Về phần tài sản, Cổ Quý Thần dù sao cũng là đứa con chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau của Cổ phu nhân, cũng không biết Cổ phu nhân cuối đời suy nghĩ như thế nào lại đem phần lớn hơn để lại cho con cả, Cổ Quý An sự nghiệp hiển hách và tài phú ngất trời chỉ vẻn vẹn có vài mẫu đất đủ để xây xí nghiệp thương mại. Người bên ngoài nhìn vào còn chỉ trỏ trước sau huống hồ là kẻ trong nhà, nhưng cũng không phải vì vậy mà Cổ Quý An muốn sát hại anh mình.
Cổ Quý Thần biết một bí mật của em trai.
"Khi đó tôi chỉ mới bảy tuổi, căn bản không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Sau khi về sống cùng Cổ Quý An tôi mới chậm rãi cảm thấy kỳ quái, dần dần tránh xa ông ta." Chiêu Tài Miêu nhíu mày: "Tôi lén lút bỏ nhà đi thâu đêm, gặp các thám tử tư thu thập thông tin, cũng rất muốn kiện ông ta tội nghi ngờ dính líu đến tai nạn giao thông của cha mẹ tôi, nhưng ông ta lại là cấp trên của cảnh sát, dù bằng chứng của tôi có rõ ràng đến mức nào, vào tay ông ta chắc chắn sẽ bị xóa sổ ngay lập tức, thậm chí từ đó phát hiện ra hành tung của tôi."
"Vậy còn người đàn ông này?"
Chiêu Tài Miêu chột dạ: "Anh ấy là James thật. Người chết kia chỉ là thế thân của anh ấy thôi. Sếp, James không có gϊếŧ người kia, là do đối phương tự mình vào tròng."
Vương Tuấn Khải nhướng mày tỏ ý bảo Chiêu Tài Miêu nói tiếp, cậu nhóc trộm nhìn hắn một cái, vuốt ngực thở phào: "Sau khi tôi biến mất, Cổ Quý An chưa từng ngừng tìm kiếm tôi, thậm chí tung tin đồn nhằm làm cho cái tên Cổ Tiểu Mặc trở thành món hàng phỏng tay trong mắt hắc đạo. James vẫn luôn ở bên cạnh tôi, cho đến khi Cổ Quý An gửi thư nặc danh nói muốn gặp James thỏa thuận, bằng không sẽ gán cho anh ấy một cái tôi nào đó đủ để anh ấy ngồi tù cả đời, khi đó sự an toàn của tôi sẽ biến mất."
"Vậy còn cái xác kia?"
"Gã ta là bạn cũ của James, nghe mối làm ăn này tốt như vậy mà James không nhận, cho nên chính mình tự phát tự khởi xướng, lén lút đi gặp Cổ Quý An thay James." Chiêu Tài Miêu vẻ mặt "chuyện cũ nghĩ lại mà kinh", sờ sờ mu bàn tay người đàn ông mặt sẹo kia, ngữ khí phập phồng: "Sau đó gã dĩ nhiên là bị Cổ Quý An gϊếŧ chết, ném xác xuống hồ nước."
"Cậu có bằng chứng chứng minh Cổ Quý An thực sự là hung thủ gϊếŧ nạn nhân không?"
Chiêu Tài Miêu lắc đầu: "Ông ta mạnh tay gϊếŧ người ngay tại nhà, tôi tránh ông ta còn không hết, làm sao dám lảng vảng trước mặt ông ta lấy chứng cứ. Hơn nữa Cổ Quý An xử lí người đã quen, cũng không biết lần này sao lại làm rình rang hấp dẫn dư luận từ quần chúng. Còn có việc của tôi nữa, vốn dĩ trước đây sau khi tôi bỏ trốn, ngoài mặt ông ta vẫn luôn cho người phao tin tôi vẫn còn sống trong đại trạch cùng gia đình ông ta, nhưng bên trong đã sớm huy động lực lượng tìm kiếm tôi, bất quá Cổ Quý An có đoán thế nào cũng không ra tôi thế nhưng lại đi làm cảnh sát...Chỉ là lần này ông ta cư nhiên công khai chuyện tôi mất tích, chắc chắn đã có việc gì đó xảy ra..."
Vương Tuấn Khải xem bộ dáng Chiêu Tài Miêu thực sự cũng không biết Cổ Quý An làm cái gì, cũng không truy cứu nữa, chỉ nheo mắt nhìn James: "Anh và người chết là quan hệ gì? Gã ta sao có thể qua mặt anh mà không lộ ra sơ hở? Còn nữa, danh tính lí lịch, và cả tư thù cá nhân?"
Vương Tuấn Khải tra xong sự thật về người chết, tâm trạng không hề thả lỏng, ngược lại nặng nề tâm sư mà lái xe trên đường.
James thật – hay cũng chính là Lâm Lễ thật, hai năm trước đúng là có làm việc cho nhà họ Cổ, nhưng thời điểm đó hắn cũng hoàn toàn mất trí nhớ. Hắn nói mình được Cổ tiểu thư nhặt về rồi tiện bề làm công, cho đến khi bị phân công giám sát Chiêu Tài Miêu, và kéo dài tới ngày hôm nay.
Lâm Lễ mất trí nhớ lại mất tích, lại không thấy người nhà có phản ứng gì đặc biệt. Dù sao Lâm Lễ của ngày xưa là một tên bại gia chi tử, có đi mát gió mấy năm bặt vô âm tín cũng không có ai thèm để ý. Hiện tại hắn mất trí nhớ, đối với Lâm gia càng không có tác dụng, triệt để biến thành phế vật trong mắt người ta. Cổ Quý An lợi dụng Lâm Lễ làm việc cho mình, có lẽ nghĩ rằng hắn thực sự là phế vật nên mới giao cho hắn nhiệm vụ trông chừng Cổ Tiểu Mặc?
Như vậy mạng sống của Cổ Tiểu Mặc trong mắt Cổ Quý An có quan trọng hay không?
"Sếp...ừm, xin anh đừng nói với mọi người..." Chiêu Tài Miêu thấp thỏm nhìn hắn: "Tôi..."
"Chẳng lẽ cậu cho rằng cứ giấu giếm như vậy thì Cổ Quý An sẽ không làm gì tiếp theo sao?" Vương Tuấn Khải bình tĩnh nhìn Chiêu Tài Miêu, đúng lý hợp tình: "Cậu sợ cảnh cục Trùng Khánh không bảo vệ nổi một nhân viên như cậu?"
"Nhưng là, còn James..."
Vương Tuấn Khải nhếch miệng: "Đưa anh ta đến chỗ tôi, tự tôi sẽ có cách giải quyết."
Chiêu Tài Miêu đối với năng lực của sếp chưa từng hoài nghi, vì vậy xế chiều ngày hôm đó, Chiêu Tài Miêu đi làm trở lại, mà James thì bị mang đến căn cứ ngầm dưới lòng đất.
Vương Tuấn Khải chẳng có hứng quanh co vòng vèo, nói thẳng: "Anh cũng đã nhìn thấy chỗ này, theo tôi hay không tùy anh lựa chọn. Dĩ nhiên tôi tin tưởng anh hiểu được đạo lý tích tiểu thành đại, số đông chiếm ưu thế, an toàn và tính mạng của anh và cả Cổ Tiểu Mặc đều nằm trong quyền quyết định của anh."
James không hiểu Vương Tuấn Khải lấy đâu ra tự tin như thế, hắn bán tín bán nghi, nhưng nghĩ đến bản thân mình ngoài Cổ Tiểu Mặc ra cũng không còn gì để mất, liền đồng ý.
Tiêu Bắc đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, tỏ vẻ, boss gài người vào tròng quen đến mức lô hỏa thanh thuần.
"Tiêu Bắc, cậu điều tra xem mấy năm nay Cổ Quý An có dính líu đến cái tổ chức kia không." Vương Tuấn Khải gõ gõ bàn, không biết đã nghĩ đến cái gì mà nhíu mày: "Tôi có trực giác việc ông ta sắp làm xuất phát từ lợi ích của "chỗ đó"."
"Boss, anh đừng nhìn ai cũng ra kẻ thù được không..." Tiêu Bắc lầm bầm, vừa hack vào công ty dưới quyền Cổ gia vừa lẩm bẩm: "Chậc chậc, quả thật là làm việc sạch sẽ, ngay cả một chứng cứ cũng không lưu lại..."
"Đối phương là cảnh sát lâu năm, học luật hiểu luật để lách luật, đương nhiên phải dọn dẹp hậu quả để tránh phát sinh biến cố..."
"Nhưng mà, cái gì cũng phải có sơ hở của nó, đúng không boss?" Tiêu Bắc nhàm chán tiếp lời, hai mắt buồn ngủ ngấn nước đột nhiên mở to: "Có rồi!"
...
Cổ gia bốn đời đều có sợi dậy vận mệnh liên quan đến quân sự quốc gia, vì vậy phương tiện đi lại cũng thuộc về kiểu dáng quân bộ, biển số đặc thù, rất dễ gây chú ý.
Sau khi Cổ Quý An đổi một chiếc Land Rover ít hấp dẫn ánh mắt bình dân hơn, liền thong thả lái tới khu hạng A, bước vào một quán cà phê tự pha.
Ông ta đi một mình, ăn mặc đơn giản, làm việc điệu thấp, chọn một cái hướng dẫn pha chế trên quầy rồi bắt đầu bằng một tách cà phê đắng, ánh mắt như có như không lơ đãng hướng ra phía cửa sổ, bên tai lại chìm đắm trong tiếng vĩ cầm nhẹ nhàng mà se thắt trong không gian cổ kính vintage.
"Không ngờ có thể gặp cậu ở đây."
Cổ Quý An trầm thấp mở miệng, trong quán không đông khách, vì thế Vương Nguyên xác định ông ta đang nói chuyện với cậu.
"Bạn tôi mở quán cà phê này."
"Cậu có thật nhiều bạn nhỉ."
Vương Nguyên nở nụ cười nhạt.
Cổ Quý An tựa như không thấy chút trào phúng trong mắt cậu, bâng quơ đổi đề tài: "Vương Viên, ba năm trước cái tên này cùng lắm chỉ là nổi danh trong học viện âm nhạc."
Ông ta đưa mắt nhìn Vương Nguyên, không chút cảm xúc: "Nhưng bây giờ đã là trụ cột của hiệp hội nghệ thuật trung ương."
"Là do may mắn mà thôi."
"Thực sự là do may mắn sao? Cổ Quý An tôi tự nhận mình là người không tin vào vận số, những thứ muốn có thì phải nỗ lực đoạt lấy, dù bằng bất kỳ cái giá nào." Cổ Quý An khoanh hai tay, nhướng mày: "Tôi nghĩ cậu cũng có cùng tư tưởng với tôi, nên mới đưa ra lựa chọn vào ba năm trước."
Dáng hình gầy guộc của thiếu niên thiên tài hơi run một chút, từ tốn nói: "Ông nói đúng, nhưng tôi không phải kẻ bất chấp thủ đoạn đạt được mục đích..."
Cổ Quý An bật cười: "Cậu không thể tự dối lòng mình đâu? Việc tuy đúng là không phải cậu trực diện ra tay, nhưng thái độ im lặng của cậu khiến người ta nghĩ rằng cậu đang thỏa hiệp, đang tán thành, thậm chí đang cổ vũ bằng sự phớt lờ, để mặc đứa bé kia thân cô thế cô lại còn chịu khổ."
"Đó là do cậu ta tự nguyện..." Vương Nguyên vặn vẹo nói, vẻ mặt rối rắm cùng sợ hãi khiến Cổ Quý An hài lòng không dứt, tiếp tục bồi thêm: "Tự nguyện? Có ai lại tự nguyện chết để kẻ khác được sống? Có ai lại chấp nhận bản thân mình là cái bóng của người ta, lúc nắng thì thịnh vượng, khi mưa lại nhạt nhòa, còn bị vỗ béo để làm thịt, giống hệt súc sinh."
"Ông...! Ông rốt cuộc muốn gì?!" Vương Nguyên run lên thiếu chút nữa làm rơi cây vĩ cầm, lại thấy Cổ Quý An chẳng mảy may để ý, chỉ nói: "Không phải tự nguyện, thì chính là bị ép buộc. Mà cậu, Vương Viên, cậu không phải gì khác mà – cậu chính là nguyên nhân gây ra cái chết của Vương Nguyên."
"Nói bậy!! Tôi không có!!"
Vương Nguyên quát to, tay siết chặt đến mức muốn vặn đứt cổ chai, trong mắt thiếu niên lóe lên chút hoảng loạn rồi nhanh chóng trấn tĩnh trở lại.
"Dù là quá khứ, nhưng đó là một mạng người a." Cổ Quý An vẫn không nhanh không chậm nói: "Cậu coi như gián tiếp gϊếŧ người, mà đối phương lại còn là song sinh với cậu, mỗi ngày nhìn thấy gương mặt đó trong gương, cậu có từng nghĩ đến một ngày sự thật phơi bày, cậu sẽ bị người ta khinh thường như thế nào không?"
Vương Nguyên giận quá hóa cười: "Ông xem dư luận là con nít ba tuổi sao?"
"Tùy cậu nghĩ." Cổ Quý An cười như không cười: "Dĩ nhiên, nếu để anh trai cậu biết thì hậu quả khó lường nha."
Vương Nguyên nheo mắt lại: "Ông muốn uy hiếp tôi?"
"Đây là giao dịch." Cổ Quý An lẽ thẳng khí hùng: "Cậu làm việc cho tôi, tôi sẽ chặn tất cả tin đồn có liên quan đến cậu và đứa bé song sinh kia, giúp cậu xây dựng hình tượng trạch tâm nhân hậu."
Điều kiện của Cổ gia chủ quả thật là củ khoai lang phỏng vừa ngon miệng vừa bổ mắt, Vương Nguyên sững sờ một lúc, thấy ông ta không giống nói đùa, liềm thăm dò:
"Ông muốn tôi làm gì?"
Cổ Quý An nhướng mày khen một câu "biết thức thời", mỉm cười nói: "Cũng không có gì lớn lao, chỉ cần cậu cho tôi tung tích của Lâm Tú Linh."
Vương Nguyên khó hiểu: "Lâm Tú Linh bị truy nã, làm sao tìm?"
"Tôi biết cô ta tuy không thẻ lộ diện ra trước cộng đồng, nhưng bí mật nhắn tin cho cậu thì không ít đâu. Lâm Tú Linh nửa đời trước sống xa hoa lãng phí, nửa đời sau hoàn toàn dựa vào lương và trợ cấp xã hội. Số tiền đó đủ để một gia đình sống trong ba tháng cơm áo không lo, nhưng Lâm Tú Linh mượn tiền rất nhiều người, một bác sĩ trưởng khoa, thế nào lại thiếu tiền như vậy?"
Vương Nguyên lẩm bẩm: "Bà ấy mắc bệnh nan y?"
"Quả thật nan y." Cổ Quý An sâu xa cười: "Bây giờ cô ta nhìn đâu cũng thấy con trai mình, chắc là đã nhớ con trai đến phát điên rồi."
Vương Nguyên sắc mặt khó coi: "Người đã chết đừng nên nhắc lại."
"Người dù chết nhưng vẫn gây ảnh hưởng đến kẻ còn sống đấy." Cổ Quý An thâm ý nói: "Nếu cậu không giúp tôi, sẽ có thêm một kẻ thứ hai giống hệt Vương Tuấn Khải ra đời, ngày đêm đều chỉ biết đến người khuất bóng."
Hết Chương 42