"Có thể nhờ Violord đó." Vivian quẹt miệng, nghiêm túc sờ cằm: "Dù rằng bà ta rất lãnh đạm khi nhắc đến chồng mình nhưng khi đối xử với bệnh nhân lại cực kỳ ôn hòa, còn đặc biệt thích trẻ con trong bệnh viện nữa. Có lẽ do Lâm Tú Linh từng mất con nên luôn vô thức dịu dàng trước mấy đứa nhỏ, còn khuyên cha mẹ chúng đừng quá ràng buộc gò bó chúng nữa."
"Lâm Tú Linh mất con?"
"Yes, là một đứa bé trai mới mười lăm tuổi đã bị tai nạn xe cộ qua đời, nghe đâu là có dính dáng đến chồng bà ta nên Lâm Tú Linh mới có phản ứng tiêu cực với Đường Triết như vậy...Vương Viên không phải trẻ con, nhưng độ tuổi của cậu ta và đứa con đã chết của Lâm Tú Linh xấp xỉ nhau, hơn nữa với gương mặt có thể xoa dịu nỗi đau mất con của người phụ nữ kia, không chừng cậu ấy thực sự sẽ moi ra được thứ gì đó." Vivian phân tích rất kỹ càng, vô cùng có sức thuyết phục, nhưng kế hoạch chỉ mới hình thành mặt ý tưởng đã bị bóp chết ngay lập tức bởi quyền uy của đội trưởng: "Cậu ta không phải cảnh sát."
"Chậc, như vậy mới có thể khiến bà bác sĩ kia buông lỏng đề phòng chứ, đội trưởng anh cũng đừng cứng nhắc quá." Mọi người gật gù đồng tình: "Lâm Tú Linh cũng không có tiền án tiền sự hay bệnh tật gì kỳ quặc, để Vương Viên ở cạnh bà ta thám thính tình hình quả thật là diệu kế."
"Phải a, hiến thân vì nghĩa đi lừa gạt người già một lần cũng đâu có thiệt hại gì, huống hồ Lâm Tú Linh xem những đứa trẻ chỉ như con cháu mình, bí mật gì cũng có thể nói ra." Hoàng Kỳ Lâm vẻ mặt vô sỉ cười hắc hắc, vuốt cằm học theo Gia Cát Khổng Minh phe phẩy cái xấp giấy trên tay, nói đến là trơn tru: "Hơn nữa Vương Viên còn nợ anh một mạng, bảo cậu ấy đi đảm bảo một trăm phần trăm cậu ấy sẽ không từ chối, ngược lại có khi cảm kích hành động của anh ấy chứ~ Nhìn cậu ấy chả giống kẻ lấy oán trả ơn chút nào đâu, tin tôi đi đội trưởng."
Cậu ta nhướng mày, chân thành nghiêm túc: "Cho cậu ấy cơ hội thực sự cảm ơn anh."
Xem, ngay cả một cảnh sát bình thường như Hoàng Kỳ Lâm cũng nhìn ra Violord là một kẻ rất dễ chiếm tiện nghi á.
Vương Tuấn Khải liếc mắt quét một vòng, đợi cho tiếng cười cuối cùng im bặt trong ánh mắt rét lạnh căm căm như tuyết tháng mười hai của mình mới rũ mi xuống, lặp lại câu nói cũ: "Cậu ta không phải cảnh sát."
Vương Tuấn Khải dĩ nhiên không sợ Vương Viên trà trộn vào bệnh viện sẽ gặp phải vấn đề gì, cái khiến hắn từ chối thẳng thừng chỉ là bản năng nghề nghiệp của cảnh sát. Trên hết, hắn không muốn phải đối mặt với mạng sống của Vương Viên, nói cách khác, hắn chẳng muốn có bất kỳ quan hệ nào vớimột kẻ đã từng khiến hắn khinh thường tiếp xúc. Sự cay nghiệt trong lòng hắn vẫn còn ở đó, một chữ "hận" mãi mãi cũng không nguôi.
Vương Tuấn Khải vòng qua bàn tư liệu, đẩy cửa ra ngoài trước ánh mắt tiếc nuối xen lẫn khó hiểu của quần chúng.
Mọi người biết rõ sếp của bọn họ không phải là kẻ quá mức nguyên tắc như bây giờ, nhưng hắn đã nói thế thì bọn họ cũng không cưỡng cầu. Hơn nữa Vương Viên còn là người nổi tiếng, để cậu ấy lang thang trong bệnh viện, nếu có kẻ âm mưu gây bất lợi cho gia đình hay công ty đại diện của cậu ấy thì bọn họ thật sự có lỗi rồi.
Vương Tuấn Khải đứng trên ban công, gió lạnh của màn đêm cuối năm ngưng đọng trên gò má, vuốt ve tóc mái được cắt tỉa gọn gàng tại mép tai, chậm chạp uốn lượn khẽ chạm lên một vết sẹo rất nhỏ ẩn giấu nơi đó. Hắn vô thức vươn tay sờ lên vết sẹo, đã ba năm trôi qua nhưng thứ này vẫn quật cường tồn tại, dường như đã trở thành ấn ký vĩnh viễn sẽ nằm đây, vĩnh viễn nhắc hắn không được quên những gì hắn đã trải qua.
Vương Tuấn Khải không phải một con người sống vì quá khứ, nhưng nếu không có quá khứ đó hắn sẽ không đi được đến ngày hôm nay, dù nó đã cắt gọt xé rách một phần mà hắn cho là cuộc sống hay nó chính là bằng chứng khiến cho tình cảm gia đình của hắn rạn vỡ tan tành, thì Vương Tuấn Khải cũng sẽ khắc ghi, khảm sâu vào từng tấc tế bào mà hắn mang trên người. Mỗi một ngày sẽ có hàng trăm tế bào chết đi, nỗi nhớ, ký ức cũng dần bị ngoại cảnh và quy luật thế giới bài xích ra khỏi linh hồn, Vương Tuấn Khải lặng lẽ cúi đầu, có lẽ đây chính là thứ duy nhất có thể kéo dài sự tử tế ít ỏi của hắn đối với những kẻ còn sống, và...chỉ như vậy mà thôi.
...
..
Đường Cung đứng trước cửa phòng khám, nhíu mày nhìn người phụ nữ đang bận bịu sắp xếp lại thuốc trong tủ, không mặn không nhạt cất tiếng nói: "Bà thực sự không có chút lưu luyến gì với ông ấy sao? Đến bây giờ bà vẫn còn nghĩ cái chết của Lâm Duy Viễn có liên quan đến ba ba?"
Động tác của người phụ nữ không dừng lại, đối với lời chất vấn mang ý vị phiền muộn của người trẻ tuổi coi như không nghe. Lâm Tú Linh đem thuốc từ thùng vật phẩm chuyển sang tủ kính, nhàn nhạt nói: "Nếu không có khám bệnh thì cậu có thể đi khỏi đây được rồi đó."
Đường Cung không phải kẻ mặt nóng thích dán mông lạnh, bị Lâm Tú Linh không để vào mắt cũng chẳng dây dưa lâu, chỉ khẽ nói: "Bức tranh đó, bức tranh mà Tiểu Viễn vẽ ấy, vẫn còn ở chỗ tôi."
Lâm Tú Linh đứng phắt dậy.
"Tôi sẽ không bán nó cho bất kỳ ai khác, kể cả bà." Đường Cung nhếch miệng, lách người rời đi, dường như tình cảm tốt đẹp mà y tỏ ra chỉ dành riêng cho Đường Triết, mà người vợ đã bày tỏ thái độ cự tuyệt ông ta đây hoàn toàn không có chỗ đứng trong lòng y.
Lâm Tú Linh hé miệng muốn nói gì đó, nhác thấy bóng đen tiến đến gần cửa, tưởng là Đường Cung quay lại nên hung hăng cầm vật chặn giấy ném tới, một bàn tay nhanh như chớp thình lình vươn ra ngăn chặn giấy đập vào người kia, đồng thời Lâm Tú Linh cũng sửng sốt kinh ngạc.
Người tới là Vương Viên ở khu vực khoa tim mạch số 3, vật chặn giấy chỉ dừng lại trước mũi cậu vài centimetre, nếu Đường Cung không phản ứng kịp thì có khi cái mặt tiền hái ra vàng của Violord đại thần đã bị hủy trong tay Lâm Tú Linh. Vương Viên nín thở mở to mắt nhìn chặn giấy, lại liếc Đường Cung đang lạnh lùng trừng Lâm Tú Linh.
"A...cảm ơn anh." Cậu lí nhí nói, khẽ vuốt ngực phập phồng vì giật mình. Đường Cung thoáng đổi sắc mặt, dịu dàng cười, lắc đầu nói: "Lần sau cẩn thận một chút, dì của tôi tính tình không được tốt."
"Hả...anh là cháu của bác sĩ Lâm sao?" Vật nhỏ mắt tròn xoe cực kỳ khả ái, khiến cho người ta dễ bề nghi ngờ sự nghiệp thành công rực rỡ của cậu. Đường Cung nhịn xuống xúc động muốn xoa đầu Vương Viên, trả chặn giấy lại chỗ cũ rồi mới bỏ đi. Lâm Tú Linh hồi phục tinh thần, đợi Vương Nguyên lại gần liền áy náy xin lỗi. Cậu minh tinh xua tay bảo không có chuyện gì, mới rồi cậu còn đổ mồ hôi lạnh tưởng đâu bản thân đã bị phát hiện.
Vương Tuấn Khải không phát lệnh nhờ cậu can thiệp vào vụ án, nhưng bản thân cậu tự đi thì không ai ngăn cản đúng không nào? Vì vậy Vương đại thần dưới tình hình ngây thơ nghe Hoàng Kỳ Lâm than thở đã lập tức xung phong làm gián điệp, chẳng đợi người ta châm ngòi thổi gió đã vội đốt lửa lên đèn...Mấy ngày nay cậu thâm nhập vào nội bộ cứ địch rất tốt, Lâm Tú Linh giống như phỏng đoán, hoàn toàn không nghi ngờ cậu, trái lại còn ân cần chăm sóc đến mức Vương Nguyên cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Lâm Tú Linh nhận thấy ánh mắt đứa bé này buồn rầu nhìn mình, tưởng bệnh cậu phát tác, nhỏ giọng an ủi:
"Tim của cháu có chỗ nào không khỏe sao?"
Lâm Tú Linh tiến hành đợt khám, mỗi ngày đều khám cho cậu nhóc non nớt tên gọi Vương Viên. Mấy đứa trẻ ở tuổi này mà bị bệnh tim mạch thì khá hiếm cho nên tình hình của cậu cần phải theo dõi chặt chẽ. Vương Viên phải tuân theo chế độ ăn uống nghỉ ngơi của bệnh viện, lại cô độc không ai nói chuyện nên mới tìm bà bỏ ngỏ. Vương Viên ngang tầm tuổi Lâm Duy Viễn nên Lâm Tú Linh đối xử với cậu đặc biệt tốt, hơn nữa không biết có phải do trên người cậu có bóng dáng của Lâm Duy Viễn hay không mà bà ta dễ dàng chia sẻ vài thứ người ngoài không biết cho cậu nghe.
Cậu đánh bạo hỏi dò, bà chỉ thở dài:
"Đứa nhỏ Duy Viễn này dù rằng ban đầu thực sự nghịch ngợm nhưng rất có chừng mực, chưa từng khiến dì tức giận bao giờ. Một đứa nhóc hiếu động như vậy đáng lẽ hiện giờ phải theo học một trường thể thao thẫm mỹ nào đó, hoặc tham gia kỳ thi dance tuyển sinh toàn quốc mà nó thích, Duy Viễn thông minh lắm, nó cái gì cũng biết, nhưng chẳng chịu nói cho ai nghe."
Lâm Tú Linh hoài niệm hồi ức, vừa buồn vừa hận: "Năm Duy Viễn mười tuổi là khoảng thời gian đẹp nhất của nó, dì thật hổ thẹn sao không có thời gian chăm sóc nó nhiều hơn. Năm ấy dì vừa tốt nghiệp luận án tiến sĩ, việc nhiều bận rộn không thể quán xuyến hết việc nhà, chồng cũ của dì lại thương con trai lớn (Đường Cung) hơn nên thứ gì quý chẳng bao giờ vào tay Tiểu Duy. Có lẽ là do thiếu hơi ấm từ mọi người xung quanh, Tiểu Duy dần dần trầm mặc, sau đó còn học đòi đua xe gây ra họa sát thân nữa..."
"Cậu ấy...mất vì tai nạn xe cộ sao dì?"
"Tiểu Duy là bị người gài bẫy hại chết. Nó chỉ là vô tình tiếp tay cho kẻ kia mà thôi." Lâm Tú Linh không hề muốn nhắc đến chuyện này nên chỉ qua loa sơ sài, lại lảng tránh: "Aii, chung quy cũng là do lỗi của dì..."
Người đàn ông dừng chân trước cửa, nhướng một bên mày lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong, không nén nổi tia cười lạnh.
Vương Viên nhẹ tay nhẹ chân khép cửa phòng, giờ nghỉ trưa của bác sĩ Lâm đã đến nên cậu không dám ở lại quấy rầy, huống hồ người phụ nữ này dù bề ngoại tâm cao khí ngạo khiến người ta không thể đến gần nhưng bất quá cũng chỉ là một người mẹ mất con mà thôi, cực chẳng đã cái hành vi lợi dụng sự tín nhiệm để đào khai bí mật này, còn kéo dài nữa khó tránh khỏi cậu sẽ thấy áy náy.
"Cậu tin những gì bà ta nói sao?"
"Óa? Anh...anh ở đây từ lúc nào?"
Đường Cung nhìn vẻ hoảng hốt từ đôi mắt của thiếu niên, không hiểu sao cảm thấy rất hưởng thụ, nhìn lọn tóc mềm mềm ngu ngốc bay phấp phơi trên đầu cậu, bèn vươn tay chọt. Nhưng Vương Viên trông thì mảnh mai yếu đuối thực chất phản ứng rất tốt, theo bản năng ngồi thụp xuống, giương mắt khó hiểu nhìn Đường Cung: "Chắc không phải anh cũng cho rằng tôi rất giống con trai dì Lâm chứ?"
Đường Cung im lặng, mãi mới hé miệng hỏi: "Cậu đã nhìn ra sao?" Nhìn ra tình cảm dịu dàng của người mẹ kia, áp đặt lên người cậu chỉ vì cậu giống đứa con đã mất của bà?
"Dù có là như vậy, tôi vẫn hưởng thụ sự quan tâm đó." Vương Viên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạc lõng khiến Đường Cung thẫn thờ giây lát, đến khi phục hồi tinh thần thì người đã đi rồi. Y vươn tay che ánh nắng chói từ đầu hành lang bên này, ngẩn người nhìn theo bóng người mất hút sau cánh cửa phòng bệnh.
Đường Cung lặng lẽ cười, cậu...quả thật rất giống Lâm Duy Viễn.
...
Cái chết của Đường Triết vẫn đang tiếp tục điều tra, nhưng bởi vì ông ta là người của hiệp hội họa sĩ quốc gia nên chẳng thể tùy tiện mổ xẻ đo đạc.
Đám người trong cảnh cục dạo gần đây chẳng dám tới gần phòng pháp y, nơi kia bình thường đã đủ khiến người ta sởn gai ốc kiêng dè đủ kiểu, bây giờ hung thần trấn phong thủy tại đó – Willie pháp y tiên sinh – còn trưng ra cái mặt như thể đội mồ sống dậy ám nhau mấy đời, xung quanh vờn vợn tử khí thâm trầm như âm hồn bất tán. Mà Vương Tuấn Khải dương quang chính trực chính khí ngời ngời cùng với Vivian linh vật cảnh cục lại bận đến tối mặt tối mũi, thành ra khắp nơi đều nhan nhản mùi vị tử vong, làm cho áp lực án kiện gia tăng mấy chục phần trăm. Sáng sớm nay cục trưởng buồn chân ghé thăm phòng án kiện đặc biệt có một chốc đã bị khí lạnh chỗ này chấn cho đầu cũng ong ong, thò được nửa cái giò gà vào phòng lại rụt lui ngay lập tức, chừng nhiêu đó cũng đủ biết oán niệm "không được giải phẫu tử thi" của Willie kinh khủng đến mức nào.
"Chẹp chẹp chẹp, há miệng ra nào, a~" Giữa hiện trường xơ xác tiêu điều, Một người đàn ông hỗn huyết hào hứng mang theo miếng bánh ngọt khả ái lượn vòng quanh Willie, tựa hồ không hề nhận ra áp suất thấp đang bao phủ tòa nhà mà tung tẩy nhảy nhót, nụ cười lấp lánh chói lóa ba chữ cao phú soái thường trực treo trên môi khiến mấy chị em ở bộ phận khác mấy lần rú lên kinh dị, ám muội cười khúc khích: "Nhìn xem, thật xứng đôi nha, cấm dục lãnh khốc thụ kết hợp với nhị hóa thê nô công, trời ơi xúc động quá (≧∇≦)!!!"
Touri vểnh tai nghe người khác bàn tán về mình, tuy rằng không hiểu nhị hóa thê nô hay cấm dục lãnh khốc là gì nhưng nghe có vẻ rất hay! Đặc biệt là câu trước đó nữa cơ! Good job!
Willie trắng mắt xọc con dao vào nửa chiếc bánh, hầm hầm hừ hừ đe dọa: "Cậu còn ở đây phá đám tôi sẽ *** chết cậu!"
Touri nhíu mày không vui: "Tôi là lo anh bị khí lạnh của chính mình đông cứng ngắc ấy, lúc đấy thì chẳng còn Edogawa cho tôi tạo hình đâu...Hơn nữa sớm muộn gì bọn họ cũng phải giao thi thể mà thôi, chẳng lẽ mấy lời tranh luận sáo rỗng của đám họa sĩ kia có thể thắng luật pháp?"
Hiệp hội họa sĩ nói gì? "Thân xác của cố họa sĩ Đường là tác phẩm nghệ thuật của thiên địa tuần hoàn ban tặng cho thế giới này, dù con người ấy chết đi cũng không thể xúc phạm" nghe như giáo phái cực đoan vậy. Willie lắc đầu, há miệng than: "Tôi chẳng cần biết mớ lý luận vô nghĩa của bọn họ có giá trị đến mức nào, cái tôi sợ là thi thể Đường Triết để lâu sẽ xuất hiện nhiều dấu vết khả nghi khác, đến lúc đó có muốn biết được nguyên nhân chân chính dẫn đến cái chết của ông ta sẽ mất thời gian rất lâu, tỷ lệ chính xác cũng không cao."
Touri vội đưa tiếp một muỗng bánh lên miệng Willie, hùa theo gật gù đồng tình, một bộ "ừ, tôi hiểu, tôi hiểu mà" làm cho cảnh viên nữ càng phấn khích bàn tán.
"Lẽ nào trong đám họa sĩ này có hung thủ gϊếŧ chết Đường Triết?" Willie vô thức nhai nhai, trên mép còn dính chút kem trắng bóc: "Giả dụ như bọn họ cùng tranh luận một đề tài nhưng hai bên bất đồng ý kiến, sau đó Đường Triết vì tức giận mà phát bệnh chết đi, người nọ sợ quá nên tìm cách lấp liếm, không muốn để người khác biết bản thân có dính dáng đến vụ này?"
"Đúng đúng đúng, nhất định có người giở trò quỷ!"
"Hoặc giả như người tranh cãi cùng nạn nhân chỉ có ý muốn làm cho nạn nhân phát bệnh mà đau đớn, không ngờ lại xảy ra sự cố ngoài dự đoán, khiến Đường Triết chết đi?"
"Phải phải phải, anh nói gì cũng phải!"
"Còn chuyện cái cúc áo thì phải giải thích như thế nào..."
"Yes yes yes, quá chính xác rồi!"
Willie liếc mắt nhìn tên họa sĩ ngốc manh đang ba phải đón ý nói theo, chân thành vỗ vai Touri một cái: "Đã như vậy, tôi hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ cậu."
"Ừm, không thành vấn đề...A?"
Pháp y đại nhân nhướng mày, oanh vàng ra lệnh: "Cậu hãy đột nhập vào tang lễ tại hiệp hội họa sĩ quốc gia, sau đó tìm cách tiếp cận thi thể Đường Triết, cố gắng quan sát thật kỹ cho tôi, nếu có khả năng thì chụp ảnh lại!"
Touri ngơ ngác, cảm giác bị lừa thảm nồng đậm chen lấn lên.
Hết Chương 16