... Trước tiên qua lén nắm tay! Cái mông của cô gái kia thật là xinh a, nếu sờ một cái, hắc hắc...
Lúc Dư Uy đi qua cạnh người của nữ thi, y lại cười lạnh một tiếng, không lộ dấu vết, nhẹ nhàng đưa tay, nhanh như tật lôi, mang tàn ảnh, mò tới cái mông của nữ thi.
Lấy Dung linh tu vi của hắn sờ thân thể của một Ích mạch nữ tu, thậm chí có thể nhanh đến khiến cho nàng không phát giác ra mình bị sờ!
Vô Tận hải, không có hạng người hiền lành!
Loại hành động quần là áo lụa này của y sớm thành thói quen!
Nhưng mà tay của y chưa chạm đến cái mông của nữ thi, lại bị một người thanh niên hời hợt bắt lấy.
Một trảo lại làm cho Dư Uy không thể động đậy nữa! Mà xương một cánh tay của y đã bị nát bấy dưới một trảo này!
Xương gãy đau đâm nát lòng, Dư Uy lại mang kinh hãi, đau nhức, mắt lạnh ngẩng đầu, kình chống nhau, cũng là hàn quang trong mắt của Ninh Phàm.
Một cái ánh mắt lại làm cho sống lưng của Dư Uy phát rét! Tất cả lệ khí hóa thành hồng mang chợt lóe trong mắt!
Thật giống như dưới một ánh mắt, y một thân tu vi đều phải tống táng!
Đây là sát ý cấp bậc gì?! Lệ khí!
Dưới ánh mắt như thế, tiên mạch của mình lại lâm vào đến mức đứt từng khúc!
Giờ phút này, y làm gì không biết, tên mặt trắng nhỏ mình nhìn kinh thường kia rốt cuộc là một cao nhân tiền bối!
Kim đan lão quái! Thậm chí... Nguyên anh!
- Lúc nãy xin tiền bối tha mạng, vãn bối là hậu bối của Bắc tháp Dư Long trưởng lão, xin tiền bối tha cho...
Y lời còn chưa dứt, lại thấy Ninh Phàm hừ lạnh một tiếng, nguyên lực thiên địa chấn động một cái. Dư Uy mới chỉ là Dung linh tu vi, thân thể dưới nguyên lực chấn động một cái, thẳng thừng hóa thành huyết vụ nát tan. Một mạng ô hô!
Loại thủ đoạn này, ba Dung linh khác chưa bao giờ nghe, cơ hồ lập tức liền kết luận, thanh niên tầm thường trước mắt rốt cuộc là lão quái trên Kim đan! Chỉ có Kim đan lão quái mới có thể dễ dàng giết chết Dung linh như vậy!
- Ngươi, ngươi dám giết sư huynh Dư Uy của ta, cho dù ngươi là Kim đan kỳ, cũng chết chắc! Gia sư Dư Long chính là Bắc tháp tam chuyển đỉnh phong luyện đan sư, Nguyên anh sơ kỳ tu sĩ! Chuyện này nhất định không từ bỏ ý đồ với ngươi!
- Vậy sao...? Ta ngược lại nhìn một chút, lão ta có dám đến tìm ta, nói cho lão ta biết, ta gọi là... Chu Minh!
- Cái gì? Chu Minh! Không, nhất định không là cùng một người!
Ba tên Dung linh hậm hực cắn răng, vội vã rời khỏi, đi thông báo với Bắc tháp Dư Long lão tổ.
Nhã Lan lấy tay che miệng, sợ ngây người.
Nàng vẫn cho rằng Ninh Phàm đan thuật tuy cao, cũng là một người khiêm nhường lễ độ, hôm nay xem ra, người này giết người mắt cũng không nháy mắt... Thật là lòng dạ độc ác!
Chu Minh, Chu Minh!
Chẳng lẽ Chu Minh này đúng là… ma đầu Chu Minh làm ngoại hải oanh động hay sao?!
Không... Chu Minh đó là người ác có thể giết đại tu sĩ đây...
Còn Chu Minh trước mắt này, mặc dù cũng thật lợi hại, nhưng cốt linh bất quá 340 tuổi, làm sao là đại tu sĩ...
Ánh mắt của nàng hơi trấn tĩnh, rồi sau đó lo âu.
- Chu đại sư, ngài gây họa rồi... Ngài không nên giết Dư Uy, mặc dù Nhã Lan cũng nhìn hắn không thông...
- Không nên giết sao? Muốn sờ nữ nhân của Chu Minh ta mà không nên giết ư?
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, không nhìn ra sát khí chút nào, nhưng mà nụ cười đó lại khiến cho trong lòng của Nhã Lan run lên. Nụ cười còn đáng sợ hơn so với nổi giận.
- Không phải cái ý này... Dư Long đó là người bao che nhất, ngài giết con em đời sau của lão, chuyện này sợ rằng không dễ xử lý. Theo như Nhã Lan nhìn, không bằng mau bỏ chạy đi. Ngài cũng chớ nên đi gặp Mạc lão...
- Không cần, đi gặp Mạc Vân! Hôm nay ta tới Nam tháp, là vì trở thành Di Thế cung khách khanh đan sư... Về phần Dư Long, lão ta không dám tới chọc ta!
Không dám chọc ta!
Lời này nhìn như cuồng vọng, nhưng sự ngang ngược trong đó lại khiến cho trong đầu Nhã Lan hơi nát lòng.
Vì thiếp thị, giận dữ giết người, mà người giết chết dù là nguyên anh trưởng bối, thậm chí không dám đến trả thù... Chẳng lẽ Chu Minh trước mắt thật là người nọ trong tin đồn!
- Được, Nhã Lan dẫn đại sư đi gặp Mạc lão!
...