Lão Lưu nhìn cậu với ánh mắt "tự làm bậy, không thể sống", chính mình lại đắm chìm vào thế giới 2D vô hạn, chơi bắn gà.
Ácc...
Áccc...
Ácccc...
Vương Nguyên cuối cùng không chịu nổi âm thanh rên xiết như cắt tiết của mấy con angry bird, vẫy tay mời bác bảo vệ thanh xuân tươi trẻ đến gần, thành thục cài cho lão Lưu mấy cái game hòa bình thiện ý như là school idol, notice me senpai, hay là princess"s diary, hotstep các kiểu...lão Lưu nhìn hình ảnh đồ họa diêm dúa trong Ipad, dứt khoát chơi Pikachu.
Lại là Pikachu.
Vương Nguyên phẫn nộ nhìn chằm chằm cái đầu bông vàng chóe như muốn lột xuống một tầng da từ đó, kìm nén nửa ngày mới đè ép xúc động muốn xé rách bộ hóa trang. Âu cũng do thứ này quá đắt, lỡ hỏng rồi cậu đền tiền không nổi. Phiền muộn vò mớ tóc hỗn độn trên đầu, Vương Nguyên đột nhiên nhớ ra hôm nay hình như cậu chưa đến tiệm hớt tóc.
Lòng chùng xuống, tâm trĩu nặng, đã hẹn với chủ tiệm là sẽ tới thử giúp màu tóc mới, tiền lương mỗi ngày cũng được hơn một trăm, lúc này treo mình trong cảnh cục ảo não phiền muộn tất nhiên sẽ không có một trăm đó. Cực chẳng đã lúc bị tóm cậu còn đang phát tờ rơi trong khu trung tâm thương mại – tự tiện bỏ việc – đảm bảo không nhận được lương.
Mấy cái gã nhà tư bản ấy mà, chỉ hận không thể bóc lột giá trị thặng dư trên người làm thuê chứ nào có cái tâm thương xót kẻ bần hàn.
"Chú nói này nhóc, thằng oắt mi mới mấy tuổi đầu mà thở dài như người già cả vậy? Bộ mi không sợ lão hóa ha?" Lão Lưu tành tạch bấm game, miệng liến thoắng nước miếng tung bay: "To đầu như chú đây mà còn thấy thanh xuân tươi sáng vờn quanh, cỡ mi có gì phiền não chứ?"
"Chú làm sao biết..." Thằng nhỏ cào tóc.
"Chú biết làm chi." Lão bảo vệ nghiêm trang thành công dập tắt hứng thú chuẩn bị ca bài than thân vô hạn tuần hoàn của nhóc ranh. Vương Nguyên bĩu môi muốn nói gì đó, chợt cánh cửa phòng bị đẩy ra, vị cảnh sát anh tuấn lạnh lùng cầm tập hồ sơ chầm chậm bước vào.
Vương Nguyên mẫn cảm nhận ra ánh mắt chán ghét của đối phương rơi xuống người mình, nghĩ nghĩ có lẽ bệnh nghề nghiệp của vị soái ca này có hơi nặng đi, liền cười gượng đáp trả, không ngờ anh ta thế mà xoay mặt đi không thèm nhìn cậu luôn.
Này là khinh thường trắng trợn a!
Tội phạm cũng có tôn nghiêm được không!
Không đúng, ai là tội phạm chứ, hừ hừ...
Vương Nguyên vỗ vỗ cái não nhỏ không chứa nổi 256 bit của mình, nỗ lực tự nói bản thân phải biết đối nhân xử thế ôn hòa mới chiếm được cảm tình, nhanh nhanh thoát khỏi tình cảnh chó cắn áo rách này đi. Chẳng qua thánh nhân không rảnh đi thương tiếc cái ngữ lươn lẹo nhà cậu, cậu còn chưa kịp cười thì tập hồ sơ đã bay thẳng xuống bàn, rầm một tiếng dọa lão Lưu suýt ném cái di động đi.
Cậu bé tóc vàng ngốc lăng nhìn chàng cảnh sát thịnh nộ, đôi mắt to tròn lúng liếng (cố bày ra vẻ) đáng thương ngây ra như phỗng, khiến người khác tan chảy thành nước, còn vị cảnh sát kia thì đóng thành băng.
"Không phải bình thường vẫn làm đứa trẻ ngoan sao?" Nam cảnh sát hờ hững nói, khóe mắt hẹp dài đẩy sự khinh bỉ lên tận cùng: "Hôm nay lại nhuộm tóc, ăn mặc lòe loẹt, còn đứng trong quảng trường trung tâm thương mại bày trò rắc rối, cậu không thấy bản thân rất mâu thuẫn à?"
Trẻ ngoan thì không được nhuộm tóc sao? Vương Nguyên đang muốn cosplay tiểu bạch thỏ nghe tới đây liền xụ xuống, mí mắt giật giật, khóe miệng co quắp không phản bác. Tự trong lòng cảm thấy vi diệu, trước giờ có ai thèm quan tâm cậu làm gì mỗi ngày a, vị này là người đầu tiên mà còn duy nhất luôn nha, mặc dù giọng điệu có hơi kỳ lạ cùng thái độ thiếu đánh, nhưng rất đáng được cộng điểm!
Đương nhiên là cộng điểm âm!
"Tôi thế nào mắc mớ gì anh hả...Nghiệp vụ của cảnh sát là bảo đảm an toàn khu vực chứ có phải chăm sóc dân sinh cuộc sống xã hội đâu..." Cậu nhóc bĩu môi nặng nhẹ, biểu tình hời hợt chán nản khiến nam cảnh sát nheo mắt híp lại, tựa hồ đối với phản ứng này của cậu khá là lạ mắt.
"Lần trước gặp cậu, đến đây làm gì?" Hắn đột nhiên chuyển đề tài, nhưng Vương Nguyên đang hết lòng hết dạ lo lắng cho đống giấy lộn đáng thương ở trung tâm thương mại, nào có tâm trí đối đãi tế nhị với hắn, nghe vậy liền ngẩng đầu buồn bực nói: "Tưởng tôi muốn tới lắm sao, nếu không phải các người bắt sai đối tượng thì tôi có cần phải trốn ra không?!"
Vị cảnh sát thấy cậu mất kiên nhẫn liền có chút đăm chiêu, tựa hồ không nghĩ được cậu phản ứng thất lễ như vậy, mày kiếm nhíu chặt hồi lâu, ném ra tờ sơ yếu lí lịch: "Điền vào, rồi ký tên."
"Sau đó sẽ thả tôi ra ngoài sao? Aii sớm biết các người hiểu lí lẽ...khụ khụ, oai minh thần võ như vậy tôi đã không phải xoắn xuýt làm gì..." Vương Nguyên lẩm bà lẩm bẩm như một bà mẹ trẻ đang thời kỳ mang thai, chữ viết xấu tệ nguệch ngoạc trên nền giấy trắng tinh vừa mới hạ được vài nét, cậu liền ngu người: "...Chữ "Nguyên" viết như thế nào?"
Lão Lưu cố gắng làm người vô hình trong góc trật tay bấm nhầm nút, nhân vật trên màn hình hét to một tiếng [chít] sau đó hùng dũng hy sinh, máu me vang đầy màn hình trông đến là buồn nôn. Nhìn dòng chữ Game Over to đùng không chút tình cảm, lão Lưu lặng lẽ phun trào, nội tâm bậc tiền bối thế ngoại cao nhân bắt đầu quan ngại về tình hình mù chữ của nhân dân. Lẽ nào ngay cả tên của mình thằng nhỏ cũng không biết viết?
Vương Nguyên dùng hành động chứng minh --- Không sai, chính là như thế!
Cậu nhóc thừ người nhìn xung quanh, ánh mắt láo liên dòm ngó như thể muốn thó đồ nhà người ta, mãi đến khi nam cảnh sát nhịn không được gõ ngón tay lên bàn: "Nhìn cái gì?", bạn nhỏ Vương Nguyên mới thu hồi nhãn quang, lẽ thẳng khí hùng nói như đúng rồi: "Từ điển a!"
Cậu cho rằng đây là thư viện hay nhà sách?
"Đừng nháo."
"Tôi đây rất an phận, tôi thật sự không nhớ được chữ kia viết thế nào! Nè nè anh không được coi thường dân nghèo nha, tuy tôi thiếu văn hóa thật nhưng không mất văn hóa đâu!"
Phỏng chừng là vị cảnh sát thấy đối phương xem nhẹ trọng lượng cảnh cục, lại ngại cậu phiền toái nên giật tờ giấy chậm rãi ghi vào khung họ và tên, sau đó trả về.
Bị Vương Nguyên khinh bỉ đẩy lại.
"Nói tôi hồ nháo, hóa ra anh còn hồ nháo hơn, rõ ràng chính mình cũng sai mà cứ mạnh miệng, môn ngữ văn của anh là giáo viên thể dục dạy đúng không? Tôi tên là Vương Nguyên, không phải Vương Viên!"
Lão Lưu nhịn không được chen vào: "Cậu không biết tên mình, lại đi nhớ tên người ta?"
Vương Nguyên bĩu môi: "Bởi vì bên cạnh nhà tôi là tiệm bánh trôi (thang viên) mà!" Cho nên mới nhìn liền biết đó!
Không hiểu là do thái độ cường liệt của cậu khiến người khác chấn kinh hay nội dung câu nói phát sinh vấn đề mà nam cảnh sát kia sau khi nghe xong càng trầm mặc, ánh mắt đen đặc hơi híp, đồng tử đen ngòm huyền bí tựa hộp Pandora không hiểu đang nghĩ gì. Vương Nguyên bị biểu tình âm u của vị này dọa hãi, trái tim lộp bộp nhảy nhót. Ôi mẹ nó tự dưng học đòi lên mặt sửa lưng người ta làm chi, sao cậu lại quên kẻ có tiền ghét nhất là bị chọc trúng vảy ngược chứ hả? Này đúng là tự đào mồ chôn mình mà!
Đương lúc Vương Nguyên cố làm giảm sự tồn tại của mình nỗ lực điềm tĩnh ngồi thẳng lưng, nam cảnh sát đột nhiên đứng lên, tác phong mạnh mẽ của quân nhân khiến Vương Nguyên giật bắn người, đáng thương con Pikachu ver lỗi suýt chút ngã dập mông. Khi cậu nghĩ rằng đối phương sẽ móc súng ra "để trừ hại cho dân, hôm nay ta thay mặt công lý phán quyết ngươi tội tử hình!" thì hắn lại lôi ra điện thoại, biểu tình trên mặt dần chuyển thành ghét bỏ.
Nà ní~? Có người còn đen đủi hơn cậu nữa ư? Đương nhiên là Vương Nguyên sẽ không lấy việc này làm vui, a ha ha... (°∀°)
"Không về." Cảnh sát đại nhân lạnh lùng đáp trả, không biết bên kia nói gì, chỉ thấy hắn vốn rất bình tĩnh cũng bị chấn kinh, quay phắt lên nhìn Vương Nguyên làm cậu một lần nữa khiếp sợ, ngửa người ra sau chống lại tầm mắt quỷ dị của cảnh sát đại nhân. Từ lúc điện thoại bắt đầu reo cho đến giờ, tảng đá nặng treo trên đầu cứ đòng đưa qua lại như ma thắt cổ, Vương Nguyên ngồi trên ghế mà cứ cảm tưởng như mông đốt lửa rồi, ghế này so với ghế nóng trong sàn giao dịch chứng khoán còn đáng gờm hơn.
"...Đã biết."
"..." Cậu sao lại có cảm giác vừa mới bị tuyên bố thủ tiêu tại chỗ vậy cà?
"Cậu..."
"É? (°∀°)/ Úi úi anh tính làm cái gì đó, nè nè buông tay ra, đụng chạm thân thể người khác là phạm pháp nghe!"
Lão Lưu cố ý không nhìn đến, lại bị tiếng kêu thét linh đinh lang đang của tên nhóc kia gây chú ý, ngẩng đầu trợn mắt. Chỉ thấy nam cảnh sát nọ - vẫn luôn xây dựng hình tượng ngầu khốc soái thế ngoại cao nhân cư nhiên bẹo hai má Vương Nguyên, vừa sờ vừa nắn xoa xoa bóp bóp như muốn từ đó kéo ra một lớp mặt nạ vậy. Hắn tuy là mới vào cảnh cục chưa lâu nhưng tác phong làm việc rất được Cục trưởng thưởng thức, hơn nữa gia thế tốt, thành tích cao, quả thật xứng danh "vương tử cảnh cục". Vậy mà...Lão Lưu ê răng đứng dậy đi ra ngoài, cảm giác cần phải hít thở không khí trong lành một lát.
Vương Nguyên rên la é é, múa may quay cuồng ý đồ muốn thoát khỏi ma trảo lợi hại, đáng tiếc sức người có hạn, chẳng mấy sau mà cậu bắt đầu thè lưỡi thở như chó, còn vị kia thì chẳng may mảy suy suyễn.
"Cậu...cậu nói cậu tên là gì?" Người kia chuyển từ khiếp sợ sang càng khiếp sợ, bất quá bề ngoài vẫn rất an tĩnh: " Lặp lại lần nữa."
Vương Nguyên mếu máo xoa mặt, rất muốn rống cổ lên cãi, có ý thức chút đê anh hai! Giày vò người ta rồi xem như không có gì xảy ra, đấy là hành vi một cảnh sát nên làm à!
Lời nói ra lại vô cùng ủy khuất: "Tôi tên là Vương Nguyên, chính là "Nguyên" trong "nguyên thủy", có nghĩa là nguồn gốc."
"Nguyên" của "nguyên thủy".
Không phải là "Viên" trong "viên mãn".
Nam cảnh sát đầu đầy mộng mị, ánh mắt rốt cuộc không giấu nổi kinh ngạc. Hắn vô thức sờ điện thoại trong túi quần, đột nhiên nghĩ đến một tình huống có khả năng.
"Cậu...về trước đi." Hắn cầm biên bản, hơi thừ người. Vương Nguyên "a" một tiếng, cầu còn không được, vội vàng ôm đầu Pikachu lao nhanh ra cửa, sau đó vù vù phi về: "Từ từ, anh tên gì? Để tôi ra ngoài lỡ có người hỏi ai thả tôi ra thì tôi còn biết trả lời á!"
Nam cảnh sát nhìn cậu một lát, buồn bực đáp: "Vương Tuấn Khải."
Hết Chương 55