Mái tóc vàng vàng đặc sệt mùi nhà giàu mới nổi của cậu đã được nhuộm lại thành đen, Vương Nguyên sau hai ba bận bị kéo về đồn cảnh sát liền sáng suốt suy nghĩ, không thể tiếp tục trưng ra bộ dạng ngu ngốc như vậy được, phải xây dựng hình tượng nam sinh trung học hiền lành dễ gần miễn cho bị tình nghi là phường bất lương du đãng.
Dù sau cậu cũng chỉ mới mười sáu tuổi.
Vương Nguyên không được đi học, không biết viết chữ, cậu đối với cái gì cũng có năng lực lĩnh ngộ khá cao, duy độc chuyện giáo dục là luôn rề rà chậm chạp. Cũng không phải là cậu không thích học hành, mà lúc còn bé từng xảy ra chút hồi ức không tốt nên hễ cứ đụng đến chữ số gì đó là phát sinh cảm xúc bài xích.
Dĩ nhiên, số trên tiền thì khác.
Lại nói, gần đây dường như có người theo dõi cậu. Tuy rằng Vương Nguyên không cảm giác được nguy hiểm từ người nọ nhưng cũng không biết đối phương muốn làm gì, đành phải duy trì sinh hoạt như bình thường, vừa lơ đãng mấp mé ý đồ muốn lôi đối phương ra vừa âm thầm chú ý, đáng tiếc người nọ chẳng khác cá chạch là bao, mỗi lần suýt bị phát hiện thì đều lẩn rất nhanh.
Nhưng cũng có vài lần đối phương hớ hên để lộ sơ hở.
"Nam sinh mười sáu tuổi" lúc này đang đứng trước quầy hàng ba con sói, vô cùng ngoan ngoãn e thẹn giơ hàng chào mời quần chúng, từ đầu ngõ đến cuối phố văng vẳng âm thanh ngọt ngào tới từng lông tơ kẽ tóc, khiến người ta không tự chủ dựng tóc gáy lên:
"Muốn trải nghiệm cảm giác chân thực đến từng centimetre? Muốn thử thách giới hạn bản thân? Công nghệ 4D hiện tại không phải là sự lựa chọn chính xác nhất, mà AFY mới chính là bậc thầy của bậc thầy, cực phẩm trong cực phẩm! Không chỉ là màu sắc hay kích thước, không chỉ là diện mạo bề ngoài, AFY được sản xuất để hỗ trợ sự xuất sắc của bạn, đưa bạn đến đẳng cấp thượng thừa, bình định giang sơn, công phá bất bại!"
Để minh họa cho sản phẩm, phía bên cạnh cậu nam sinh còn có hai người làm mẫu, một kẻ mặc quần áo đặc biệt hình ***, kẻ còn lại ra sức bơm hơi vào bộ quần áo kia, khiến cả thân thể đồng nghiệp phình to ra, vô cùng ***.
Rất chuyên nghiệp có đúng không nào.
Xã hội hiện đại tuy khá cởi mở với mấy loại chuyện phòng the chăn gối này nhưng không phải nơi nào cũng chấp nhận quảng cáo rầm rộ phô trương thanh thế như vậy. Bất quá cũng không phải không có người chú ý, dù sao đợt hàng này công ty muốn tập trung quảng bá nhiều hơn nên cũng tổ chức sự kiện phát miễn phí cho ai có nhu cầu học hỏi.
Thấy người bu bám vào quầy hàng ngày càng nhiều, dần dần hình thành đám đông che chắn tầm nhìn, thanh niên đứng trong góc tối có chút sốt ruột, lặng lẽ đeo kính râm lên, định đi tới gần chen vào đám người để thuận tiện quan sát. Không ngờ khi hắn cách quầy hàng còn năm bước chân, một lực đẩy không nhẹ từ phía sau xô tới khiến hắn mất đà chúi về phía trước, nam nhân theo quán tính vươn tay chống đỡ, không nghĩ tới cái vươn tay này là đập lên bàn chứa vật phẩm, giống như hắn muốn cầm hết chỗ vật phẩm kia về vậy.
"Í? Không ngờ là người quen nha, anh cũng muốn tới mua sao?" Vương Nguyên giả lả cười tươi, đối phương thẹn quá hóa giận vội vàng rời đi, tốc độ sấm chớp như thể chẳng muốn nán lại phút nào nữa.
Lại tỷ như có một lần cậu để quên di động ở băng ghế công viên.
Vương Nguyên có thể tính là kẻ nghèo đến đệ nhất đạo tặc cũng phải quỳ lạy, vì vậy điện thoại của cậu cũng là loại chỉ có thể nghe gọi nhắn tin, thậm chí chức năng đài FM cũng chẳng có. Tuy vậy đối với tài sản công nghệ cao duy nhất chính mình sở hữu, Vương Nguyên vẫn rất quý trọng, lúc phát hiện ra mình để quên di động, dù biết rằng sẽ chẳng có ma nào thèm xớ rớ tới nó nhưng cậu vẫn hối hả trở về, kết quả di động thế mà thực sự mất tăm.
Mất – tăm ∑( ° △ °|||)!!!
Vương Nguyên vò tóc ảo não, cảm giác hôm nay chắc chắn ra đường bước nhầm chân. Hôm qua trời mưa to, đường vào công viên vừa trơn vừa ướt, chỉ mới giẫm đạp một tí bùn đã dính đầy ống quần. Tên nhân loại đáng thương vào thời điểm khắc nghiệt nhất của cuộc đời bỗng nhiên đột phá chỉ số thông minh mà nhớ tới chính mình còn một cái đuôi, liền đứng phắt dậy ngẩng đầu nghểnh cổ nhìn xung quanh muốn tìm kiếm bóng dáng thập thò kia, đáng tiếc người lẩn quá nhanh, cậu chỉ có thể lẩm bẩm buồn bực, cuối cùng hơi phẫn nộ gào lên: "Di động là vô tội! Muốn giải quyết ân oán có thể đến tìm tôi!!"
Sau đó đâu?
Quả thật có mấy người tới tìm cậu "giải quyết ân oán".
Vương Nguyên bị lôi vào góc hẻm, trước mặt là bốn tên đàn ông ốm mập cao thấp khác nhau, nhác thấy bên ngoài không có ai đi theo thì biết nơi này đã bị bọn chúng chặn cứng, người hiểu biết căn bản không dám đánh động bọn chúng. Vương Nguyên sống ở khu này từ năm ngoái, tuy không đếm được hộ khẩu cùng miệng ăn các gia đình cả vùng này nhưng tốt xấu gì cũng biết tiếng đám đại bàng chim sẻ tam cô lục bà. Mà bốn kẻ này quả thật là xú danh vang xa, đến cảnh sát cũng kiêng dè mấy phần, người như vậy không cần quảng cáo cũng có người biết chứ đừng nói đến cả bốn tên đều thích mặc quần áo thu đông xuân hè – chỉ hận không thể cho toàn thế giới biết mình là lưu manh vậy.
Cảm giác ánh nhìn rất có tính xâm lược của đối phương chĩa thẳng vào mình, Vương Nguyên yên lặng giơ tay phát biểu: "Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng."
Coi như hấp hối trước giờ chết thì cũng phải hấp hối thật khí phách!
Tên cầm đầu mặc một cái áo ba lỗ tím rịm, hung ác bóp cằm cậu kéo đến gần, vẻ mặt bất thiện lóe lên chút khinh thị kèm hứng thú, thô lỗ mở miệng: "Mày ngược lại là gan dạ. Nhưng mà, hắc, đối với tụi tao gan dạ của mày chỉ đáng hù con kiến thôi. Nói cho mày biết, tốt nhất đừng phản kháng, nếu không anh mày không chắc sẽ cho mày chết thoải mái."
"Tiểu tử, mày xem như xong đời, hôm nay đại ca của bọn tao đã xuất thủ thì mạng nhỏ của mày coi như hết." Tên áo màu vàng chuối vỗ vỗ vai Vương Nguyên, vỗ đến xương cậu muốn lệch. Vương Nguyên biết vũ lực bản thân không phải đối thủ của bọn này, cũng không có ý định ăn thua đủ với đối phương, chỉ hàm hồ ngắc ngứ hỏi lý do.
"Xét thấy thái độ thức thời của mày trước khi chết, bọn tao cũng không giấu giếm." Tên áo tím vỗ mặt cậu, nhún vai: "Có người muốn dạy dỗ mày nhưng không thích lưu lại dấu vết, nên nhờ bọn tao hảo hảo uốn nắn mày một phen. Đương nhiên bọn tao sẽ không gϊếŧ mày, nhưng mày phải hiểu bản thân nằm ở thế gì mà ngoan ngoãn phối hợp, miễn cho khi bọn tao tức giận thực sự thì không có ai nhặt xác cho."
Từ khi cậu tới Trùng Khánh đơn độc mưu sinh, vì không có học vấn trình độ lẫn bằng cấp, thậm chí còn là trẻ vị thành niên nên công việc cậu có thể làm đều chỉ là phục vụ chạy bàn, phát tờ rơi hay bán hàng đa cấp các kiểu. Bản thân thiếu tiền nghiêm trọng, nhưng sống một mình lại không phải chi tiêu cho chuyện học hành nên Vương Nguyên chẳng bao giờ làm trong quán bar hay club hộp đêm, vì vậy cho đến nay, đây là lần đầu tiên có người nói với cậu như thế.
Vương Nguyên không nhịn được há hốc mỏ, chẳng thể nghĩ ra bản thân mình có kết thù gây oán với ai.
"Này...Đại ca, trước khi động thủ tôi có thể hỏi ai là kẻ đã nhờ vả anh được không? Anh thấy đó, bị người đánh lại không biết đối phương là ai rất uất ức, giống như nuôi một đứa con đến già sau lại phát hiện nó chẳng phải con mình ấy...Đại ca, nể tình tiểu đệ em nhu thuận hiểu chuyện, anh..."
"Bớt nói nhảm, bọn tao nhận tiền làm việc, cho dù đối phương chỉ là một tên cường hào ác bá thì chỉ cần có tiền, chuyện sẽ đâu vào đấy!" Tên áo tím hung hăng nhổ nước bọt lên tay, vuốt ngược tóc: "Anh em, giải quyết nó cho tao!"
Vương Nguyên trắng bệch cả mặt, mắt láo liên đảo loạn tính đường lui. Cả bốn tên cũng đánh một người, là võ sĩ cũng chật vật chứ đừng nói là một kẻ suy dinh dưỡng cậu đây! Đệch! Lẽ nào phải hy sinh tại cái góc hẻm tối mù ngay cả ánh sáng cũng không có này ư?!?
Vương Nguyên trời sinh sợ nhất là đói, sau khi lớn lên còn sợ cả đau, bảo cậu trơ mắt nhìn chính mình bị đánh thọc huyết là chuyện viễn vông, dù rằng sợ đến chân tay nhũn ra nhưng ánh mắt cậu lại rất quật cường!
Anh hùng thà đổ máu không rơi lệ!
Mấy bóng đen hung hãn đến gần, Vương Nguyên thậm chí có thể ngửi thấy mùi thịt gà nướng trên áo tên cầm đầu. Cậu cắn răng co cụm người, hai tay nâng lên cao, sĩ khí hừng hực mà nhắm mắt hét to:
"Vương Tuấn Khải cứu mạng!!!!!"
ẦM.
...
..
Vương Tuấn Khải tay bó một cục thạch cao đứng đơ mặt trong bệnh viện, hai mắt lẫm lẫm nhìn chằm chằm bộ dạng xơ xác tiêu điều của mình, tự nhiên sinh ra cỗ oán khí không rõ.
Vì cái gì hắn lại lao đến cứu tên nhóc kia ra?
Một y tá mang khay dụng cụ đi ngang qua hắn, cẩn thận dùng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn tò mò đánh giá hắn. Vương Tuấn Khải mặt không cảm xúc bình tĩnh nhìn cục thạch cao, quay đầu bước đến ghế chờ, loáng thoáng nhìn đến bóng người nhỏ nhắn trong phòng bệnh bác sĩ, không hiểu sao lại nhớ đến cái điện thoại trong túi quần.
"Thương thế không nặng, chỉ cần dưỡng bệnh là khỏi? Phải ăn canh giò heo cùng canh xương bò hầm sao? Còn phải tránh ăn hải sản, tránh đụng nước sao? Hảo, cảm ơn bác sĩ!" Thiếu niên vô cùng chăm chú lắng nghe, cầm bút ghi vào tờ giấy, cầm nốt đơn thuốc cùng dặn dò của bác sĩ, nụ cười tươi rói trên mặt rốt cuộc cũng biến thành cẩn cẩn dực dực, thăm dò lấy ý: "Kia...tiền phí chữa trị là bao nhiêu."
"Ba ngàn tệ."
"Ba ngàn tệ?"
"Ba ngàn tệ." Bác sĩ rất kiên nhẫn lặp lại, vẻ mặt càng là vô biểu tình.
"..." Thiếu niên hít sâu một hơi, che lại da mặt yếu ớt rạn vỡ, ngoan ngoãn kí giấy nợ để hôm sau mang tiền đến trả, đáng lẽ ra còn phải để lại chứng minh thư nhưng cậu ta vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành nên bệnh viện châm chước bỏ qua.
Bước ra khỏi phòng khám, Vương Nguyên mặt cá chết nhìn hóa đơn, người khác không biết nhưng Vương Tuấn Khải theo dõi cậu mấy ngày nay dĩ nhiên rõ ràng Vương Nguyên yêu tiền như mạng, giờ phút này bắt cậu bỏ ra ba ngàn tệ trả viện phí cũng không khác đào tim móc phổi cậu ra là bao.
Vương Nguyên chú ý đến ánh mắt hắn, bất mãn trừng lại, nhưng nghĩ tới người ta bị thương là do mình chứ ai, liền xẹp lép cục giận, ỉu xìu lết qua.
"Về nhà tôi, không cần phải lén lút rình rập tôi nữa."
Vương Tuấn Khải: "..."
Hắn ho khan một tiếng, muốn nói "không cần", còn định tự mình trả viện phí. Nhưng nghĩ tới nhân dịp này có thể tìm hiểu cậu ta sâu thêm một chút thì dại gì từ chối.
Vì thế Vương Tiểu Nguyên mang theo soái ca mặt lạnh đi bộ từ bệnh viện về ổ chó, bởi vì cậu không nghĩ tới ra ngoài lại đụng chuyện rắc rối nên căn bản không có mang tiền theo. Vương Tuấn Khải nhờ đó được thể nghiệm trình độ keo kiệt của bạn học Nguyên, cậu ấm đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn đều đi xe bốn bánh cảm thấy... cũng không tệ lắm.
Nhìn khuôn mặt giống hệt một kẻ luôn lảng vảng gần hắn, khó chịu cảm tính cùng hoài nghi xa lạ dần lắng xuống, thậm chí sự kinh ngạc thuở ban đầu khi nhận ra hai người này hoàn toàn khác nhau của hắn cũng chậm rãi phai nhạt, bởi vì kẻ kia và Vương Nguyên, ngoài diện mạo ra quả thật không có gì giống nhau.
Song sinh là một điều kỳ diệu, nếu như nói thiên chức của người mẹ là mang thai sinh con thì hai đứa trẻ cùng lọt lòng tại cùng một thời điểm càng là chuyện khiến thuyết tiến hóa trở nên phong phú. Vương Tuấn Khải năm nay hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát, vẫn luôn nghĩ rằng đứa em trai hờ kia thật khiến người ta chán ghét, nếu nhìn thấy một kẻ giống y chang cậu ta chắc chắn hắn sẽ chỉ có thể chán ghét luôn người nọ. Nào ngờ thiên ý trêu người, hắn chẳng những gặp gỡ anh em song sinh với cậu em trai kia, còn ba lần bảy lượt cố ý muốn tiếp xúc với Vương Nguyên, và giờ thì thay cậu ta chịu đòn.
"Chà chà, một mình anh đấu solo với bốn người, thực sự làm tôi mở mang tầm mắt. Cái kỹ thuật chiến đấu nhanh như cắt chớp tắt phân thân đó quá là vi diệu, tôi nhìn mà váng đầu...Ấy, tôi nói thế cũng không có ý định chê anh ra chiêu chỉ có kỹ xảo, tôi phát hiện ra cú đấm của anh đặc biệt dùng sức, chỉ có điều nó hơi lệch một tí, ách...Là nhiều tí, nhưng không sao, không ảnh hưởng đến chiến thắng chung cuộc, phải, tôi muốn nói chính là như vậy..."
Hai ngón tay chọt chọt vào nhau, thiếu niên mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, tuy phía sau sự sùng bái kia vẫn có chút toan tính, nhưng xét thấy tính cách bề nổi của cậu ta mấy ngày nay, cái "toan tính" kia ắt hẳn là do phải tiêu tiền cho hắn băng bó. Vương Tuấn Khải nhất thời không nhịn được đem hai người ra so sánh, chỉ cảm thấy tư vị trong lòng không nói thành lời.
Vương Nguyên thấy mình khen hắn nức nở như thế mà tên kia chả có phản ứng gì, tưởng rằng bản thân tâng bốc chưa đủ độ, bèn vô cùng tri kỉ nắm chặt cục thạch cao, hai mắt lòe sáng: "Mới đầu anh thu thập bốn tên kia, sau đó bị đưa vào bệnh viện người ta còn tưởng anh là du côn lưu manh. Nhưng mà anh yên tâm, tôi đã kể hết chiến tích của anh cho mọi người nghe rồi, anh cũng biết bệnh viện là chỗ bát quái nóng hổi, tin chắc chẳng mấy chốc hành động quả cảm cứu người lúc hoạn nạn của anh sẽ trở thành màu son trong lòng quần chúng..."
Vương Tuấn Khải khựng lại, khóe môi giật giật, hắn rốt cuộc hiểu được ánh mắt kỳ quái của y tá lúc nãy. Không cảm xúc nhìn thiếu niên một cái, vô tình chạm phải ánh mắt lấy lòng của cậu, Vương Tuấn Khải bỗng dưng không nỡ nói ra lời trách cứ. Bất quá, trong lòng hắn thấy chột dạ là nhiều hơn, bởi vì cậu nói như vậy chẳng khác nào vạch trần hắn theo dõi cậu vậy.
Dù đúng là hắn theo dõi thật.
Vương Tuấn Khải hé miệng mấp máy, cuối cùng chỉ thốt ra mấy chữ tẻ nhạt: "Thuận tay mà thôi."
Vương Nguyên sửng sốt, bật cười hì hì lộ ra vẻ vô hại hiền huệ, trong tâm âm thầm nghiến răng. Dày! Da mặt quá dày! Thảo nào có thể làm cảnh sát!!!
Rốt cuộc nhờ độ dày không giới hạn của da mặt cảnh sát cùng với sự "cảm kích" của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cũng thành công đặt chân tới nhà tiểu bất điểm nào đó, nghênh ngang xâm lược lãnh thổ hoang vu nơi hắn không hề nghĩ ra.
Tiểu khu Vương Nguyên ở không mới không cũ, chỉ là trước đây từng có người tự sát nên giá thuê rất rẻ. Vương Nguyên từ tỉnh lẻ lên Trùng Khánh, một mình đơn độc sống lại chưa từng trải qua cuộc sống thượng lưu nên rất dễ tính, chọn một căn tạm ổn là được.
Đương nhiên, "tạm ổn" trong mắt Vương Tuấn Khải lại chính là "không được chút nào".
"Cậu sống ở đây?" Hắn trừng mắt nhìn mái nhà cũ kỹ, tường vôi trắng mốc meo rớt ra từng tảng cùng với đám rong rêu bám trên cầu thang, nội tâm đang ngập ngụa trong câm lặng một lần nữa dậy sống. Vương Tuấn Khải căng thẳng ngó cái ống thoát nước cũ nằm trên mái nhà, có cảm tưởng chỉ cần thêm một trận mưa lớn nữa thì cái gì cũng không còn.
Vương Nguyên há mồm nuốt câu "nếu không thì tôi có thể sống ở đâu" vào bụng, chớp chớp mắt tội nghiệp: "Phải a, chỉ có chỗ này mới dám thu lưu người không có giấy tờ tùy thân mà thôi." Với lại chỗ này cũng rất xa tỉnh lẻ nơi cậu sống trước kia, chắc chắn không có ai tìm tới.
Mà khoan.
Vương Nguyên ngẩn người, đứng tại cửa nhà mà ngây ra, cậu ở Trùng Khánh không có hờn oán với ai, nhưng ở tỉnh lẻ...
"Tôi...hình như biết ai sai đám côn đồ kia tấn công mình rồi."
Thiếu niên hơi thất thần nói, thần sắc hoảng loạn khó mà che giấu. Vương Tuấn Khải im lặng nhìn cậu, chầm chậm nhíu mày. Vương Nguyên mím môi, quẫn bách vò tóc:
"Xem ra khó mà đòi tiền thuốc rồi đây."
Vương Tuấn Khải: "..."
Đó không phải trọng điểm!
Hết Chương 56