"Tới Bắc Kinh? Tới Bắc Kinh làm gì? Chẳng phải cậu nói để một mình cậu đi là đủ rồi à?"
[Thật là...Tôi gọi cậu đến có phải là để xem kịch đâu. Nghe nói vị họ Cổ kia đã tìm được vài món mẫu vật tốt, boss muốn chúng ta mang nó tới cho mình.]
"Gì vậy? Chuyện vận chuyển không phải do tên mặt sẹo kia xử lí sao?"
[Nghe đâu đường dây đầu tiên bị cảnh sát thủ đô dòm ngó rồi. Hình như là họ Cổ làm việc không cẩn thận lưu lại chút dấu vết, còn kinh động đến cảnh sát trưởng Trùng Khánh – chính là người anh trai hờ nhà cậu đó...]
Thiếu niên mặt không đổi sắc tắt di động, thuận tiện nhắn tin cho người đại diện mới – Chiều nay sắp xếp cho tôi một chuyến lưu diễn ở Bắc Kinh.
Bắc Kinh so với Trùng Khánh lạnh hơn một chút, vào tháng này còn có mưa phùn nhè nhẹ, chẳng mấy chốc đã làm cho mặt kính xe hơi mờ nhòa đi nhiều.
Hai người đàn ông sở hữu chiều cao xêm xêm nhau chậm rãi dừng trước tủ bán đồ uống lạnh, một bên chọn cà phê lon, một bên là nước trái cây. Tiếng đồng xu leng keng rơi xuống khiến X-chan giật mình một chút, khom người muốn nhặt lên, một bàn tay trắng nõn đã giúp cậu ta hoàn thành, bàn tay với khớp xương thon dài gầy guộc nhưng không kém phần linh hoạt mạnh mẽ...
"Này...Vương Viên?"
X-chan hơi giật mình nhìn thiếu niên trước mắt, có cảm giác đã qua mấy đời.
Chung quy cũng là do sếp mình mắc chứng rối loạn tuổi vị thành niên đó.
"Không nghĩ tới có thể gặp anh ở đây..." Thiếu niên choàng một cái khăn to dày sụ màu kem, che kín cả mũi, chỉ lộ ra cặp mắt đỏ ửng vì lạnh, cong cong như chiếc cầu treo. X-chan không biết nói gì tiếp theo, liền bị Vương Viên kéo qua một góc: "Cái kia...Vương đội trưởng, vết thương của anh ấy..."
"Vết thương?" X-chan khó hiểu nói. Sếp bị thương ư? Từ bao giờ?
Ánh mắt Vương Viên lảng tránh sự tò mò của X-chan, xua tay: "Không có gì, a, chỉ có hai người tới đây thôi sao?"
"Ừm, lần này cũng không hẳn là nhiệm vụ." X-chan không giấu diếm gì với Vương Viên, khẽ nói: "Chúng tôi thám thính tình hình, xem xem rốt cuộc cảnh sát Bắc Kinh đã truy ra hung thủ như thế nào. Còn cậu? Cậu đi du lịch sao?"
"Tôi có buổi diễn ở đây vào tối nay." Vương Viên vui mừng nói, ngần ngừ một chút, lấy ra hai tấm thiệp: "Chỗ này có thiệp mời, anh.. có thể...giúp tôi..."
"Không thành vấn đề." X-chan gật gật, vẫy tay chào Vương Viên. Vương Tuấn Khải vừa mới tới đã một mình chạy đâu mất, bỏ rơi cấp dưới ngay tại sân bay, còn vô cùng bạc tình chẳng chừa cho cậu ta chút tiền lẻ. May là Chiêu Tài Miêu thường xuyên nhét mấy đồng xu vào túi áo, nhắc mới nhớ, áo X-chan đang mặc là của con mèo ngốc đó nha...
X-chan vì cái áo khoác freesize cho người dưới 80 kilogram mà cảm thấy tiếc nuối.
Bất quá, cái vé tham gia này dành cho bữa tiệc ở khu Vạn Lý?
Tại biệt thự Tống gia lúc sáu giờ chiều, hai người rốt cuộc cũng tới nơi.
Vương Tuấn Khải nhìn cổng chào dán kín mấy chữ Chúc mừng sinh nhật, sinh thần vui vẻ các loại, còn chưa kịp xác định đâu là gia chủ đâu là người ở, X-chan đã vội kéo hắn vào trong bụi cây ven đường.
Vương Tuấn Khải: "..."
Trông bộ dạng cậu ta thậm thà thậm thụt như vậy khiến hắn nghi ngờ rằng X-chan vốn không được mời trong bữa tiệc này. Tuy thế, Vương Tuấn Khải vẫn im lặng nghe ngóng, vì nếu hắn mà mở miệng lúc này, sau đó bị người phát hiện tình cảnh hai thằng đực rựa chui rúc vào chỗ tối giữa bầu trời đầy sao thì không được hay cho lắm:/
X-chan tựa hồ rất khẩn trương, bộ dạng bình tĩnh thường ngày cũng nứt mất, cậu ta thuần thục lấy ra lọ thuốc màu đen quái dị, đem bôi bôi lên mặt.
Vương Tuấn Khải: "..."
Hắn đứng thẳng người chuẩn bị đi ra.
"Sếp!"
Vương Tuấn Khải xoay người, xòe tay: "Thiệp mời."
X-chan đành chìa thiệp mời cho hắn.
Trên thiệp mời không có ghi tên người gửi, nhưng thường thường người tiếp dẫn hoạt động vẫn nhiều lời mấy câu, đại loại như là: ngài là bạn của ai thế?
X-chan lập tức đưa ra một cái danh thiếp, động tác nhanh như chớp, hoàn toàn không cho Vương Tuấn Khải cơ hội nhìn xem chủ nhân danh thiếp chính là Vương Viên.
Vương Tuấn Khải theo bản năng muốn rút thẻ cảnh sát ra, may mắn dừng lại kịp thời: "..."
X-chan cùng hắn trốn vào một góc, dù sao người dự tiệc nhiều, hai tên cảnh sát quê mùa lại không có quen biết mấy ai trong giới, X-chan khuôn mặt đen nhẻm cùng Vương Tuấn Khải hung thần sát án cứ như vậy chìm trong đám đông, tựa hồ hòa tan với môi trường xung quanh.
Tống gia là một trong số lục đại thế gia từ xưa ở Bắc Kinh, vị thế có thể tính là đứng hàng thứ hai sau Dịch gia về mảng kinh tế, thứ hai sau Cổ gia về lĩnh vực chính trị. Dù là lưng chừng địa vị nhưng chưa từng mất đi khí chất quý tộc, vì vậy người được mời trong buổi tiệc này không là thiên kim thì cũng là thế gia công tử.
Nhưng có một điều kỳ lạ là, dù hằng năm Tống gia đều tổ chức sinh nhật cho Nhị thiếu, thì năm nào nhân vật chính cũng vắng bóng.
Mấy nhà đưa con gái đến gạ gẫm cùng mấy nhà đưa con trai đến làm thân đều tiu nghỉu ra về. Bọn họ sớm biết nhị thiếu gia tính tình quái đản không muốn gặp ai cho nên đều đổi mục tiêu thành Tống gia đại công tử, chỉ là vị này so với nhị thiếu còn trốn kỹ hơn, thành ra hết thảy biến thành công cốc.
Vương Tuấn Khải đút tay vào túi áo khoác dài, dựng cổ áo che khuất nửa mặt, chăm chú quan sát những người đi qua đi lại trong đại sảnh, đồng thời cũng thấy được Vương Dĩ Hạo cùng Thục Lệ xuất hiện tại cửa lớn.
"Người đông như vậy quá hỗn loạn, nếu đối phương có trà trộn vào cũng khó phát hiện." X-chan đặc biệt chú ý đến mấy bồi bàn phục vụ đều mặc cùng một loại đồng phục, hơi nhíu mày: "Người kia trông hơi quen."
"Là cảnh sát Bắc Kinh."
"Ồ." X-chan cảm khái: "Hành động của thật nhanh, tôi dám cá họ vào được là nhờ Cổ đội trưởng, dù sao cô ta cũng đang ôm vụ này, nếu nhân cơ hội bắt được hung thủ thì đúng là lập công to."
Cảnh sát Bắc Kinh đúng là tìm được hung thủ, nhưng thế không có nghĩa là họ có thể bắt giam đối phương ngay lập tức. Cảnh sát làm việc dựa trên bằng chứng, mà hung thủ sau bao lần có thể trót lọt qua mặt cảnh sát, nếu không phải thiên tài có kỳ môn độn giáp thì chính là gia thế không thể chọc. Nhân cơ hội diễn ra tiệc thượng lưu rồi bắt quả tang hung thủ...Cổ Du Sương đúng là rất thông minh, nhưng cũng quá liều lĩnh. Nên nhớ người có thể đặt chân vào nơi này đều là kẻ quyền thế không thiếu, cô ta làm như vậy lỡ kinh động đến hung thủ, làm cho sinh mạng mấy vị tổ tông ở đây xảy ra chuyện thì đắc tội không ít dòng tộc đâu.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Cổ Du Sương phải lấy được chứng cứ hung thủ phạm tội tại hiện trường.
X-chan và Vương Tuấn Khải tạm thời án binh bất động, phía quản gia lại nháo ra một trận không nhỏ.
"Bạn của Violord tiên sinh?" Một thanh niên trố mắt nhìn quản gia, sau bao lần dò xét lên xuống mới cau mày: "Vương Viên còn có bạn sao? Là những ai? Có để tên lại không?"
"X-chan và Karry, thưa nhị thiếu gia."
Thanh niên khảy khảy mái tóc đỏ chóe như lửa, chẳng để ý hình tượng mà ngoáy mũi, thâm sâu khó lường: "X-chan à..."
"Tống Ân Duệ!!!"
Thanh niên tóc đỏ giật bắn người, theo phản xạ co giò chạy như điên, sau đó bị người nhà bắt lại ép đi thay đồ. Lần nào không giống như năm ngoái, cậu ta yên tĩnh để mặc người ta chăm như búp bê, đến sát giờ G lại tỏ vẻ ưu tư: "Hình như trong số người tham dự bữa tiệc hôm nay có đại ca..."
...
"Anh hai, không...là Karry, anh ấy đến đây thật sao?"
"Vâng thưa Violord tiên sinh."
"Tốt quá, tốt quá..."
Thiếu niên kích động đi vòng vòng, hô nhỏ: "Tôi, tôi sẽ cố gắng cống hiến sức lực hoàn thành buổi biểu diễn ngày hôm nay!"
"Vậy thì cảm ơn cậu."
Thiếu niên vội vàng khoác áo gile, cầm cây đàn lên chuẩn bị ra ngoài.
"Tiên sinh, găng tay của cậu."
"Thiếu chút nữa quên mất, tôi..." Vừa mới quay người lại, một trận khí thơm ngọt lan tỏa trong không gian, thiếu niên che đầu choáng váng, mờ mịt ngã xuống.
...
Tám giờ hai phút.
Vương Tuấn Khải lần thứ n nhận được ánh mắt khinh thường từ quần chúng xung quanh, lặng lẽ dùng con ngươi âm u tặng lại. Người nọ cứng đờ, sau đó thấp giọng lầm bầm câu gì đó, bẽ mặt đi rồi.
Ra oai với một bình dân tầm thường, lại không chịu nổi khí tràng của người ta.
"Sếp, anh phóng sát khí như vậy bọn họ sẽ cho rằng anh là kẻ xấu đó." X-chan nhỏ giọng nhắc nhở, chỉ là đơn thuần nhắc nhở, ai biết được lại bị mấy cô gái đi ngang qua nghe thấy, tiếp đó không cần đoán cũng biết, mấy ánh mắt bất thiện lại bay về phía này.
"Mời các anh đi theo tôi một chuyến." Một bồi bàn rất thân thiết tiến tới, lặng lẽ móc card cảnh sát ra. X-chan nheo mắt muốn chứng minh thân phận, lại bị Vương Tuấn Khải ngăn trở.
"Tôi đi theo anh, cậu ta ở lại."
Bồi bàn không hài lòng lắm, muốn há miệng nói gì đó, Vương Tuấn Khải thừa cơ cướp lời: "Cậu ta chính là Tống đại thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy, các người tuy không nhận ra nhưng ba mẹ cậu ta thì có thể."
X-chan hóa đá nhìn sếp, trong lòng lộp bộp rền vang.
Sếp thế nhưng biết!
Bồi bàn khó tin nhìn X-chan một cái, quăng cho một bồi bàn khác ánh mắt canh chừng. X-chan nhăn mày, thì thầm: "Sếp, liên lụy anh.."
Vương Tuấn Khải phất phất tay.
Hắn đã biết sẽ có cảnh này, lúc hắn và mấy tên bồi bàn chạm mặt nhau, Vương Tuấn Khải sớm đoán được bọn họ chắc chắn sẽ gây trở ngại cho việc hắn thám thính tình hình.
Đây là địa bàn của bọn họ, chuyện hắn và X-chan đáp máy bay xuống Bắc Kinh vào ba tiếng trước đã nằm trong tầm kiểm soát của họ, chỉ là bọn họ không biết X-chan chính là Tống Ân Tịch, Tống đại thiếu gia.
Dường như là cảm tính, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lên lầu hai. Thanh niên mặc quần áo lòe loẹt hơi sửng sốt, híp mắt nhìn hắn.
Xem ra Tống Ân Duệ mới là kẻ đã phát hiện ra hai người bọn họ, mà mấy tên bồi bàn này chẳng qua là bị cậu ta lợi dụng mà thôi.
Hắn bình tĩnh theo bọn họ đi, toàn bộ quá trình đều quay trái quay phải rất giống một tên chẳng hiểu sự đời thấy cái gì cũng lạ lẫm, đồng thời nhẹ giọng nói: "Tra xem kẻ nào là tay chân của Akai Hana."
[Được, boss.]
Hết Chương 49