Lâm Tú Linh nhìn chàng trai nổi bật trước mắt, trước đó bà ta chỉ gặp qua Vivian và Dạ Nhất chứ không biết Vương Tuấn Khải là ai, vì vậy hơi mù mờ mời hắn vào phòng làm việc.
"Chúng ta chỉ cần nói một số chuyện riêng, có liên quan đến cái chết của Đường Triết." Vương Tuấn Khải chẳng sợ đối phương mặt lạnh từ chối, thản nhiên như không ngồi xuống trước cái ghế bệnh nhân tạo ra cảm giác áp bách cho người đối diện. Lâm Tú Linh không rõ hắn muốn làm gì, im lặng rót nước, lãnh đạm đáp: "Những gì có thể nói tôi đều đã nói hết, dù cậu có hỏi thế nào tôi cũng không biết gì để nói."
"Ngày đó Đường Triết chết, bà vẫn ở đây sao?"
"Hôm ấy có ca trực ở khu bệnh nhi tim mạch, là thời gian bệnh viện kín người, cậu nghĩ tôi có thời gian chạy ra ngoài hại ông ta sao? Huống hồ chẳng phải Đường Triết chết là vì huyết áp tăng ư? Tại sao cái chết của ông ta qua miệng cậu lại thành bị gϊếŧ rồi?"
"Ai nói cho bà là Đường Triết chết vì huyết áp tăng? Nguyên nhân tử vong của ông ta là xuất huyết não."
Lâm Tú Linh hơi giật mình, cau mày: "Nếu không tăng huyết áp vì cái gì ông ta lại bị xuất huyết não?"
"Làm sao bà khẳng định ông ta nhất định phải như vậy?" Vương Tuấn Khải nhướng mày: "Lẽ nào Đường Triết vốn mắc bệnh huyết áp tăng trong người?"
"Sao tôi biết được." Lâm Tú Linh cười nhạt: "Ông ta qua lại với đám đàn bà không có tiết tháo đó, ai mà biết ông ta và bọn họ đã từng làm gì khiến não bộ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ..."
"Bà hiểu Đường Triết hơn cả bản thân ông ta đấy." Hắn gật đầu: "Khám nghiệm tử thi sơ bộ cho thấy ông ta chết vì não bộ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, thành mạch máu giãn nhanh dẫn tới chảy máu nhu mô, đột tử mà chết. Lâm phu nhân, bà quả thật là một bác sĩ chân chính."
Lúc hắn nói ra lời này, vẻ mặt cực kỳ bình thường, nhưng không hiểu sao Lâm Tú Linh lại nhìn ra từ đó một loại biểu cảm đắc ý như thể hắn đã nhìn thấu chân tướng, không khỏi ngẩn người.
"Như vậy thì có liên quan gì đến tôi?"
"Bệnh nhân sau khi bị chảy máu nhu mô có tận bốn mươi tám tiếng đồng hồ để chạy đến bác sĩ, vì sao ông ta không đi mà chỉ yên lặng chờ chết? Tôi hoàn toàn không thể lý giải nổi nếu họa sĩ Đường không muốn chết, cái gì có thể ngăn cản ông ta tự cứu sống mình."
Hắn chậm rãi đứng dậy: "Giờ giấc nghỉ ngơi của bác sĩ rất quý, tôi không tiện làm phiền. Chỉ mong bà có thể suy xét rõ ràng hành vi của mình vào ngày Đường Triết chết, còn có..."
Vương Tuấn Khải nhẹ hẫng nói: "...Cái gì, hay là ai."
Hắn nhấc chân rời đi, ra đến cửa rồi lại không hiểu vì sao quay ngoắt lại. Lâm Tú Linh phòng bị nhìn chằm chằm hắn, chỉ nghe hắn trầm giọng phiền táo bổ sung: "Tránh xa Vương Viên ra, cậu ta là đồ giả."
Cậu ta không phải Lâm Duy Viễn đã chết của bà.
Lâm Tú Linh tự mình thì thào, đã nghe lời này từ miệng hai người, nhưng bà vẫn có chút quyến luyến với cậu thiếu niên đó. Khi Duy Viễn ra đi cũng tầm tuổi Vương Viên, nên những gì Lâm Tú Linh chưa làm được cho con trai bà đều muốn bù đắp lại trên người Vương Viên, dù có biết rõ cậu tồn tại ý nghĩ điều tra mình đi chăng nữa. Chỉ có Vương Viên ngây thơ tự cho là qua được mắt bà, kỳ thật tất cả đều là diễn trò.
Từ đống giấy tờ mà Vương Viên gọi là chứng cứ kia, Vương Tuấn Khải nhìn ra rất rõ ràng, Lâm Tú Linh chỉ sợ đã nhìn thấu ý đồ của cậu từ lâu, lại kiên nhẫn cùng cậu chơi nốt bản nhạc buồn tẻ chán ngấy, Vương Viên căn bản không có giá trị lợi dụng nên lí do để bà ta nguyện ý chỉ có thể là do cậu mang dáng dấp của Lâm Duy Viễn.
Nhưng hắn cũng không định nói cho cậu biết.
Thế giới bạch liên hoa của Vương Viên, tốt nhất đừng phá vỡ.
Lâm Tú Linh một mình thẫn thờ trong phòng làm việc rất lâu, mãi cho đến khi y tá gọi đến hỗ trợ một ca bệnh tim mạch bà mới lấy lại tinh thần. Y tá kia liếc nhìn bà một cái, điềm nhiên không có cảm xúc gì, lại nhỏ giọng nói: "Số thuốc kia đã bào chế xong chưa?"
Lâm Tú Linh không ngẩng đầu lên đáp: "Còn chưa xong, cho tôi vài ngày nữa."
"Bà cư nhiên trễ hẹn."
Lâm Tú Linh im lặng không đáp. Y tá đẩy băng ca đưa bệnh nhân đến phòng xong liền lập tức rời đi.
"Điều tra y tá này cho tôi." Người đàn ông mặc cảnh phục đứng trong góc khẽ nói, màn hình điện thoại nhấp nháy hai cái, y tá vừa ra khỏi cổng bệnh viện liền có người theo dõi.
...
"Đã tra ra được bức tranh thần bí mà Đường Cung cất giữ."
X-chan mặt mày phờ phạc như thanh niên kiếp sống về đêm thức trắng không ngủ, xoa xoa vành mắt thầm quầng tổn hại nhan sắc hoàng kim: "Một người bạn của tôi chuyên buôn bán đồ cổ đã từng nhìn thấy bức tranh đó khi Đường Cung còn ở Hà Lan. Lúc ấy Đường Cung vẫn chưa là họa sĩ nổi tiếng lẫy lừng như hiện tại, y theo đuổi phong cách bất quy tắc phóng khoáng vô hạn, còn cha y lại là người thuộc trường phái cổ điển vạn năm bất biến. Bức tranh này là loại thứ nhất, vô cùng có khí khái Đường Cung nhưng đáng tiếc không phải của y vẽ."
Trên ảnh chụp hiện ra một bức tranh vẽ quả tim người với màu sắc đậm đà táo bạo, đường nét rõ rệt mạnh mẽ chứ không phải hời hợt ưa nhìn, màu sắc được phối trong bức tranh như một tấm thảm cầu vồng hỗn loạn nhưng bắt mắt, chẳng hề hài hòa cũng không chút e dè, khiến cho người nhìn có chút giật mình, cảm giác tác giả của bức tranh này là một kẻ không am hiểu sự dịu dàng của hội họa.
"Thế nào? Kinh diễm không?"
Mọi người chồm lên nhìn, đa phần đều thấy mới mẻ chứ không phải là yêu thích, ngược lại Willie vừa bước vào trông vô cùng hưng phấn, gật gù tán thưởng liên tục: "Đây mới là hội họa a, mấy cái hình không gian lập thể của bọn họa sĩ trong hiệp hội kia chả có chút cách tân nào. Nhìn đi, thoát ly và bất cần, phóng túng sảng khoái, toàn bộ đều là tinh hoa hội họa."
Anh hứng thú dào dạt khen: "Là ai vẽ vậy? Rất có tư tưởng Picasso nha."
Touri mặt đen sì đứng cạnh bên, là một họa sĩ theo chủ nghĩa hiện thực, cậu ta chỉ có thể tự nhủ: Willie chắc chắn là lần đầu tiên thấy tranh vẽ bộ phận cơ thể nên mới thích!
"Tuy rằng còn có nhiều chỗ sai sót, nhưng có thể coi đó là điểm nhấn chấm phá." X-chan cũng đồng tình, nhướng nhướng mày: "Mọi người đoán ai là tác giả của nó?"
Vivian nhìn tên trên góc: "Asha Lin?"
"Là Lâm Duy Viễn." Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng làm mọi người sợ chết khiếp, đồng loạt ngã ngửa.
"Óa, sếp! Anh online từ bao giờ!?"
Vương Tuấn Khải trầm mặc quen rồi.
"Lâm Duy Viễn năm đó mười sáu tuổi, cha mẹ ly hôn lại chẳng chọn sống cùng ai mà đến ở với anh trai ở nước ngoài, theo thông tin điều tra được thì cậu ta học ngành y sinh chứ không phải hội họa, có lẽ là do anh trai ảnh hưởng nên mới vẽ ra được bức tranh này. Đường Cung tựa hồ rất quý nó, chưa từng đồng ý bán cho ai bao giờ."
Nhớ đến gã đàn ông phốp pháp đòi ép giá bức tranh lần trước, Hoàng Kỳ Lâm khó hiểu sờ cằm: "Vậy tại sao còn có người muốn mua cho bằng được?"
"Gã đó là con ông cháu cha của thị trưởng thị trấn nơi Đường Cung sống, là người ngoại lai nhưng đặc biệt tin vào mấy chuyện chiêm tinh bói toán. Gã ta đi coi bói được thầy phán là có nạn huyết tinh, cần mua một bức tranh nhiều màu sắc của người chết mới có thể thoát khỏi tai ương."
X-chan vừa nói vừa ngáp xong, nước mắt cũng lăn một vòng, đám người cảnh sát trợn trừng mắt tỏ vẻ không thể tin được, một lý do ấu trĩ như vậy mà gã mập kia cũng tin, lẽ nào neuron thần kinh của gã ta bị chuyển hóa thành cholesteron hết rồi?
Đồng chí X vẻ mặt như kiểu "tôi biết ngay mà", nhếch miệng cười khẩy ra chiều cao sâu thâm thúy: "Gã ta còn từng bị bắt vì tội sáng lập ra tổ chức chiêu quỷ trừ ma nữa cơ, mấy tháng trước bên phía CIA thiếu chút nữa khép gã vào danh sách đen vì bày trò làm cho các thanh thiếu niên mê tín dị đoan, làm ra những hành vi trái với bản tính. Cảnh sát tìm thấy trong nhà gã một số lượng chất đốt gây nổ và các loại thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh, đã định đưa ra ánh sáng rồi nhưng lại bị một người cao tay che giấu hộ, cho nên bây giờ gã vẫn bình yên vô sự nhịp giò ngồi coi bói đây."
Mọi người tặc lưỡi nhìn nhau, đầu năm nay bắt lưu manh cũng không dễ đâu, lại ngó sếp nhà mình tháng nào cũng túm gáy được vài tên sâu mọt xã hội, cảm khái thể chất của sếp cũng không vừa đâu. Vương Tuấn Khải trái lại không có phản ứng gì nhiều, chỉ yên lặng khoanh tay xoa xoa hai đầu ngón tay, nhướng mày: "Vivian, bộ quần áo dọa ma hôm nọ của cô còn không?"
Hắn vừa nói xong, Hoàng Kỳ Lâm và Dạ Nhất đồng loạt nhớ đến cảnh tượng kinh hồn táng đảm ngày hôm đó, hai người hiếm khi không hẹn cùng bất đắc dĩ nhìn Vivian, chỉ thấy cô nàng xoa tay cười lưu manh, đắc ý nháy nháy mắt: "Cứ giao cho tôi!"
Quần chúng ưu thương ngẩng đầu bốn mươi lăm độ - Thượng bất chính, hạ tắc loạn a!
Trời vừa sụp tối, Lý Khánh đã vội chạy về nhà, hôm nay sổ tay phong thủy nói gã không nên ra đường, nhưng gã lại sợ huyết họa tai ương trong miệng nhà tiên tri hôm trước, liền cắn răng chạy đi cầu Đường Cung bán tranh. Tên Đường Cung kia trông thì có vẻ ôn hòa dễ chịu, ai biết được lòng dạ hẹp hòi khó tính không ăn cứng cũng không ăn mềm, dù gã có trả giá bao nhiêu cũng không thèm bán khiến Lý Khánh mấy lần muốn dùng vũ lực cướp đi. Không phải gã mê luyến gì cái bức tranh đó, chẳng qua là nó phù hợp với yêu cầu bảo vệ tính mạng gã, còn là thứ mà kẻ địch của gã hứng thú để mắt, Lý Khánh sao có thể bỏ qua cơ hội chọc tức địch nhân được.
Lý Khánh bảo tài xế lái xe vào cổng nhà, hấp tấp bước xuống chạy một mạch vào trong biệt thự. Gã chưa từng có cảm giác bất an như thế này, đặc biệt là khi chỉ mới sáu giờ chiều mà trong nhà không có chút ánh sáng.
"Phu nhân đâu rồi?" Gã nắm một người hầu tra hỏi, đối phương là người dưới trướng vợ nên gã cũng không dám manh động. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ Lý Khánh nhất định là một kẻ trăng hoa theo thói, chẳng có lề lối nguyên tắc, thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt làm chuyện trái pháp luật, nhưng trừ việc gã làm ăn không chính đáng và có hơi mê mẩn pháp thuật ra, Lý Khánh hoàn toàn chẳng có tật xấu nào, lại càng không dám léng phéng với ai vì phu nhân nhà gã quả thật là một con sư tử cái.
Lần nào gã về muộn cũng bị cô ta đay nghiến cay nghiệt, gã lại thuộc kiểu người ưa nhịn, mãi rồi sinh ra thói sợ vợ lúc nào không hay. Mọi ngày Lý Khánh chỉ cần về trễ một chút lập tức bị cô ta mắng xối xả, vậy mà hôm nay đèn nhà cũng không bật là chuyện gì xảy ra?
"Phu nhân ở hồ nước nóng, thưa ngài." Người hầu lãnh đạm đáp, Lý Khánh kiêng dè vẻ âm u trên mặt ả, cảnh giác mà nhìn ả mấy lần mới thôi. Người hầu này quanh năm suốt tháng đều trung thành với Lý phu nhân, hầu như ả nói cái gì gã sẽ tin cái đó nên cũng không chú ý đến thái độ lạnh lẽo hơn bình thường của ả.
Hồ nước nóng là tài sản riêng tư của nhà họ Lý, vì dỗ dành Lý phu nhân mà Lý Khánh đã mất không biết bao nhiêu công sức chiếm đoạt hồ nước nóng này. Bên trong mù mịt hơi nước, sương khói mờ mờ, chỉ trông thấy một bóng người thướt tha tựa vào vách hồ, trên mặt đắp chiếc khăn lông trắng muốt. Dù thế nào đi nữa, Lý phu nhân cũng là một mỹ nữ hiếm có, cho đến nay vẫn bảo toàn được nhan sắc thanh xuân vĩnh trú, còn có xu hướng trẻ lại lâu dài. Lý Khánh vừa mê muội vừa thấp thỏm đến gần, ngọt giọng chào hỏi: "Phu nhân, sao hôm nay lại có nhã hứng tắm nước nóng vậy? Phu nhân có chuyện vui gì sao?"
Đợi thật lâu không thấy ai trả lời, Lý Khánh lén lút lấy chiếc khăn trên mặt cô ta ra. Không nhìn thì thôi, vừa thấy đã sợ đến mức bật ngửa về sau, run rẩy thét to: "Người đâu!! Người đâu! Phu nhân chết rồi! Phu nhân chết rồi!!!"
Tại cảnh cục ba giờ sáng, Chiêu Tài Miêu dụi dụi hai mắt, Vivian hảo tâm pha cho mọi người khay cà phê mới tạm vực dậy tinh thần tụt dốc.
Mấy ngày liền không ngủ, ai ngờ án cũ chưa phá án mới lại đến, tổ chuyên án đặc biệt nhân số đã ít lúc này còn phải phân đôi công chuyện chia ra mà làm, thành thử đến giờ này bọn họ mới có thời gian hỏi khẩu cung chồng của người chết Trần Tiệp Dư - Lý Khánh.
Thi thể của Trần Tiệp Dư được chuyển đến phòng pháp y, dù Lý Khánh có sợ vợ mình bị phanh thây khám nghiệm thì cũng phải nuốt xuống uất nghẹn, gã không muốn Trần Tiệp Dư chết không minh bạch, trên hết, gã rất sợ cô ta không siêu thoát mà quay trở về biệt thự, như vậy nửa quãng đời còn lại của gã coi như xong.
"Lúc đó là hơn sáu giờ chiều, tôi vừa từ chỗ Đường Cung trở về, nóng lòng muốn gặp cô ấy nên mới đến hồ nước nóng xem xem có chuyện gì xảy ra, không ngờ, không ngờ lại thấy cô ấy cứ như vậy mà, mà..." Lý Khánh suy sụp ôm đầu, bộ dáng béo núc ních lại pha cái biểu cảm tuyệt vọng như thể chẳng thiết sống nữa khiến Vivian không tiếng động lắc đầu, chẳng biết cha mẹ gã ta có phúc được hưởng đãi ngộ như con dâu chưa nữa.
"Lần cuối cùng ông gặp người chết là khi nào?"
"Buổi trưa, tôi chuẩn bị ra ngoài..."
"Lý Khánh có bằng chứng ngoại phạm ở chỗ Đường Cung, tôi đã gọi điện xác nhận. Chiều nay gã đến nhà Đường Cung ép bán bức tranh của Lâm Duy Viễn không thành công, vì sợ gặp phải chuyện chẳng lành nên vội chạy về nhà." Hoàng Kỳ Lâm báo cáo xong, hỏi Lý Khánh: "Trong nhà ông lúc đó có những ai? Có ai biểu hiện gì lạ không?"
"Đều là người hầu gia nhân trong nhà, Tiệp Dư không thích có khách tới nên hầu như khi giao dịch bán hàng tôi đều ra ngoài...Cậu nhắc tôi mới nhớ, lúc về đến trong nhà không hề bật đèn, cậu không biết đâu, đám người ở của Tiệp Dư đều là từ nhà mẹ đẻ cô ấy mang sang, cùng một dạng âm trầm lạnh lẽo giống hệt tang thi, mặt mày lúc nào cũng tử khí âm hàn, có khi một trong số bọn họ là hung thủ cũng nên..."
"Có ai từng xích mích với Trần Tiệp Dư không?"
"Tôi không rõ lắm, hầu như những người trái ý đều bị Tiệp Dư đuổi đi cả rồi, còn lại đều là tâm phúc..."
Lý Khánh nơm nớp khai sạch, còn vô cùng hợp tác làm cho cảnh sát hỏi cung nhẹ nhõm phân nửa. Ngược lại bên phía khẩu cung gia nhân không có thu hoạch gì, bởi vì đúng hệt như lời Lý Khánh nói, tất cả người hầu chẳng khác gì cỗ máy lạnh tanh.
"Thật là, ngồi trước mặt bọn họ mà áp lực đè nặng chẳng khác gì sếp..." Chiêu Tài Miêu - thân là kỹ thuật viên cũng vì nhân sự không đủ mà làm nhiệm vụ tra hỏi, vuốt vuốt ngực: "May mà Bao Tử trời sinh mặt liệt, không thì tôi đã shock tâm lý rồi."
Bao Tử được khen: "..."
Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Có điều gì khả nghi không?"
"Hầu hết mọi người đều không biểu cảm nên trước mắt không có hiềm nghi, lời khai trơn tru đến mức kỳ quái."
"Bọn họ rất bình tĩnh sao?"
"Cũng không hẳn, ví dụ như lão làm vườn thường xuyên siết nắm tay khi trả lời, thợ giúp việc của ông ta thì sờ sờ gấu áo, còn có đầu bếp và hai nhân viên nữ dưới quyền bà ta cũng hay bấm móng tay, hẳn là họ sợ hãi điều gì đó."
Chân mày Vương Tuấn Khải khẽ nhích: "Vậy còn người này thì sao?" Hắn chỉ vào gương mặt u tối dưới mái tóc dày: "Lý Khánh nói người này chính là kẻ đầu tiên ông ta gặp trước khi biết Trần Tiệp Dư chết."
"A, cô ta lại giống như anh nói." Chiêu Tài Miêu gật gù: "Rất bình tĩnh."
"Đã có báo cáo xét nghiệm tử thi." Willie tay đút túi quẹt quẹt vài cái lên đồng hồ, màn hình lập thể 3D hiển thị lên dòng chữ đỏ chói: Ngộ độc rượu.
Chiêu Tài Miêu ghé mắt nhìn, ngộ độc rượu? Ngộ độc rượu có thể chết nhanh như vậy?
Willie vẻ mặt hứng thú nói: "Đố cậu biết là rượu gì đấy."
Chiêu Tài Miêu lắc mạnh đầu, là một thanh niên gương mẫu cậu ta ngay cả một ly bia cũng chưa chạm vào!
"Nhưng trên thi thể người chết không có mùi rượu nồng nặc a, chẳng lẽ là tiêm vào cơ thể?"
"Cậu nói xem, trên người chúng ta lỗ nào là quan trọng nhất?"
Hoàng Kỳ Lâm sờ cằm suy tư, Willie đánh bốp vào đầu cậu ta một cái, tặc lưỡi: "Bớt nghĩ sâu xa, tôi cho cậu biết, con người thực chất là một miếng bọt biển thẩm thấu và có khả năng co được dãn được, mà trong đó thứ đóng vai trò là cửa khẩu cho lượng nước thoát ra từ người chúng ta và thấm vào trong cơ thể qua da chính là lỗ chân lông."
Hoàng Kỳ Lâm khiếp sợ nói: "Con người đâu phải lưỡng cư mà hô hấp qua da?"
"Dĩ nhiên, nếu không Trần Tiệp Dư đâu phải chết."
"Ý anh là...vì không thể trao đổi chất bằng da nên nạn nhân tử vong? Đây là nguyên lý gì?"
"Willie, anh đừng xoay cậu ta nữa." Vương Tuấn Khải xem tài liệu ở bên cạnh nhắc nhở, Willie cười hì hì, xoát xoát lật giở trang tiếp theo: "Trần Tiệp Dư là bị chất độc ngấm qua da, đích xác là do tốc độ hấp thụ chất độc trong nước quá nhanh dẫn đến tắt nghẽn hô hấp, khó thở mà chết."
Hết Chương 18