Dưới ánh sáng cuối ngày mỏng manh, đôi mắt Phó Thần như phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, Thiệu Hoa Trì ngây ngốc nhìn mặt đất, cảm nhận cái vỗ nhè nhẹ trên lưng cùng giọng nói như chứa ma lực của đối phương, cơn điên loạn dần dần lắng xuống. Khi bắt đầu học về tư vấn tâm lý, Phó Thần đã phải trải qua những huấn luyện từ cơ bản đến chuyên sâu về cách nhả chữ, ngữ tốc, âm thanh, âm điệu. Vì liên quan đến công việc, hắn tiếp xúc với đủ loại bệnh nhân. Để có thể điều trị thuận lợi, trước tiên phải khiến đối phương bình tâm, sau đó mới chậm rãi dẫn dắt để tâm nhập sâu hơn và lý giải bệnh trạng.
Tiếng kêu khóc cuồng bạo dần dần ngưng lại, chỉ còn lại hai người ôm nhau trong căn phòng cũ nát, chia sẻ chút hơi ấm.
Phó Thần đưa người ra khỏi phòng chứa củi, dịu dàng nói: "Quay đi chỗ khác, đừng nhìn."
Thiệu Hoa Trì vẫn nghiêng đầu, quấn quýt si mê nhìn Phó Thần không rời mắt. Phó Thần đành phải kiên nhẫn lặp lại câu nói trên.
Khi xác định Thiệu Hoa Trì sẽ không nhìn thấy cảnh tượng bạo lực, Phó Thần mới gỡ biểu tình ôn hòa trên mặt xuống, quay vào trong phòng chứa củi.
Trong cung thường không đun bếp bằng gỗ vì rất dễ bị ẩm. Trừ Thực Thiện phòng và một chút phòng bếp nhỏ ở chủ điện, hầu như không có phòng chứa củi. Trong phòng bếp ở Trọng Hoa cung này cũng có nhưng đó chỉ là phồn hoa nhất thời. Phòng bếp hiện tại đề để đó không dùng, nên phòng chứa củi cũng bị bỏ quên, nhiều năm không ai tu sửa, trở nên cũ nát sập xệ như thể đẩy một cái là đổ.
Vào đến bên trong, hai mắt Phó Thần tản ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén như một chú báo săn, quét quanh các góc tối.
Hắn hít sâu một hơi, giơ chân lên đạp mạnh cánh cửa cũ nát.
Rắc rắc !
Cửa gỗ phát ra vài tiếng kêu thảm, Phó Thần lại tung thêm vài cú, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Cánh cửa gỗ không chịu nổi bao nhiêu, nặng nề sập xuống, trông giống như Thiệu Hoa Trì phát điên, tự đạp đổ cửa.
Hắn không thể làm giống lần trước, xem như không có gì xảy ra, cứ thế bỏ Thiệu Hoa Trì vào chỗ cũ, nhốt trong đó một ngày một đêm được.
Âm thanh kia nổ vang, khiến Thiệu Hoa Trì đang si ngốc bên ngoài bỗng nhiên ôm đầu ngồi sụp xuống, có chút kinh sợ. Phó Thần vốn ôn hòa như vậy, sao bỗng nhiên lại trở nên hung hãn.
Phó Thần cũng mặc kệ Thiệu Hoa Trì nơm nớp lo sợ, trực tiếp kéo y vào chủ điện. So với lần trước, Thiệu Hoa Trì càng thêm lúng túng, cong lưng ngồi tại chỗ, ghế có tựa lưng cũng không dám tựa, chỉ ghé mông một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể trượt xuống đất.
Phó Thần sờ soạng mái đầu rối bù của y, kéo người vào lòng, dịu dàng sửa sang mái tóc cho y. Bấy giờ Thiệu Hoa Trì mới dần thoát khỏi bóng ma đối với Phó Thần, trở nên thân thiết như cũ. Phó Thần lấy một chậu nước sạch. Mới vài ngày không gặp mà tóc Thiệu Hoa Trì đã dính bết vào nhau, khi dùng khăn lau đi còn thấy bám đầy tro bụi, rác rưởi. Hắn lại đốt thêm nến, cẩn thận quan sát gương mặt y. Nhưng Phó Thần còn chưa ghé lại gần, Thiệu Hoa Trì như thể không chịu nổi, lắc đầu nguầy nguậy, xô đẩy lung tung, không chịu ngẩng lên cho Phó Thần nhìn : "Ô ô ô....oa...!"
Phó Thần cười khẽ, nhìn nửa mặt quỷ của y: "Kêu cái gì mà kêu, tưởng mình là sói hay sao."
Thiệu Hoa Trì vẫn né tránh, không dám nhìn Phó Thần.
"Xem ra cũng còn chưa ngốc hẳn. Đừng che, ta cũng không phải chưa nhìn thấy, có cái gì mà xấu hổ." Phó Thần gỡ tay Thiệu Hoa Trì đang cố gắng che mặt, kiểm tra miệng vết thương.
Từ ngày gặp gỡ tên ngốc này, hắn mới cảm thấy trong cung cũng không khó chịu đến vậy. Ít nhất, với y, hắn cũng có thể dùng đại từ "ta" để xưng hô như một người bình thường.
Lần này đến, hắn có dùng giấy dầu, gói chút thuốc trị thương ít ỏi Vương Phú Quý cho, may mắn có dịp dùng. Những khối u ác tính trên mặt Thiệu Hoa Trì vỡ ra, nước mủ và máu đã chảy cạn, miệng vết thương lồi lóm ghê gớm, những chỗ đóng vảy bị bong ra còn đáng sợ hơn.
"Hàng ngày, buổi tối có đau lắm không?" Hắn vừa dùng nước lau sạch, vừa khe khẽ hỏi.
Thiệu Hoa Trì nghe không hiểu nhưng ngồi rất ngoan, hình như đã nhớ ra đây là người lúc trước từng giúp đỡ mình.
Phó Thần rắc ít thuốc bột, lại nôi thêm thuốc mỡ, toàn bộ quá trình đều rất từ tốn, sợ làm đau Thiệu Hoa Trì.
Trước khi rời đi, Phó Thần lại một lần nữa xóa sạch dấu vết của bản thân, lại đút cho y thêm vài miếng bánh. Đang đầu mùa hạ, đồ ăn rất dễ thiu nên hắn đã cố ý nhờ lão Bát Hồ làm cho loại khó hư hỏng nhất.
Thiệu Hoa Trì ăn như hổ đói, xem ra bụng rỗng đã lâu. Số điểm tâm mang đến lần này nhiều hơn lần trước tương đối, lúc Phó Thần đi trên đường, ngực cũng phồng lên, nhưng cũng may không ai chú ý xem một thái giám ăn mặc có gì kỳ cục.
Hắn cất chỗ còn lại vào một ngăn kéo không thấy được, dẫn Thiệu Hoa Trì đến để chỉ cho y.
"Ta không thể ngày nào cũng đến đây. Về sau gặp bọn họ, ngươi trốn được thì trốn. Nếu đói bụng thì ăn mấy thứ ta để ở chỗ này." Hắn lại làm thêm vài động tác, thấy Thiệu Hoa Trì ngây nhô gật đầu, Phó Thần nhịn không được, xoa xoa nửa khuôn mặt như ngọc kia. Ngay cả người ít để ý đến dung mạo như Phó Thần cũng phải khen thật xinh đẹp, thừa hưởng gương mặt quốc sắc thiên hương của Lệ Phi.
Không biết Thiệu Hoa Trì nghe hắn nói có hiểu không, Phó Thần dẫn y về giường, đắp cho y tấm chăn mỏng, giống như kiếp trước hắn kể truyện cổ tích cho con trai. Mắt Phó Thần dừng ở gương mặt ngơ ngác của Thiệu Hoa Trì, lại nhớ đến trước kia, hắn từng nhìn một đứa trẻ khác chìm vào giấc ngủ, ánh mắt mỗi lúc một xa xăm, phảng phất như cách cả thế hệ....
Hắn từng kể năm sáu câu chuyện cổ tích mỗi đêm, sau khi con ngủ, hắn lại lục lọi tìm tòi đủ thứ đồng thoại kỳ bí trên thế giới, đủ kiểu đủ xuất xứ, từ Tây Âu đến Ả rập. Tan tầm về nhà còn dốc lòng nghiên cứu công thức một ngày ba bữa ăn, như một chiến sĩ thi đua cần mẫn đi muộn về sớm đưa đón con tới trường.
Phó Thần vĩnh viễn không quên lúc nghe tin con mình gặp tai nạn, cảm giác như đất trời sụp đổ ngay trước mắt. Đó là một ngày mùa đông, hai năm sau khi vợ hắn qua đời. Tuyết đọng trắng xóa ven đường, cái lạnh như đâm vào cốt tủy. Mà dưới ánh sáng tái nhợt của đèn trong nhà xác, hắn lặng nhìn thi thể máu thịt hỗn độn của con trai. Hắn không nhớ mình đã bằng cách nào, chầm chậm khâu năm sáu mảnh thi thể kia thành một, cũng không nhớ lúc thu thập những đồ đạc của con khi còn sống có cảm giác gì. Ký ức chỉ dừng lại ở thời điểm hắn đặt tro cốt của con vào chiếc hộp gỗ, bầu trời xám xanh cùng tấm bia mộ lạnh lẽo vô hồn.
Khi còn nhỏ, họ hàng từng nói hắn là thiên sát cô tinh, khắc cha khắc mẹ. Hắn không phục, từng đấu tranh, cũng từng nổi loạn.
Cho đến vài năm cuối đời ở kiếp trước, hắn cuối cùng cũng nghĩ, vì sao người chết không phải là hắn.
"Đừng....đừng khóc." Âm thanh đứt quãng, như một đứa bé bi bô tập nói, cùng bàn tay ấm áp không thuộc về mình khẽ chạm lên gương mặt.
Phó Thần chợt bừng tỉnh, lại sờ mặt mình, thấy không ướt, mới lại quay sang Thiệu Hoa Trì. Có lẽ đây là lần đầu tiên Thất Hoàng Tử mở miệng nói kể từ sau khi phát bệnh.
Trong lòng ấm áp, hắn cười khẽ: "Ta không khóc, khóc phải chảy nước mắt."
Thiệu Hoa Trì cũng lại sờ sờ lung tung mặt Phó Thần, thấy quả thật không có chút ẩm ướt, lại nhìn đôi mắt khiến người ta đau xót kia, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Phó thần dỗ dành nhắn như ngày xưa dỗ con. Trong mắt hắn, vị hoàng tử này đầu óc bị thoái hóa thành đứa trẻ, so với trẻ con thật sự cũng như nhau. Hắn đặt một tay lên chăn, vỗ vỗ: "Ngủ đi, muốn nghe tiếp bài hát lần trước không?"
Bên ngoài trời đã tối hẳn, ánh nến vàng ấm áp lẳng lặng chiếu lên khuôn mặt Phó Thần. Hắn khe khẽ hát khúc hát ru, giọng ca dịu dàng thong thả, khí tức ấm áp trải đầy trong cung điện vắng.
Khi hắn định rời đi, Thiệu Hoa Trì vốn tưởng đã ngủ, bỗng nhiên bừng tỉnh, níu góc áo Phó Thần.
Phó Thần sửng sốt, nhìn Thiệu Hoa Trì chẳng có vẻ gì là buồn ngủ, liền hiểu ngay ý tứ : "Ngươi không muốn ta đi sao?"
Thiệu Hoa Trì nhích lại, khuôn mặt không bị tàn phá cọ cọ góc áo Phó Thần, như một chú chó nhỏ không nỡ xa.
Y nhớ đến những chuyện lần trước sau khi Phó Thần rời đi, ngủ cũng không dám ngủ.
Có lẽ nhận thấy tâm tình bất an của Thiệu Hoa Trì, Phó Thần vuốt ve tóc y: "Ta ở đây..."
Bỗng nhiên, ngoài cửa viện bỗng vang lên tiếng mở khóa. Chết rồi !
Thiệu Hoa Trì vừa nghe thấy cũng gào lên: "A, a, a, trốn !" Giống như đang kêu Phó Thần mau nấp đi.
Phó Thần lập tức chui vào nơi duy nhất có thể giấu người trong căn phòng này : gầm giường, thấy hai cặp chân một trước một sau đi vào trong viện.
Sau đó là tiếng Thiệu Hoa Trì giãy dụa, còn có tiếng thái giám mắng chửi. Từ giọng nói này, Phó Thần có thể nhận ra chính là thái giám mặt ngựa và thái giám gầy lần trước. Bọn họ hình như nhét cái gì đó vào miệng Thiệu Hoa Trì, hắn chỉ nghe thấy tiếng ô ô, sau đó lại thấy bọn họ cứ thế lôi người đi.
Từ những tin tức vụn vặt hắn thu được gần đây, có thể đóan ra, chắc hẳn bị đưa đến Trường Ninh cung của hoàng hậu.
Dựa vào việc hoàng hậu phân Trọng Hoa cung cho Thiệu Hoa Trì có thể nhận thấy, vị hoàng hậu này tuy ngầm hành hạ nhưng trước mặt người ngoài không bao giờ khắt khe với thất hoàng tử.
Phó Thần đợi đến khi không có bóng người mới chậm rãi rời khỏi cung điện.
Hắn dường như lại thấy hình ảnh Thiệu Hoa Trì đứng bên hồ Dịch Đình, nói với hắn: :Ta cho rằng, ngươi sẽ xem như không nhìn thấy."
Phó Thần nhìn cửa cung, lẩm bẩm: "Ta chỉ có thể xem như không nhìn thấy."
Đến cuối cùng, Phó Thần cũng không đưa chiếc giày nhặt được bên hồ Dịch Đình kia cho Thiệu Hoa Trì xác nhận, bởi hắn vẫn còn chút hi họng nhỏ nhoi, rằng đó chỉ la sự trùng hợp.
Phó Thần đi đến hành lang phía tây của Trữ Tú cung. Vài ngày nữa sẽ có đợt tuyển tú nữ, nơi này sớm trở nên náo nhiệt, nhưng hiện giờ vẫn cách Lũng Ngu tây thập nhị sở tương đối gần. Tây thập nhị sở là nơi ở tập thể của các cung nữ, còn Lũng Ngu là tên của khu vực này trước khi trở thành kinh đô. Tấn Triều quen dùng đông tây để phân chia giới hạn, ví dụ như ở hoàng cung, Dưỡng Tâm điện và Trường Ninh cung làm trục, tây sở chia thành mười hai, phủ nôi vụ lục giam, Kính sự phòng, cô cô sở, Thiên Thực phòng, Giám Lan viện mười hai khu vực, đông sở chia thành mười hai, hậu cung các viện, ngự hoa viên, chỗ ở của các hoàng tử, Thái tử đông cung mười hai khu vực.
Khi Phó Thần đến, Mai cô cô đã chờ ở phía sau. Mai Giác thấy Phó Thần liền nhanh chân lướt tới. Giữa muôn ngàn dáng vẻ của các cung nữ, động tác của các cô cô bao giờ cũng là chuẩn mực nhất. Nhẹ nhàng, mềm mại, khéo léo, chỉn chu, giơ tay nhấc chân cũng là cảnh đẹp ý vui, cười không lộ răng, luôn phải duy trì phong thái thùy mị dịu dàng.
Mai Giác nhìn quanh trái phải, khẽ nói: "Còn tưởng ngươi không đến, mấy ngày nay chỗ ta bận rộn không ra được."
"Xin lỗi cô cô, trên đường đi có ghé qua Thiện Thực phòng một chút nên đến muộn." Phó Thần đương nhiên biết, Mai cô cô nói tới đợt tuyển. Mấy ngày nay phải phân cung nữ đến nơi của các tiểu chủ, ngay cả Giám Lan viện bọn họ cũng phải cử đi mấy người hầu hạ các tân chủ tử. Mai cô cô gần đây phải gấp rút huấn luyện các cung nữ.
Mai Giác cũng biết lão Bát Hồ ở Thiện Thực phòng cực kỳ thích tìm Phó Thần tán gẫu, nghe vậy cũng không thấy lạ. "Đến là được rồi. Nghe nói lão Lý gia kia càng ngày càng khó ở, hơi một chút là tìm người xung quanh để trút giận. Ngươi phải cẩn thận, hiện giờ lão nhìn ai cũng không vừa mắt, như chó điên cắn càn vậy. Còn nhớ Diêp Tân không, ngươi thay vi trí của hắn hầu hạ Mộ Duệ Đạt, hôm nay hắn bị tát mấy cú bằng lưới da cá, mặt sưng phù lên, nhìn không nhận ra. Ta sợ đêm dài lắm mộng, cố gắng suốt đêm lấy cho ngươi một ít, ngươi xem nhiêu đây đủ không?"
Tát tức là tay không đánh mặt, còn lưới da cá là loại bao tay đặc chế chuyên dùng để tát người. Tát xong, ở bên ngoài không trầy xước như bên dưới lại xung huyết, một loại thủ đoạn trừng phạt tương đối cay nghiệt.
Mai Giác mở ra một tờ giấy gói, bên trong là thứ Phó Thần từng nhờ nàng tìm ở bên ngoài Giám Lan viện, mà mấy cây ô đầu vừa hái. Nàng mở ra một chút liền gói lại, nhét vào tay Phó Thần.
Phó Thần gật đầu, hai người lén lút gặp nhau, không thích hợp đứng dây dưa lâu.
Phó Thần nhét bọc giấy vào ngực áo, đang định rời đi thì Mai cô cô gọi lại, hóa ra sau khi tây thập nhị sợ hạ sai, mọi người đề giúp Tiểu Ương làm kẹo. Tuy nói thái hộ chỉ là danh phận, như những chuyện để đám hạ nhân ăn mừng thật quá ít. Khó có được dịp vui, sớm hôm nay, các cung nữ đã đi Thiện Thực phòng tìm ít vật liệu thừa, mạch nha và vừng, tự mình loay hoay làm chút kẹo chia cho người quen, để mọi người cùng chia vui một chút,
Khi Phó Thần đến tây thập nhị sở, các cung nữ bên trong nói nói cười cười, thấy hắn liền tiếp đón nồng nhiêt. Mọi người thường ngày cũng có gặp qua nhau, nhìn mặt là biết. Mai cô cô di vào trong, chưa được một lúc đã truyền đến một trận cười vang. Tiểu Ương đỏ mặt mang ra mấy cái túi kẹo vừng đã gói kỹ đưa cho Phó Thần : "Phó Thần, nhờ ngươi chia cho mọi người trong Giám Lan viện, cảm ơn...cảm ơn bọn họ thường ngày chăm sóc Phú Quý."
Tiểu cô nương đỏ mặt, lấy một chiếc túi thêu đưa cho Phó Tần, trên đó thêu một đóa hoa lan thanh nhã, đường kim mũi chỉ đều khéo léo, đủ biết người làm rất dụng tâm: "Đây là làm cho ngươi, cảm ơn ngươi luôn giúp đõ Phú Quý thượng sai."
Thực ra nữ tử cổ đại tặng túi thêu cho người khác cũng không phải chỉ đểu biểu thị lòng ái mộ. Loại thứ nhất là túi đựng những thứ như gương, thuốc lá, loại thứ hai là túi thơm tặng cho người thân và trẻ nhỏ vào dịp lễ, loại thứ ba mới là tặng khi đính ước, dùng làm vật tin.
Cái Tiểu Ương đưa cho hắn đương nhiên chỉ để biểu thị lòng biết ơn. Công việc của Vương Phí Quý là giám sát tịnh thân cho các tân thái giám. Hắn từng là thương nhân, lại là người lớn tuổi trong cung, hoàn toàn có thể xin đổi công việc, nhưng hắn vẫn không xin. Hắn chỉ vì bất đắc dĩ mới vào cung, nói rằng bản thân muốn an ủi những tân thái giám kia một chút, ít ra có thể khiến họ có thời gian đầu thoải mái. Ngày thường có nhiều việc phải làm, lúc bận rộn không có cách nào phải đi giám thị thì sẽ nhờ Phó Thần đi làm thay.
Khi Phó Thần ôm một đống kẹo về Giám Lan viện, lần, nơi này đặc biệt náo nhiệt. Khắp nơi đều là tiếng loạt soạt quét tước sửa sang. Trong cung cũng làm tổng vệ sinh, mỗi quý một lần, đúng giờ đúng địa điểm, bình thường đều làm lúc hạ sai. Muốn quét dọn toàn bộ phải mấy mấy ngày, đợi thái giám chưởng sự kiểm tra xong mới tính là hoàn tất. Trước những sự kiện lớn trong cung cũng cần quét dọn, mà đại tuyển cũng coi là chuyện vui.
Phó Thần đặt gói kẹo ở chỗ ngồi, cũng tham gia quét tước. Sau khi làm xong phần việc hôm nay, ai nấy đều mệt đến độ nằm sấp, mồm nhét đầy kẹo, không ngừng cười nói chúc mừng Vương Phú Quý, đây cũng là thời điểm vui vẻ nhất trong ngày của bọn họ.
Lúc bấy giờ, Diệp Tân mang khuôn mặt sưng phù, nhe răng trợn mắt thò đầu vào, bầu không khí cả phòng lập tức nặng nề.
"Ôi chao, ăn uống vui vẻ nhỉ." Diệp Tân mặt cười mắt không cười.
"Diệp tân, đừng có xen vào. Nếu có thời gian thì đi hầu hạ Lý gia nhà ngươi đi." Chỉ có Dương Tam Mã sắp thăng chức thành chính tứphẩm nội thị thái giám mới có thể lớn tiếng với Diệp Tân, một tay bá vai Phó Thần, ngang nhiên cùng Diệp Tân xé rách mặt mũi.
Diệp Tân nghe Dương Tam Mã nói, khuôn mặt vặn vẹo, hồi lâu mới nặn ra được nụ cười, bỏ qua Dương Tam Mã mà ám chỉ Vương Phú Quý: "Giờ nhân lúc có thể ăn được nhiều một chút thì cố hưởng thụ đi."
"Ngươi có ý gì !" Vương Phú Quý nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn gã.
Diệp Tân thần thần bí bí cười, trên gương mặt sưng phù kia nhìn có chút hung ác, nói: "Phó Thần, ra đây chút."
Đám người Vương Phú Quý ngăn cản, Diệp Tân nở nụ cười: "Là Lý gia phân phó, các người cản cũng vô dụng. Phó Thần, còn muốn ta gọi lần thứ hai sao?"
Phó Thần trấn an gương mặt đầy căm phẫn của những người khác, cười nói: "Các ngươi ăn kẹo trước, lúc ta về cũng chưa được ăn hết, ta còn chưa nếm không khí vui mừng của Phú Quý được bao nhiêu đâu."
Hai người đi ra, Phó Thần nhìn Diệp Tân, đối phương cũng nhìn lại hắn, hồi lâu bật cười: "Ta cũng không biết ngươi may mắn hay xui xẻo, ngươi sao lại đắc tội Lý gia?"
Lý gia ở đây đương nhiên là Lý Tường Anh.
"Nói thẳng đi, Diệp Tân, giữa chúng ta không có cái gì mà phải lòng vòng."
Diệp Tân thở dài một hơi: "Ngươi mẹ nó thật sự cho là ta muốn hại ngươi? Ta đúng là nhìn ngươi không thuận mắt, nhưng cũng không đến nỗi muốn dồn ngươi vào chỗ chết."
Phó Thần nhìn gã, cũng không đáp lời. Những kẻ cẩn thận, không dễ tin ai chính là loại người Diệp Tân kiêng kị nhất.
Gã cũng thu liễm vẻ tức tối trên gương mặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Lý gia tiến cử ngươi với Lưu gia, đi thị thiện cho vạn tuế gia."
Tấn triều có một loại chức vị thái giám lương cao thưởng hậu, gọi là thị thiện. Loại thái giám này phần lớn là không có phẩm cấp, ai thị thiện ngày nào đều do phủ nội vụ điều phối.
Lý Tường Anh vốn làm tại Phủ nội vụ, người lãnh đạo trực tiếp của lão là Lưu Túng, cũng chính là vị tổng quản thái giám nghiệm tra cho Phó Thần mấy ngày trước. Sau khi xảy ra sự việc của đám người Trần Tác Nhân, Giám Lan viện thiếu nhân thủ, không kịp bổ khuyết chỗ trống, đương nhiên cũng không tìm được người để phân công thị thiện.
Không có người, đương nhiên phải kiếm người thay thế. Thường những thái giám được chọn đi đều là người từng đắc tội chút ít với vài người, đúng là một công việc vô lý.
Tiểu thái giám một ngày làm mấy công sự cũng là chuyện thường, đây mà chẳng có những khi không sắp xếp được nhân thủ.
Lý Tường Anh hôm nay mới được thả ra khỏi viện, nghe nói đến chuyện này liền ngay lập tức đề cử Phó Thần cho Lưu Túng. Lưu Túng không có ấn tượng gì với tiểu thái giám này, đương nhiên là gật đầu đáp ứng, nên mới có chuyện Diệp Tân đến đây gọi người.
Thị thiện, nói đơn giản chính là nếm thử thức ăn trước khi dâng hoàng đế để xem có độc hay không.
Danh Sách Chương: