• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Kỳ Lâm và X-chan quần quật ở sàn sân khấu nửa ngày, ngoại trừ một vũng máu to đùng gần đó thì hoàn toàn không tìm ra huyền cơ gì.

Hiện trường vụ án được giữ nguyên vẹn, người bình thường không thể vào, quản lý nhà hát cùng tổng giám đốc đứng nói gì đó, ánh mắt thi thoảng hướng về phía cảnh sát, xem chừng có nội tình chưa kể.

Lúc Vương Tuấn Khải tới đã là giữa đêm, một thân thường phục, mái tóc còn ươn ướt, bị gió đêm thổi có chút lạnh. Sắc mặt hắn hơi tái, đôi mắt đục ngầu, khi nhìn người ta sẽ cho cảm giác vô cùng ác liệt, vì vậy tổng giám nhà hát lập tức run bắn người, dời ánh mắt không dám chú ý đến hắn nữa.

Ai mà ngờ được vị này lại là cảnh sát trưởng tổ án kiện Trùng Khánh đâu?

Còn hơn thế nữa, cậu ta cư nhiên là con trai lớn của Vương kim chủ Vương Dĩ Hạo.

"Lát nữa không được đắc tội với cậu ta, Vương kim chủ lần này xuất vốn ra hỗ trợ nhà hát rất nhiều, dù quan hệ cha con của họ không được tròn trịa nhưng tốt xấu gì cũng là người một nhà." Tổng giám đốc khe khẽ nói: "Đã đi một Nhị thiếu gia rồi, lần này mà làm đại thiếu gia phật ý, nhà hát chúng ta coi như xong."

Vương Tuấn Khải chẳng biết cánh tay dài của cha hắn vươn tới đâu, nhưng lần này hắn lại cảm thấy thân phận Đại thiếu gia này cũng không tồi. Ít nhất quản lý không dám nói dối về vụ án chẳng hạn.

"Các nhân viên nhà hát đều ở đây, bọn họ nói buổi chiều cùng ngày xảy ra vụ án có nhìn thấy Laurent, nhưng một tiếng trước giờ diễn, Laurent đột nhiên biến mất." Quản lí có hơi không tình nguyện nói: "Laurent vẫn luôn thần bí như vậy, cũng không ai dám quản cô ta."

Vương Tuấn Khải: "Ở đây có nơi nào lắp camera?"

"Chỉ có lối thoát hiểm." Quản lý đáp, hơi thờ ơ: "Nhưng Laurent làm gì lại đi lối thoát hiểm, chỗ đó vừa tối vừa bẩn, cô ta ghét còn không hết."

"Cho tôi băng ghi hình."

Quản lý không còn cách nào khác, gọi bảo an đến, trong băng ghi hình lối thoát hiểm không có gì, chỉ là vài con chuột chạy qua chạy lại, trêu tức người nhìn. Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm băng ghi hình một lúc, lành lạnh hỏi: "Nếu tôi không nhầm thì gần lối thoát hiểm có một căn phòng đông lạnh?"

"Phải, nhưng không thuộc quyền sở hữu của nhà hát chúng tôi, mà là công ty thực phẩm bên cạnh." Quản lý nhíu nhíu mày: "Mấy con chuột này cũng là chạy từ bên đó tới, bất quá bình thường chúng không cắn bậy đồ diễn nên bọn tôi không rảnh đi diệt."

"Tại sao phòng đông lạnh của công ty khác lại chứa trong nhà hát?"

"Vốn dĩ căn phòng này cũng không phải là phòng đông lạnh, mà là phòng kho bỏ hoang, vì nhà hát thời gian trước thiếu chút tiền mặt bằng nên cho công ty nọ thuê, cũng được ba tháng rồi."

Hoàng Kỳ Lâm hiếu kỳ: "Sao thế sếp?"

"Không có gì, sàn sân khấu thế nào?"

"Như cũ, không có gì bất thường."

"Tôi nói, các vị cảnh quan." Quản lý đột nhiên lên tiếng: "Thi thể của Laurent đã được hỏa táng rồi, các vị có ở đây tìm kiếm cũng không có kết quả gì đâu."

"Có kết quả hay không không phải là chuyện của ông." Vương Tuấn Khải bình tĩnh nói: "Nhiệm vụ của một công dân là phối hợp với cảnh sát, chỉ như vậy thôi."

Hoàng Kỳ Lâm cho rằng vị vụ án này mà sinh ý của nhà hát hao hụt, hơn nữa báo đài còn nghị luận phân bua khiến nhà hát gần đây rơi vào tình trạng bị xì xào bàn tán, tiêu thụ giảm mạnh, quản lý có tức giận cũng không khó hiểu. Nhưng người đàn ông này năm lần bảy lượt tỏ vẻ khó chịu như thể không muốn bọn họ tra ra chân tướng, xét về góc độ nào thì cũng rất kỳ quái.

Dư luận xã hội hiện nay đang náo nhiệt là chuyện gì?

Thứ nhất, tay của thiên tài nhạc cụ bị thương.

Có người ở trong bệnh viện nhìn thấy Vương Viên và bàn tay băng thuốc trắng muốt của cậu, đây cũng không phải việc lùm xùm gây ảnh hưởng xấu gì đến danh dự thiên tài, nhưng các fans đều muốn đào bới nguyên nhân khiến thần tượng nằm viện, hết lần này đến lần khác đòi công ty cho bọn họ một câu trả lời.

Chuyện thứ hai, chính là cái chết của một diễn viên trong nhà hát Jerry, nghe nói chết rất thảm khốc, mấy khán giả lần đó đi xem đều bị dọa hoảng, những bức ảnh cố ý bôi mờ cũng thể hiện phần nào tràng diện máu me kinh tủng đó, làm cho không ít người sợ hãi, bắt đầu dấy lên tin đồn về "Lời nguyền của Bà Chúa Tuyết".

Bà Chúa Tuyết từng nguyền rửa những kẻ có trái tim con người mà lại mang tâm địa dã thú, phán quyết bọn họ bằng cái chết xấu xí ghê rợn. Thêm nữa, việc phá án đình trệ của cảnh sát càng làm cho mọi người tin tưởng vào giả thuyết này, có vài người sợ đến mức tuyên bố không bao giờ đặt chân đến nhà hát Jerry nữa.

Dân cư mạng xôn xao, phải chăng nữ diễn viên kia là do trúng phải lời nguyền mà chết không toàn thây, đầu thân hai nẻo?

"Thật là, trên internet cái gì cũng có thể nói được, trên đời này làm gì có lời nguyền gì chứ, toàn nói điêu..."

"Vậy cậu tin ma có thật không?" X-chan thâm ý liếc Chiêu Tài Miêu một cái, mèo nhỏ lập tức rụt cổ, tự mình lầm bầm. Vốn X-chan biết Chiêu Tài Miêu sợ ma, chỉ muốn chọc ghẹo cậu ta một chút, ai biết được Vương Tuấn Khải bên cạnh nghe xong lại hơi ngẩn người, vô thức vuốt ve hai ngón tay.

Mấy ngày sau, cảnh sát vẫn không tìm ra hung khí, lập luận Laurent gϊếŧ là do ma quỷ càng lúc càng mạnh.

"Ngưng điều tra?"

Vương Tuấn Khải ném hồ sơ lên bàn, hai mắt đầy tơ máu: "Là cấp trên ra lệnh?"

"Cụ thể là người nào thì không nói rõ, nhưng vị này hẳn chẳng dễ đối phó nên cấp trên mới phải bất đắc dĩ ra lệnh ngưng điều tra." Cục trưởng sắc mặt không tốt lắm, hiển nhiên cũng không dễ chịu gì: "Toàn bộ hồ sơ giao cho tổ trọng án Bắc Kinh, nhân lực chúng ta sẽ rút hoàn toàn khỏi vụ án."

"Tôi không đồng ý!" Hắn chống tay lên bàn: "Cứ việc tiến độ vụ án không suôn sẻ cũng không có nghĩa là không phá được án! Tổ trọng án Bắc Kinh rõ ràng không có quyền gì, tại sao lại tiếp nhận án tử Trùng Khánh?"

"Cậu cứ việc kiện cấp trên, tôi cũng nói hết nước hết cái rồi!" Cục trưởng tức giận muốn lật bàn, đứng dậy châm thuốc lá. Vốn cảnh cục không cho phép nhân viên tùy tiện hút thuốc lá, ông già cư nhiên bất chấp quy củ mà nêu gương xấu cho cấp dưới, rất có xu thế chuẩn bị phản pháo.

"Cục trưởng ngài nói đi, là ai nhúng tay vào vụ này?!"

"Cậu tự đi tìm cấp trên mà hỏi!!!"

Nhân viên ngoài cửa thở dài lắc đầu, cả cái cảnh cục này, người dám to tiếng với Cục trưởng ắt hẳn chỉ có một mình sếp Vương.

Vương Tuấn Khải đương trường phiền toái, mặt mũi tối sầm đi ra ngoài, từ trước đến giờ chưa phải lần đầu tiên cấp trên đột ngột ra lệnh cho tổ án kiện đặc biệt ngưng điều tra, nhưng lần này căn bản không có lý do chính đáng, còn cực kỳ đường đột, giống như có người sợ phía cảnh sát điều tra ra cái gì nên mới sớm ngày ngăn chặn, phong tỏa đường đi.

Nhưng là, sau khi hắn tiếp máy di động của ba hắn, Vương Tuấn Khải liền thấu triệt.

[Cuối tuần này cậu nhất định phải về nhà cho tôi, lần trước đã lỡ hẹn một lần rồi, không thể để cho con gái nhà người ta ủy khuất nữa.]

"Là ba?"

[Cậu nói gì?]

"Là ba đã sai người nhúng tay vào vụ án, chuyển vụ án lên tay tổ trọng án Bắc Kinh có đúng không? Ba có biết vụ án đó rất nghiêm trọng không? Nếu sơ sảy có thể gây ra án tử liên hoàn-..."

[Cậu suốt ngày tăng ca tăng ca, một năm gặp mặt tôi được mấy lần? Tôi hoãn vụ án cho cậu, còn không phải là để cậu có thời gian tu dưỡng tâm tính, thành gia lập nghiệp? Tôi không quan tâm công việc của cậu quan trọng như thế nào, tôi chỉ biết nếu cậu không nghe lời tôi, sau này cậu đừng hòng về nhà nữa!]

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi: "Chuyện con có kết hôn hay không có ảnh hưởng gì đến người khác? Tại sao ba lại cứ thích thay con sắp đặt mọi thứ như vậy?"

[Cậu tưởng là tôi muốn lắm sao? Cậu đã hai mươi mấy tuổi đầu cư nhiên không có nổi một người bạn gái! Cậu đừng quên ba năm trước là cậu đã hứa với tôi như thế nào, cậu của hôm nay có đúng là thực hiện lời hứa đó không?!?]

"Lời hứa sao..." Vương Tuấn Khải lạnh lùng cười gằng: "Là ai thất hứa trước? Là ai lật lọng trước? Là ai làm cho quan hệ cha con chúng ta đi đến mức này, con nghĩ ba so với ai đều rõ hơn!"

Trong phòng làm việc của hắn phát ra âm thanh loảng xoảng, cảnh sát trực ca vội đứng dậy, mọi người cũng ngẩng đầu ngơ ngác, thầm nghĩ lúc trước dù án tử có bị chuyển đi thì sếp cũng đâu có điên đến mức này?

Chỉ thấy Vương Tuấn Khải đẩy cửa đi ra, thập phần bình tĩnh tìm Cục trưởng, không biết hắn nói gì đó mà phòng Cục trưởng lại vang lên âm thanh nứt nẻ, sau đó sếp Vương không nói tiếng nào đem công tác giao cho Hoàng Kỳ Lâm, đi rồi.

Vương Tuấn Khải nghỉ phép nửa tháng.

Thì tại sao Cục trưởng giận đến thế?

"Không phải nghỉ phép thường đâu, sếp cắt đứt liên lạc, ngay cả điện thoại cũng không dùng luôn." Hoàng Kỳ Lâm chà chà cánh tay: "Hình như sếp giận quá hóa buồn, tự nhốt mình trong nhà tự kỷ nhân sinh rồi."

"Không bằng chúng ta tan ca rồi đến nhà sếp một lát?"

Ý kiến của Chiêu Tài Miêu rất hay, nhưng khi cả lũ kéo đến chung cư mới hay, người thuê ở đây vừa đi du lịch xa, không hẹn ngày về.

Vương Tuấn Khải đứng trong phòng tập thể thao, mặt mày nghiêm nghị, nửa người trên rắn rỏi chắc nịch, đang đấu tay đôi cùng một người cao lớn không kém hắn, thậm chí còn có phần khỏe mạnh hơn hắn nhiều.

Tiêu Bắc một bên tấm tắc thân hình chuẩn công của người cao lớn kia, một bên nhịp nhịp ngón tay, các chỉ số thể thao cùng tinh thần của hai người hiện lên trên chiếc kính kỳ quái cậu ta đeo, liên tục tăng lên.

Nhiệt độ trong lòng đã hạ xuống gần mười tám độ C, nhưng mặc ai lạnh lẽo, người đổ mồ hôi thì vẫn đổ.

"Boss, chiêu này có thể lợi dụng sức mạnh của đối phương rất tốt, đối phương càng mạnh thì anh thắng càng nhanh, tiết kiệm sức lực vô cùng."

12369 nhận khăn lau từ Tiêu Bắc, gãi đầu: "Tôi phải trở về "chỗ đó" đây, đi lâu quá không khéo bọn chúng nghi ngờ."

"Được."

"Còn nữa, sếp." 12369 chậm nói: "Nếu anh tức giận thì nên phát tiết ra đi, đấm đá như vậy không phải cách tốt."

Vương Tuấn Khải liếc nhìn 12369 một cái.

Thanh niên lập tức câm miệng, khoác vơ áo rồi đẩy cửa tầng hầm ra.

Phía trên là bình nguyên rộng rãi, trang trại trồng rau và cây xanh.

Phía dưới che giấu một phần bí mật của Vương Tuấn Khải, cũng là nơi duy nhất hắn có thể lang thang sau khi nghỉ phép.

Hắn thực sự không muốn mặt ba hắn, nếu không Vương Tuấn Khải sẽ không chắc chắn được mình có thể làm gì đó bất lợi cho ông ta.

"Hoàng đế không việc gì, thái giám lại sốt ruột." Tiêu Bắc nhún vai: "Tôi đoán boss đã bị ba anh gài bẫy kiểu vậy mấy lần, cho nên cạch?"

"Bốn lần." Vương Tuấn Khải tùy ý tìm một cái bao cát, bắt đầu đấm bốc: "Đều là bốn cô gái tôi chưa từng biết."

"Phì, boss không nói tôi cũng không nghĩ ba anh lại tìm cho anh một cậu bé đâu." Tiêu Bắc phe phẩy tay: "Nhưng mà anh không động tâm chút nào sao?"

"Trên đầu chữ sắc có cây đao."

"Ai, anh đúng là không hiểu phong tình. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của ba anh a..." Tiêu Bắc sờ cằm: "Mà, tôi tra ra người áo đen đó là ai rồi."

Vương Tuấn Khải ngừng một chút, lại tiếp tục đấm: "Ai?"

"Đông gia thủ hạ, người Nga gốc Trung, chiến tích rất oanh liệt, võ công siêu phàm, vì vậy đêm đó bị bắn cũng không chết, ngược lại đem kẻ ám sát mình hủy thi diệt tích."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, tại sao đến tận bây giờ mới tra ra? Chẳng lẽ do hành động đêm đó của hắn nên đối phương bại lộ tung tích, bị kẻ thù phát hiện?

"Đại bản doanh Đông gia không thể động vào, bọn chúng căn bản là đám chó điên gặp người liền cắn, không biết nói lý lẽ." Tiêu Bắc lắc đầu: "Tra ra rồi cũng phải cân nhắc, làm sao khiến người áo đen kia chịu gặp anh."

"Không cần đâu."

"Ể?"

Vương Tuấn Khải không phủ nhận, hắn thất vọng không nhẹ, nhưng song song đó không hiểu đột nhiên cảm thấy khá buồn cười, hắn cư nhiên chạy đuổi theo một người có vóc dáng gần giống Tiểu Nguyên, còn lầm tưởng đối phương là Tiểu Nguyên sống lại.

Người chết làm sao mà sống lại chứ?

Hết Chương 33

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK