"Ngẫm lại, chúng ta với bệnh viện quả thật có mối quan hệ khăng khít như anh em nha." Vivian đột nhiên phát biểu một câu khiến người ta chưng hửng, cô nàng lắc đầu tỏ vẻ rèn sắt không thành thép: "Trong mấy tháng này chúng ta giải quyết được ba vụ án, trong đó hai hung thủ đều là người làm việc trong bệnh viện, người còn lại tuy không có dính dáng trực tiếp tới bệnh viện, nhưng lại thường xuyên ra vào..."
"Có ý gì?"
Cứ việc mọi người đều biết kẻ mà Vivian nói là Phạm Văn thì cũng không hiểu câu cuối của cô có là gì. Vivian tặc lưỡi: "Phạm Văn làm nghề gì?""
"Người đại diện a."
"Người đại diện của ai?"
"À..." Hoàng Kỳ Lâm gãi đầu: "Quả thật đúng như thế, Vương Viên là một người thường xuyên nhập viện, đến nỗi thành khách quen luôn ấy chứ..."
Vivian không kịp bịt mồm cậu ta, cái tên như quả bom nổ chậm dần khiến quần chúng rét lạnh. Nhác thấy Vương Tuấn Khải không nổi giận như tưởng tượng, bọn họ nheo mắt nhìn nhau tựa hồ rất khó hiểu.
Hắn còn bận suy nghĩ, bệnh viện có khả năng cao, nhưng bệnh viện Trùng Khánh, hay là nơi khác?
"Này...tôi đã nói là không được, phía trên đã ban lệnh xuống, chúng ta sao dám làm trái lời. Hơn nữa người chết ở Trùng Khánh, phải do cảnh sát Trùng Khánh thụ lí vụ án chứ...Này này Cổ đội trưởng! Cổ đội trưởng!"
Tiếp theo tiếng kêu chói lói của một cảnh quan canh cửa, một dáng người thanh mảnh gọn gàng trong bộ đồng phục cảnh sát mạnh mẽ bước vào. Đối mặt với ánh mắt dò xét của đám người xung quanh, Cổ Du Sương chỉ im lặng nhìn Vương Tuấn Khải, khẽ nói: "Tin chắc anh cũng biết tin tức xác một cô gái lạ mặt được tìm thấy ở khu H. Vương đội trưởng, khu H kề cạnh Bắc Kinh, lần này án kiện là do nhóm tôi xử lí. Nhưng là tôi muốn nhận cả vụ của James, mong anh hiểu cho."
Vương Tuấn Khải chẳng buồn ngẩng đầu: "Nếu cô yêu cầu giao tư liệu vụ án cho mình thì mời đưa giấy xin phép đã có chuẩn cấp trên ra, cảnh cục Trùng Khánh làm việc giấy trắng mực đen, không phải lời nói suông là giải quyết xong. Về phần cô muốn chuyển giao án kiện, hoan nghênh cô từ chức ở Bắc Kinh, gia nhập tổ đội Trùng Khánh. Nhưng mà..." Hắn lạnh giọng: "Rất không may mắn, số lượng đội viên hoàn toàn đủ."
"Vương đội trưởng, tôi biết án kiện này xảy ra ở đây, các người lo lắng là không sai. Nhưng đó là người quen của tôi, tôi so với anh hiểu biết nhiều hơn về nạn nhân." Cổ Du Sương đúng lý hợp tình nói: "Mạng lưới thông tin của tôi so với anh nhanh hơn, hơn nữa các người đã ôm án kiện gần một tuần lễ vẫn không có gì tiến triển. Đối với loại tội phạm này, chúng ta càng kéo dài thời gian chính là càng gia tăng khả năng tử vong của nạn nhân tiếp theo, nếu các ngươi cứ dùng tiến độ này mà đi, thì chẳng bao lâu nữa Trùng Khánh sẽ có thêm một cái xác không nội tạng."
Cổ Du Sương nắm chắc năm mươi phần trăm, cuộc biện luận này cô sẽ thành công. Tài liệu chi tiết cô không có quyền hạn xem xét nên không thể suy luận, nhưng từ hiện trường vụ án và vật chứng tại đó, Cổ Du Sương nghĩ mình đã lờ mờ nắm được cái gì đó, cô cần tư liệu để giải mã vấn đề. Bế tắc phá án mấy ngày nay đã khiến tâm lý cảnh sát Trùng Khánh thất vọng không ít, chỉ cần Vương Tuấn Khải chịu đồng ý, bọn họ sẽ không bàn cãi xung đột, cùng lắm là mất đi tình hữu nghị giữa đồng nghiệp còn hơn là phải nhìn một người lại một người chết đi.
Cổ đội trưởng hôm nay không mang theo tiểu đội của mình, nhưng không giấu khí thế cường giả chân chính. Vương Tuấn Khải là một kẻ mềm không ăn cứng chẳng nuốt, rất khó để thuyết phục hắn thỏa hiệp với cô.
"Lời lẽ rất chính khí, phân tích logic không kém gì chuyên viên cố vấn trinh thám."
Mọi người nâng mắt chờ Vương Tuấn Khải lạnh lùng từ chối, ai ngờ hắn chỉ ném hồ sơ lên bàn, thong thả xắn tay áo, điềm đạm cầm tách trà lên uống: "Nếu Cổ đội trưởng đã giàu lòng nhiệt huyết như vậy, tôi cũng không nên làm khó cô."
Người có mặt ở đó đều sững sờ nhìn Vương Tuấn Khải, kể cả Cổ Du Sương. Một tia sáng thỏa mãn lóe lên trong mắt cô, nhưng rất nhanh tắt đi. Cô nghi ngờ nhìn hắn, tựa hồ không tin hắn có thể xuống nước sớm như vậy.
"Yên tâm, tôi không làm lỡ bầu nhiệt tình của cảnh sát Bắc Kinh các người." Hắn tốt tính hẳn ra làm khối người ngu ngốc đần mặt, chỉ thấy Vương Tuấn Khải hào phóng đưa tư liệu cho Cổ Du Sương, sau đó đánh cái điện thoại gọi cho Cục trưởng.
Chưa đầy năm phút sau, Cổ Du Sương bị đẩy ra khỏi cửa cảnh cục, trên tay là xấp hồ sơ dày cộm, mặt đầy khó hiểu.
"Cổ đội trưởng, án sự gấp gáp, Bắc Kinh thẳng tiến." Vương Tuấn Khải vung tay tiêu sái đóng cửa, bỏ lại Cổ Du Sương lăng lăng ngốc trệ cùng thẻ công tác chuyển khu, trong đó có ghi rõ dòng chữ "đã hoàn thành tốt nhiệm vụ", vô cùng dứt khoát.
Vương Tuấn Khải không ngăn cản, không bày ra cái mặt thối thối thường ngày, làm cho Cổ Du Sương u u mê mê, cảm giác có gì đó không được tự nhiên lắm.
Cổ Du Sương mang án kiện về Bắc Kinh, cảnh cục Trùng Khánh lại là một mảnh tĩnh lặng.
Không có khóc nháo thắt cổ, không có gà bay chó sủa, yên ắng đến mức tiếng giày cộp cộp của lão Lưu trở nên vang dội.
Lão bảo vệ già không có mấy chú ý chầm chậm đi giữa hành lang, nâng mắt nhìn đội viên tổ án kiện đặc biệt đình công tập thể, không khỏi nhướng mày.
"Tôi có vé tham dự liveshow kỷ niệm..."
Tiếng gió vút bên tai, tập đoàn áo đen rầm rộ phi ra khỏi cửa, đồng loạt chộp lấy mấy tấm vé, lôi kéo lão Lưu đi mất rồi.
Vương Tuấn Khải – bị cấp dưới ghét bỏ - thản nhiên đứng lại trong phòng, chậm chạp cầm băng thuốc kéo lên, lộ ra vết cắn đã phần nào lành lặn. Tiếng gõ cửa cộc cộc bên ngoài không khiến hắn dừng động tác, chỉ ngẩng đầu nhìn Cục trưởng Thiệu ở đối diện, nhếch miệng: "Chắc chắc ngài đã đoán được."
Cục trưởng Thiệu nhíu mày.
"Ba mươi năm trước Cổ Quý An gia nhập trường trung cấp quân đội, hai mươi sáu tuổi được đặc cách làm đội viên trinh thám bí mật, ba mươi tuổi lên chức Cục trưởng Bắc Kinh, sau đó cưới vợ sinh con, an nhàn quản lý một đống cổ phần trong tay." Vương Tuấn Khải xả ống quần xuống, ánh mắt nhìn Cục trưởng có chút phức tạp: "Nếu Cổ Quý An chỉ là một kẻ đa tài biết thân phận, địa vị của ông ta chưa chắc đã lên đến ngày hôm nay."
"Cậu nghĩ thế nào?"
"Chống lưng." Hắn ngắn gọn nói, không để ý đến sắc mặt hơi đổi của Cục trưởng Thiệu, tiếp lời: "Còn phải là một nơi chống lưng hoàn mỹ."
"Cổ gia rất giàu."
"Đúng, nhưng cha của Cổ Quý An không muốn đứa con thiên chi kiêu tử của mình phải lăn lộn bôn ba như vậy, lão ta phản đối. Vì vậy Cổ Quý An muốn rời khỏi nhà, nhanh chóng tìm cách chứng minh cho cha ông ta thấy, cho dù không có Cổ gia ông ta cũng có thể sống tốt." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói: "Nhưng hiện thực và viễn tưởng quá khác nhau, Cổ Quý An đành tìm chống lưng bợ đỡ chính mình đạt được mục đích, và ông ta thành công."
Hắn liếc Cục trưởng một cái, bổ sung: "Nghe nói cái chống ưu việt kia họ Thiệu."
Cục trưởng Thiệu bất đắc dĩ nhìn học trò một tay mình đào tạo ra, thở dài: "Cổ Quý An là tiền bối của ta, ta làm sao..."
"Tôi có nói là ngài đâu." Vương Tuấn Khải nhướng mày: "Theo như tôi được biết, mợ của Cổ Du Sương họ Thiệu. Hơn nữa vị Thiệu cô nương kia đặc biệt say mê lão, đến mức khăn gói bỏ nhà đi cũng muốn theo lão ta."
Cục trưởng hậm hực, tâm trạng trầm trọng cũng biến mất, trở về bộ dáng khinh khỉnh thường ngày: "Cổ Quý An sao có thể hữu duyên với thiên kim Thiệu gia, chẳng qua lão ta được Cẩm di để ý mà thôi."
Vương Tuấn Khải vẻ mặt "thì ra là thế".
"Khụ, thằng nhóc này..." Dám gài cả ông!
Cục trưởng Thiệu đấm ngực nuốt trôi cục nghẹn, hừ hừ hai tiếng: "Năm đó Cẩm di gặp nạn, Cổ Quý An trùng hợp nhìn thấy, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân xong liền dụ dỗ Cẩm di theo lão, thuận tiện nhận luôn ta làm đồ đệ. Khi ấy ta mới mười tám tuổi, hoài bão nhiều, cũng dễ bị lừa, có một lần Cổ Quý An được giao nhiệm vụ thám thính một khu vực có phần tử buôn lậu, lão liền kéo ta cùng một đồng nghiệp theo. Kết quả sao? Ba người bọn ta bị phát hiện, mà không lâu sau đó lại được thả ra."
Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Cổ Quý An có quen biết với bọn chúng."
"Không sai, không chỉ là thân quen bình thường, mà tồn tại cả quan hệ đồng minh. Cổ Quý An muốn nhờ tài lực nhà ta để đáp ứng giao dịch giữa lão và bọn buôn lậu, ban đầu ta không đồng ý, nhưng lão nói trong bụng Cẩm di đã có cốt nhục của lão ta, cầu xin ta đừng đem chuyện này tuồn ra ngoài."
"Sau đó ngài đồng ý?"
"Dĩ nhiên là không." Cục trưởng Thiệu dường như nhớ đến ký ức không tốt, vẻ mặt rất cay: "Ta rất muốn báo cáo cho cấp trên, nhưng nghĩ đến lão cáo già này ngang nhiên dám nói cho ta biết, thì ắt đã tính đường lui phía sau. Tuy ta không động tĩnh, nhưng đồng nghiệp đi cùng bọn ta thì không như thế, gã nói với cấp trên việc Cổ Quý An lừa thầy phản bạn quy thuận kẻ địch, quả nhiên liền bị Cổ Quý An dùng bằng chứng quật ngược lại, đem tội lỗi đổ lên đầu gã."
Vương Tuấn Khải khoanh tay cau mày: "Sau đó gã bị đánh bất tỉnh, đưa lên một con thuyền ném xuống biển, còn thông báo ra bên ngoài là sợ tội tự sát?"
"Cậu biết?" Cục trưởng Thiệu hơi bất ngờ: "Cậu điều tra?"
"Cứ cho là vậy đi." Vương Tuấn Khải khó chịu ra mặt, đè nén tâm tình: "Vì thế ngài liền giả vờ hợp tác với Cổ Quý An, để lão nghĩ rằng dù ngài không cùng chiến tuyến thì cũng sẽ không muốn hại lão?"
"Không phải, lúc đó diễn ra một sự kiện khác..."
Ring.
Cục trưởng Thiệu nuốt lời ra đến mép vào trong, liếc nhìn Vương Tuấn Khải vẫn còn đơ người, nhắc nhở: "Điện thoại của cậu kìa."
Vương Tuấn Khải giật mình một chút, tựa hồ đã nhớ ra đây quả thật là chuông điện thoại của mình, lăng lăng lấy ra. Lúc trước hắn rơi xuống đầm lầy, điện thoại đã mất tích, hắn từng lén trở lại chỗ kia tìm kiếm nhưng vẫn không thấy, có lẽ đã rơi xuống đầm lầy.
Hắn vẫn chưa quen...với cái nhạc chuông này lắm.
"Xảy ra chuyện gì?" Vương Tuấn Khải vừa mở máy đã nghe tiếng ồn ào kinh khủng vọng lại từ đầu dây bên kia, đen mặt. Mấy người Hoàng Kỳ Lâm chẳng phải trốn ca trực, hờn hắn cư nhiên đem vụ án đẩy đi – nên chui vào buổi hòa nhạc gì đó rồi sao?
[Sếp...ách...mau...tới...chết...]
Vương Tuấn Khải: "..."
"Có người chết?"
[Có người chết, sếp!!]
Vương Tuấn Khải ( ̄ー ̄): "Tôi chưa chết."
[Không phải, chính là, ầy...! Sếp mau đến nhà hát trung tâm đi, có người chết rồi, còn bị mất nội tạng!]
Vương Tuấn Khải cầm điện thoại, không tự chủ siết tay.
Theo như hắn biết, thì hợp đồng giữa cậu em trai thân ái kia và nhà hát trung tâm, hình như còn chưa có hết?
Hết Chương 47