Vương Nguyên ngây người một lúc, không hiểu sao cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn theo ý quan tâm hỏi dò: "Để một cô gái mang vật nặng như vậy đi không sao chứ?"
"Cậu nhận ra đối phương là nữ?"
Vương Nguyên bật cười: "Trong giới nghệ sĩ thường xuyên có người hóa trang mà, hơn nữa dù cô bé ấy cao thật nhưng xét thế nào cũng là nữ giới."
"Người ta lớn tuổi hơn cậu đấy."
Vương Nguyên ho khan, giả vờ hỏi: "Nhà vệ sinh đi hướng nào vậy?"
"Tôi đưa cậu đi."
Vương Nguyên: "..." Ân cần chăm sóc như vậy khiến người ta nổi da gà đó.
Trên đường đến nhà vệ sinh, Vương Nguyên rất ngoan ngoan không nhìn đông ngó tây, hai mắt mở to chỉ trừng trừng ngó bóng lưng của Vương Tuấn Khải, thái độ hơi kỳ quặc: "Đó là người anh hai thích sao?"
Vương Tuấn Khải dừng một chút, lại đi tiếp: "không phải."
"Ý em là cô gái...mặc quần áo y tá ấy...Anh giống như cường hào ác bá cưỡng đoạt dân nữ vậy, bắt người ta nhét vào rương mang tới đây còn gì..." Vương Nguyên nhỏ giọng nói thầm, nửa câu sau hoàn toàn là lẩm bẩm, căn bản không nghĩ tới Vương Tuấn Khải sẽ nghe được. Lỗ tai đội trưởng Vương giật giật, nhàn nhạt mở miệng: "không đến lượt cậu lo."
"Sao lại không? Tính ra thì cô ấy cũng là tình địch của tôi, tôi làm sao có thể..." Trơ mắt đứng yên.
Vương Tuấn Khải quay phắt lại, mắt hình viên đạn rõ là chê Vương Nguyên lắm chuyện, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, vẻ mặt khinh thị, chiếu theo logic bình thường hẳn là hắn sắp phun ra một câu trào phúng nào đó...
"Tới nhà vệ sinh rồi."
Vương Nguyên: "..."
Vương Nguyên mang theo bình truyền nước, vốn là không định nhờ Vương Tuấn Khải cầm giúp trong thời gian cậu đi vệ sinh. Vì thế khi thấy anh trai lù lù đứng một đống chắn ngay tại lối ra vào của nhà vệ sinh, thiếu niên ngốc ngốc nghiêng đầu: "Sao anh còn đứng đây?"
Vương Tuấn Khải sửng sốt, quái gở nhìn cậu một cái như ông chú biếи ŧɦái đang cân nhắc nên bắt đầu ra tay hưởng thụ con mồi từ đâu, sau đó gườm gườm rời đi, chẳng khác nào thông báo Vương Nguyên rằng hắn sẽ nhảy vào phòng vệ sinh ngay giai đoạn nguy hiểm vậy. Vương Nguyên khó hiểu rùng mình một cái, nếu không phải cậu có niềm tin mãnh liệt vào nhân phẩm tuyệt vời của Vương Tuấn Khải, ắt hẳn cậu đã phi song cước đá văng hắn ra trăm thước – dĩ nhiên là với điều kiện cậu không bị thương.
Chờ cho người đi rồi, Vương Nguyên mới ngồi xuống nắp bồn cầu, tỉnh táo suy nghĩ. Trong đoạn đường từ phòng cậu nằm đến nhà vệ sinh không hề có một cái camera nào, chứng tỏ không gian ở khu vực này không hề có thiết bị giám sát, cũng không biết là Vương Tuấn Khải tự tin quá đáng hay là những chỗ như vầy chẳng có gì đáng giá để đột nhập, nhưng là chuyện này vô cùng thuận lợi cho Vương Nguyên.
Vương Nguyên là một kẻ có thù tất báo, còn là thù dai dây dưa mãi không dứt. Đối với những người đã từng dính dáng đến vụ phẫu thuật vào ba năm trước, một người cậu cũng không quên. Ngay cả cô y tá đã từng chăm sóc cậu trước khi phẫu thuật diễn ra, Vương Nguyên cũng điều tra rõ ràng xem đối phương ra sao.
Tuy ban nãy chỉ là nhìn thoáng qua cái rương kia, nhưng cậu có thể xác định người nằm trong rương chính là cô y tá nọ.
Chuyện đầu tiên khiến cậu hoảng sợ là, lẽ nào Vương Tuấn Khải đã mò ra chân tướng vụ việc đó?
Một khi đã như thế, hắn nhất định phải biết cậu vốn không phải là Vương Viên. Nhưng đằng này, dù trước mặt người ngoài hay khi chỉ có riêng hai người, hắn vẫn đối xử với cậu bằng một thái độ tuyệt tình như đối với Vương Viên, hoàn toàn không có chút biểu hiện rằng hắn nhận ra thân phận thật của cậu. Như vậy, Vương Tuấn Khải hiện giờ chưa biết cái gì.
Chỉ là như thế cũng không đại biểu sau này hắn không biết.
Vương Nguyên cắn môi, thấp thỏm không yên, vừa nãy cậu dò hỏi hắn cũng là muốn xác định hắn có lần mò ra điều gì hay không, nhưng Vương Tuấn Khải che giấu quá kĩ, hoặc là hắn ghét cậu đến mức chẳng thèm nói ra sự thật, khiến Vương Nguyên không thu được tin tức gì.
Đành vậy.
Vương Nguyên đẩy cửa nhà vệ sinh, chậm rãi bước ra, hai mắt mờ mịt nhìn hàng lang dài sáng rỡ lại chẳng có lấy một bóng người, hoang mang một lúc mới mò mẫm tìm đường ra. Nhìn cậu bây giờ chẳng khác nào kẻ mù đường đi trong bóng tối, tất cả quan điểm về phương hướng đều mù tịt, chỉ biết đi loạn, hơn nữa còn "đi loạn" một cách vô tổ chức.
Căn cứ dưới lòng đất vốn chẳng to lớn mấy, chỉ là đường khúc khuỷu quanh co loạn như mê cung, thiếu niên quay mòng cũng chưa tìm được phòng cũ, khi ấy đã là nửa tiếng sau.
"Không có việc gì thì đừng chạy lung tung." Fong lượn lờ như oan hồn bất tán, đem một túi KFC chiên giòn thơm ngon nhét vào tay Vương Nguyên, diện vô biểu tình: "Nơi này có rất nhiều cơ quan, cẩn thận giẫm trúng."
"À...cảm ơn." Vương Nguyên lúng túng nhận lấy, thấy túi gà vẫn còn đầy ắp, liền chia cho Fong một cái.
Mặt cô gái không cảm xúc, đưa hai tay nhận lấy, dắt Vương Nguyên về phòng xong, hình như muốn xoa đầu cậu, nhưng vì tay đầy dầu mỡ nên trầm mặc lủi mất.
Thân hình một mét tám vù vù nhảy vào sau cánh cửa, hai mắt lập lòe nhìn cánh gà chiên xù trước mặt, xúc động đến hận không thể nuốt luôn cánh gà vào bụng.
A a a phu nhân boss thật manh!!! Gào thét ngao!!!
Vì thế khi Vương Tuấn Khải thấy Fong, việc đầu tiên là nhìn vào hai tay của cô gái không nhỏ.
Boss đại nhân cảm khái --- Con nít lớn rồi ăn thật nhiều.
Không khí giữa mọi người hài hòa vô cùng, duy chỉ có một người không ngừng run rẩy.
"Các người mau hỏi đi, tôi biết cái gì thì sẽ khai cái đó, tuyệt không có nửa phần giấu giếm!" Y tá sợ đến mức không cử động được, co ro trên ghế trong căn phòng tối tăm. Thật ra trong phòng có đèn, nhưng đèn ở phía sau cô nên y tá chẳng thể nhìn rõ mọi thứ, theo bản năng run lẩy rẩy cầu xin: "Tôi chỉ là một y tá quèn trong bệnh viện tư nhân đó, ở nhà tôi còn có cha mẹ già không ai chăm sóc, xin các người đừng gϊếŧ tôi..."
Vốn là cô đang đẩy xe chứa một thi thể vào nhà xác, ai ngờ thi thể nọ đột nhiên bật dậy khiến y tá sợ chết khiếp, hét cũng hét không ra thì đã ngất xỉu luôn rồi.
Khi y tá tỉnh lại, cô đã bị trói ngồi trên cái ghế duy nhất, trong phòng ngoài ánh sáng nhợt nhạt yếu ớt của ngọn đèn phía sau ra thì không có một ai, không khí vừa khô vừa lạnh, làm cho người ta bất an vô cùng. Y tá từng nghe qua nhiều vụ gϊếŧ người bằng thủ pháp biếи ŧɦái không gì bằng, cũng từng chứng kiến vô số việc lường lận gian dối táng tận lương tâm, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến có ngày mình cũng sẽ là nạn nhân của chúng.
Rồi chúng sẽ làm gì cô? Cưỡиɠ ɠiαи? Sát hại? Hay là biến cô thành thú vui tiêu khiển cho chúng?
Đều không có!
"Tôi chỉ cần cô trả lời vài câu hỏi."
Y tá nghe thấy yêu cầu đơn giản như thế, thiếu chút nữa quỳ sụp xuống khóc nức nở, cũng chẳng rõ là mừng quá hóa buồn hay sợ quá thành ra điên.
Người bắt cóc cô đứng sau một cái bàn, không nhìn rõ dung mạo, âm thanh cũng bị máy biến âm thay đổi, nghe rất dễ sợ. Y tá không dám giấu giếm nửa phần, bị hỏi gì đều khai sạch sẽ.
"Lúc ấy tôi chỉ mới vào nghề được hai tháng, bọn họ bảo tôi vì không có căn cơ phụ trợ nên rất khó thăng chức, chỉ cần tôi đồng ý làm cho họ một chuyện, lập tức tôi sẽ có cơ hội lên làm tổ trưởng. Chỉ là vài chuyện vặt vãnh, như là đem tiền đút lót cho bác sĩ để ca mổ tiến hành nhanh hơn, hoặc là chú ý tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân nhiều một chút để đối phương mau chết...Đó, đó chỉ là những việc bọn họ bày ra để chỉnh tôi! Tôi làm theo là vì ngu ngốc bị danh phận làm mờ mắt...! Tôi, thực sự tôi không muốn, tôi...!"
"Câm miệng."
Y tá im bặt, chỉ dám rưng rức thút thít. Thanh âm trầm thấp nặng nề chầm chậm vang lên, từng chút từng chút như kéo lấy thân người y tá, khiến trong phút chốc, cô sợ đến hô hấp không thông.
"Tôi hỏi cô, chuyện có liên quan đến con tàu Papaver, vào ba năm trước..."
...
Nơi này không có ngày đêm, vì thế Vương Nguyên dễ dàng đoán được nó nằm dưới lòng đất.
Vương Tuấn Khải có thể xây dựng một cơ ngơi hoành tráng như vậy đúng là không dễ chút nào, vừa phải tránh tai mắt thù địch, vừa phải làm cho trót lọt dưới con mắt cấp trên, trong ba năm này không chỉ cậu thay đổi, mà ngay cả hắn cũng trở nên khác biệt.
Vương Nguyên không có nhiều thời gian cảm thán, cậu chỉ có thể đi một bước tính một bước. Muốn biết Vương Tuấn Khải có điều tra ra được chuyện gì chưa, cậu phải tìm đến y tá nọ.
Khi giả vờ mù đường, cậu đã nắm sơ bộ về cấu trúc tầng hai căn cứ, lúc Fong mang cái rương đi, cậu nhớ rõ cô bước vào một căn phòng ở tầng hai. Vương Nguyên lén lút quan sát tứ phía, nhanh chóng tiếp cận căn phòng kia, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã đến được đích.
Y tá nằm dài trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt quầng thâm lại không hề nhắm. Cũng không biết là do quá mệt mỏi hay sợ hãi, cô ta im lìm như thóc, người không biết còn tưởng cô ta bị hành hạ đến mất trí, chết thẳng cẳng.
Vương Nguyên nhíu mày, hít sâu một hơi, năm đó chính cậu đã nói những gì với cô y tá này cậu đều nhớ rất rõ. Vương Tuấn Khải là người làm việc có hiệu suất rất khủng, chắc chắn đã khai thác được không ít thứ từ y tá. Thế nhưng qua mấy giờ rồi hắn vẫn không tìm tới chỗ cậu chất vấn điều gì, có phải là có trá hay không?
Đẩy nhẹ cửa vào, y tá thế nhưng chỉ là kiệt sức quá độ vì run sợ, nghe thấy tiếng động là co rúm lại nhìn về phía cửa. Phát hiện người đến là Vương Nguyên, tròng mắt cô ta mở lớn, há há mồm muốn nói gì đó, đột nhiên bưng đầu lăn lộn.
"Đau, đau quá, đầu tôi đau quá...!"
Vương Nguyên giật mình: "Cô làm sao vậy?"
"Cậu, là cậu...Chính là cậu!!"
Mình?
Vương Nguyên sững sờ, xảy ra chuyện gì đây?
Cậu muốn tiến đến chỗ y tá, nhưng cảnh giác vẫn còn đó, chỉ sốt ruột hỏi: "Cô muốn nói gì?"
"Là cậu, cậu, cậu..." Y tá ôm đầu, dường như bị thứ gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất lớn, ú ớ nói không nên lời. Tròng mắt cô ta giãn ra, hơi thở gấp gáp, tay chân co giật kịch liệt tựa hồ có cái gì đó đang ngăn cấm câu trả lời của cô ta.
Có lẽ người khác không biết, nhưng Vương Nguyên thì rất rõ ràng.
Cậu ngây người một chốc, tay chân lạnh toát, trong đầu ong ong kêu vang, mặt mũi tái nhợt.
Y tá này, bị tẩy não bằng thôi miên.
Vốn dĩ ánh mắt đầu tiên khi cô ta nhìn thấy cậu, đó là sự quen thuộc không thể che giấu, nhưng chỉ trong tích tắc sau, cô ta lập tức ôm đầu than đau, còn thống khổ rên la, nếu không phải cô ta giả vờ thì chắc chắn là bị thôi miên không sai được.
Nhưng mà, kẻ nào đã làm cô ta biến thành như thế?
Sống lưng Vương Nguyên tê dại, nỗi uất hận vốn chẳng thể tan một lần nữa dâng lên, cậu cắn răng đè nén sự giận dữ, nhìn y tá bằng đôi mắt tràn ngập mâu thuẫn. Hiện giờ cậu không thể xuất hiện trước mặt cô ta, càng không thể lên tiếng, nếu ảnh hưởng ám thị thôi miên này, rất có khả năng y tá sẽ bị đau đớn đến chết.
Vương Nguyên nhấc chân, muốn chạy ra ngoài, nhưng đúng lúc đó, y tá bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, thảng thốt hét lên:
"Cậu không được chạy!! Tôi biết cậu là Vương Nguyên, cậu chính là Vương Nguyên!!"
Hết Chương 80
Sắp đến khúc quan trọng ~~~