"A.. a a a!" Y tá giống như bị thứ gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức shock phản vệ, xô đổ đồ vật xung quanh, liên tục gào la khóc lóc, tựa hồ có ngàn vạn sâu trùng nhui nhúc trong người cô ta. Vương Nguyên nhìn mà lạnh hết người, đột nhiên giật mình, có phải lời của cậu làm cho cô y tá trở nên như vậy hay không? Nên biết ám thị là một thứ vô cùng kinh khủng, nó giống như một cái bom hẹn giờ vậy, nếu đọc sai khẩu lệnh thì chẳng khác nào cắt sai dây, khiến quả bom nổ tung ngay tức khắc. Tình trạng của cô y tá này rất giống vậy, ban nãy cô ta còn thanh tỉnh nằm đó, nhưng vừa trông thấy cậu, nghe âm thanh cậu nói, cô ta liền phát điên.
Rốt cuộc Vương Tuấn Khải đã làm gì y tá?
Vương Nguyên nghĩ không thông, chùn bước lùi về sau. Nhưng cậu vừa cử động là y tá liền nhào tới túm vai cậu, rít lên từng chữ chói tai: "Cậu nhất định là Vương Nguyên, không thể sai được! Năm đó tuy rằng hai người giống nhau như đúc, nhưng trên người cậu có một thứ mà cậu ta không có!!"
Cô ta dồn Vương Nguyên vào tường, dùng hết sức hét to: "Trên người cậu có một vết thương do bị bỏng trong một vụ cháy, cậu vẫn luôn nghĩ rằng chẳng ai biết ngoài trừ cậu ra!!"
"Không có khả năng! Tôi chính là Vương Viên, tôi biết rõ...!" Vương Nguyên nói được một nửa, bị ánh nhìn của y tá trừng đến ngây người. Đúng vậy, nếu cậu thực sự là Vương Viên, khi vụ cháy xảy ra, Vương Viên sớm đã bất tỉnh, làm sao biết Vương Nguyên có bị thương hay không?
"Vương Nguyên khi ấy bị thương ư, tôi, tôi không biết..." Cậu cúi đầu che giấu ánh mắt, cậu vốn chỉ bị vài cái xây xát nhẹ khi vụ cháy xảy ra, đa phần vết thương đều là do Vương Tuấn Khải chịu, vì vậy cậu vốn không có vết thương nào. Nhưng nếu lời y tá là thật, rất có thể người bị thương là Vương Viên chứ không phải cậu.
Đương khi y tá sắp rơi vào cơn động kinh thứ hai, cửa bị người đá văng. Vương Tuấn Khải chỉ huy Fong chặn y tá lại, kéo Vương Nguyên ra ngoài. Vương Nguyên vẫn chưa hồi phục tinh thần, ngơ ngác nhìn chằm chằm y tá, mãi cho đến khi bị đưa về phòng cũ mới giật mình choàng tỉnh, nỗi hoang mang vô hạn ập đến tựa thủy triều dâng lên.
Cậu không kịp nhìn sắc mặt Vương Tuấn Khải, chẳng biết hắn có nghe thấy hai người nói gì không. Nhưng mà trong đối thoại của bọn họ chẳng lộ ra được điều gì, có lẽ mọi chuyện vẫn còn được giấu kín.
Cậu tự trấn an mình, thực chất tâm sớm đã loạn như ma.
Y tá được Fong dìu về giường, thấy Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đi khuất, vội vàng túm áo cô: "Tôi, tôi đã làm theo đúng lời các người nói, hiện giờ có thể thả tôi ra được chưa...!"
Fong lãnh đạm nhìn y tá một cái, nhếch miệng đáp: "Cô nghĩ đơn giản vậy sao?"
Mắt y tá trợn trừng, cả người ngã ra sau, sợ đến xỉu luôn tại chỗ. Fong trầm mặc nhìn cô ta một lát, đem người nhét vào rương như cũ, vận chuyển về bệnh viện.
Cô cũng đâu có nói là muốn gϊếŧ y tá, sao lại sợ như thế.
Khi Fong trở về căn cứ đã là nửa đêm, nghe nói Tiêu Bắc và Vương Hách Lượng cũng sắp tới nơi, liền chuẩn bị một bữa tiệc BBQ ngoài trời, muốn dẫn cả bọn lên mặt đất ngắm trăng. Bất quá chân mới bước vào phòng sếp, Fong giật mình nhìn dấu tay bằng máu trên tường, lại liếc liếc mu bàn tay trầy xước của boss, đứng tại cửa không biết làm sao.
Vương Tuấn Khải ngồi trong phòng, một tay che mắt, một tay cầm điếu thuốc đã cháy đến chỉ còn đầu lọc, tàn thuốc rơi xuống áo hắn thủng một lỗ lớn, hắn lại không chút chú ý.
"Boss...?"
"Cô biết không..." Hắn im lặng rất lâu mới nặng nề mở miệng, giọng nói dường như phủ một lớp bi ai khàn đặc, chẳng giống hắn thường ngày chút nào.
Fong không hiểu lắm về tình cảm giữa hai người với nhau, nhưng cô nhìn được boss vì một người tên là Vương Nguyên đã từng trải qua vô số dằn vặt tinh thần, cho nên Vương Nguyên đối với boss nhất định còn quan trọng hơn cả tính mạng. Giờ phút này boss suy sụp như vậy ắt hẳn cũng có liên quan đến cậu ấy, thậm chí là...
"Biết không..." Vương Tuấn Khải lẩm bẩm, trông như đang than thở, lại tựa là độc thoại một mình: "Trên người của Vương Nguyên, vốn không có vết thương nào..."
"Điều này chúng ta đã biết mà, không phải sao boss?"
"Phải...Nhưng cả Vương Viên, cũng không có vết thương nào..."
Fong ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu gì cả?
"Khi vụ cháy năm đó xảy ra, Vương Viên được xác nhận là không hề bị thương, còn được cứu ra kịp thời nên da thịt lành lặn, cũng không ảnh hưởng nhiều đến bệnh tim của mình. Còn Vương Nguyên em ấy cũng chỉ bị xây xát nhẹ, trên người không có vết bỏng nào..."
"Vậy thì tại sao...?"
"Vương Nguyên không hề biết Vương Viên có bị thương hay không." Vương Tuấn Khải siết chặt tay, điếu thuốc đỏ lửa cháy sém trong lòng bàn tay hắn: "Cô cũng biết thủ đoạn của bọn người thương nhân mà đúng không? Sau khi vụ cháy xảy ra, Vương Dĩ Hạo lập tức làm đơn kiện nhà hàng trên núi nọ làm việc không chu toàn, còn cố ý ghi thêm vào lý do những bằng chứng về vết bỏng của Vương Viên để cầm tiền bồi thường...Thật ra chỉ vài ba đồng lẻ ấy ông ta không thiếu, cái ông ta muốn chính là để Vương Viên có được sự chú ý của mọi người, đồng thời ông ta sẽ tìm cơ hội mua lại nhà hàng đó, tiếp tục phát triển nó lên..."
Hắn ngửa đầu nhìn trần nhà, hai mắt nhắm chặt: "Nếu là Vương Viên, chuyện này cậu ta sẽ biết rất rõ..."
"Nhưng khi y tá nói Vương Viên không có vết bỏng, cậu ấy...lại không hề phản bác." (*)
"Cậu ấy luôn miệng nói mình là Vương Viên, nhưng cậu ấy lại không phát hiện ra y tá nói sai..."
Người giống người, giọng như giọng, nhưng chung quy cũng là hai người khác nhau.
Vương Tuấn Khải yên lặng mở mắt, bỗng dưng cảm thấy có rất nhiều chuyện trước giờ hắn không chịu để ý, đến nay mới thấy tỉnh ngộ.
Thiếu niên ấy chưa từng nói mình là Vương Nguyên, cũng chưa từng thể hiện ra mình giống Vương Nguyên, càng không cố ý đóng giả Vương Nguyên để thu hút ký ức của hắn. Nếu Vương Viên thật sự thích hắn như một đối tượng tìm yêu, thì y có thể lợi dụng tình cảm của hắn dành cho Vương Nguyên, vờ như mình chính là Vương Nguyên phiên bản hoàn hảo hơn, dùng một dáng hình kẻ khác để đắp nặn và bồi dưỡng hình ảnh của mình rồi tiếp cận hắn.
Nhưng không.
Không có.
Vương Tuấn Khải ôm đầu, gục xuống thấp, hắn chưa bao giờ rơi vào khủng hoảng tột độ như vậy. Hắn không gào thét, không rống rít, cũng không đập phá mọi thứ hay là phát điên lên như một kẻ khờ, hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó, nặng trịch và u ám, tựa như sinh khí còn sót lại trong người hắn đều bị rút cạn hết, chỉ còn thây khô tiêu điều quạnh quẽ tới lạnh lùng.
Điềm tĩnh và yên ắng, như trời quang trước bão tố.
Từ từ, biết đâu là do thiếu niên ấy không kịp nói ra thì sao?
Biết đâu là vì cậu ta quá hoảng sợ, không thể thốt nên lời?
Hoặc là cậu ta cho rằng y tá biết chuyện mình bị bỏng là giả nên mới không đáp trả?
Đúng vậy, khả năng này rất cao.
Đúng vậy, cậu ta sao có thể là Vương Nguyên...
Sao có thể cơ chứ...
Vương Tuấn Khải liên tục phủ nhận, tay vò tóc càng áp lực, hai mắt hắn mở to đến muốn nứt ra, liên tục thở dồn dập. Tình trạng của hắn chẳng khác nào người bị bệnh nghĩ rằng bệnh của mình chỉ là bệnh thông thường dễ chữa, bỗng một ngày nghe thấy bác sĩ nói rằng mình phải chết vì căn bệnh đó. Rất khó chịu, rất sợ hãi, rất cần một đáp án phủ nhận mọi thứ, xóa sạch dấu vết.
Nhưng rồi người đó phát hiện ra, tạo hóa không cho bản thân mình cái cơ hội đó.
Vương Tuấn Khải, hắn không thể khống chế được những việc có liên quan đến Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải bế tắc đến độ hắn muốn đi ra ngoài lái xe vô mục đích, có lẽ không khí lạnh sẽ làm cho đầu óc hắn tỉnh táo hơn, để giúp hắn biết được việc hắn đang suy nghĩ có phải là thật hay không. Vương Tuấn Khải đứng lên, như kẻ mù mịt đi lòng vòng trong phòng, hắn bắt đầu ngây ra, đầu óc trống hoác không còn biết phải làm gì tiếp theo.
Tìm chìa khóa.
Phải, nên tìm chìa khóa.
Vương Tuấn Khải lóng ngóng giật tủ dưới bàn ra, bởi vì không cẩn thận giật quá mạnh nên đồ bên trong văng ra ngoài, hắn nhìn chằm chằm mấy quyển sổ nhạt màu dưới đất, há miệng thở dốc.
Phải làm gì...phải làm gì...
A, phải nhặt lên.
Đúng, nhặt lên.
Tiếp theo thì sao?
Vương Tuấn Khải cúi người, vừa lúc nhìn thấy bàn tay bị tàn thuốc làm sưng phồng, bọng nước đã muốn nổi lên rồi, mà hắn vẫn chẳng có cảm giác gì, thậm chí mở mắt nhìn bọng nước như người dưng nước lã.
Hắn mất một khoảng thời gian rất lâu để tỉnh táo lại.
Vương Tuấn Khải vỗ đầu mấy cái, ngồi sụp xuống ghế, hắn thậm chí không thể nghĩ được mình lại có lúc ngớ ngẩn như thế này.
Fong chần chừ một chút, cô biết chuyện này là chuyện riêng của boss nên không tiện xen vào, nhưng thấy hắn giằng co như vậy suốt cả đêm, là ai cũng chẳng thể làm ngơ. Fong suy nghĩ rất dứt khoát, tại sao con người ta phải ôm nỗi đau mà gặm nhấm một mình trong khi đầu mối chính đã nằm kề bên tay?
Vì thế Vương Nguyên vốn thất thần nhìn sàn nhà bị Fong kéo tới trước mặt Vương Tuấn Khải, sau đó cô nhỏ mét tám còn rất chu đáo đóng kín cửa phòng, theo nguyên tắc "vợ chồng đóng cửa bao nhau" mà tự giác lui ra ngoài, ân cần hết mực.
Vương Nguyên nhìn căn phòng lộn xộn như bị bão càn quét qua, sững sờ trông thấy dấu tay máu đỏ sẫm trên tường. Máu đã khô rồi, nhưng màu vẫn còn tươi lắm, trên mu bàn tay Vương Tuấn Khải cũng có vết thương mới, vừa nhìn đã biết là do đấm vào tường mà ra.
Hắn cớ sao phải...
Cậu không hề biết ánh mắt rầu rĩ của mình rất lộ liễu, rõ ràng là muốn tới xem xem thế nào nhưng ngại quan hệ hai người nên vẫn đứng đó. Vương Tuấn Khải cau mày một chút, rốt cuộc cũng phất tay ý bảo cậu đừng có đứng đó thôi.
Nhưng còn có chỗ nào có thể ngồi sao?
"Cậu..." Vương Tuấn Khải ngập ngừng, nghẹn mãi mới nói được: "Ban nãy không sao chứ?"
"Hả... Không có gì..." Chắc là hắn đang hỏi chuyện về cô y tá? Vương Nguyên rối bời vò vò góc áo, không biết phải nói gì nữa.
Vương Tuấn Khải trừng tay cậu, giây lát mới thở ra một hơi: "Không có việc thì đừng đến chỗ cô ta." Mặc dù người đã bị đưa đi rồi.
"À, ừ...Như vậy, không có việc gì thì tôi...về phòng..."
Vương Nguyên muốn chạy nhanh thoát khỏi chỗ này, trời lại không cho cậu được như ý. Lúc nãy Vương Tuấn Khải dường như đang do dự, nhưng sau khi cậu tỏ ý muốn về, hắn lại đột ngột lên tiếng.
"Cậu và cô ta quen biết ư?"
Tim Vương Nguyên đập hẫng một nhịp, gượng gạo không dám quay đầu lại: "Từng gặp ở bệnh viện mà thôi, anh cũng biết tôi từng...phẫu thuật tim mà..."
Vương Tuấn Khải lặng thinh, mãi mới nói: "Vậy thì hẳn là cô ta cũng từng gặp Vương Nguyên."
"Có chứ...nhỉ..." Vương Nguyên mạnh dạn hơn một chút, nhỏ nhẹ nói: "Tôi từng nghe cô ấy nói là Vương Nguyên... từng hy vọng rằng, tôi...sớm hết bệnh..."
Vương Tuấn Khải nghe xong câu đó, không níu kéo nữa, một mình ngồi trong phòng đến tảng sáng.
Y tá được thả về bệnh viện, sợ đến mức co rúm một chỗ. Đương khi cô ta đang vuốt ngực nhuận khí, một số điện thoại lạ gọi đến, cô ta chẳng kịp bắt máy thì điện thoại đã tự bật, như có quỷ vậy!
[Tôi hỏi một câu cuối cùng, cô còn biết chuyện gì về Vương Nguyên nữa? Chẳng hạn như, lời cậu ấy nói cuối cùng trước khi đi?]
"Tôi, tôi...!!" Y tá nức nở, sau đó vội vàng túm lấy điện thoại: "Tôi nhớ rồi!! Chuyện này chỉ có một mình tôi và cậu ấy biết!!"
...
..
"Tôi hy vọng sự đóng góp của mình có thể giúp cậu ấy mau sớm khỏi bệnh."
...
..
Vương Tuấn Khải chậm rãi đặt điện thoại xuống, di động cứng rắn đã bị bóp thành đống sắt méo mó.
Hết Chương 81
(*) Giải thích xíu cho bạn nào thấy chỗ này khó hiểu: Bé Nguyên và bé Viên đều không bị thương, Vương Dĩ Hạo công bố ra ngoài chuyện bé Viên bị thương nhưng chỉ có bé Viên biết, còn bé Nguyên thì mù tịt. Ở đoạn đầu y tá nói chỉ có bé Nguyên bị bỏng (tức là người bị bỏng không phải bé Viên), giả sử nếu người đang đứng trước mặt y tá là bé Viên thì bé nhất định sẽ cãi lại dù có bị bỏng thật hay không, nhưng vì đó không phải là bé Viên nên ẻm không biết, không thể phản bác được:">